Tại cổng sau của tiệm vải Thường Minh, ba anh em nhà họ La giao lại phần hàng hóa cướp được từ xe hàng của Triệu Khương. Trên người bọn hắn đầy rẫy những vết bầm tím do va chạm, thậm chí mắt phải của La Trung còn bị sưng vù lên thấy rõ.
La Thượng đứng ra bảo vệ hai đứa em mình, gã lắc đầu tỏ vẻ tiếc nuối.
“Ông chủ Hoàng, có thể giữ được mạng về đây đã là phúc phần tổ tiên để lại, nếu ngài tìm hiểu sâu hơn thì sẽ hiểu số hàng này đáng giá như thế nào.”
Nói xong, gã không lấy nốt phần tiền còn lại mà quay lưng vẫy tay gọi hai đứa em đi về. Vì làm việc với ông chủ Hoàng cũng được một thời gian rồi nên gã hiểu đối phương đa nghi cỡ nào. Bao giờ chưa xác định được thực hư những chuyện đã xảy ra, lão sẽ không bao giờ đặt niềm tin lên người ba anh em gã. Trước mắt, gã sẽ kiên nhẫn.
Ông chủ Hoàng bị bỏ lại đó bực mình đến độ sắp tăng huyết áp, nhưng con mắt kinh doanh sỏi đời của lão đã giúp tình hình ổn định được đôi chút. Lão nhận thấy ngoại trừ ba anh em nhà họ La ra thì chỉ còn năm người khác về đây báo cáo. Ngặt nỗi, cả năm đều mất dấu của Triệu Khương ngay trong thành nên lão chẳng buồn quan tâm. Về phần nhóm người còn lại… có vẻ như đã gặp nạn ngoài ý muốn rồi.
Ông chủ Hoàng có gan thuê người đi làm chuyện xấu thì cũng có gan đối mặt với việc bị chơi xấu. Lần này, lão đã bị chơi xấu thật, không những mất tiền mà còn mất người. Tuy rằng lão có đoạt lại được một chút hàng không đáng kể, nhưng có chút còn hơn trắng tay. Huống hồ, tiệm vải Hoàng Châu dù có hàng thì quy mô vẫn còn nhỏ, không đáng để làm đối thủ của lão.
Khoanh tay trước ngực, ông chủ Hoàng chậm rãi vuốt chòm râu của mình rồi cho người mang hàng hóa vào trong. Vừa đi, lão vừa suy ngẫm đối sách cũng như lên kế hoạch thuê người đi tìm hiểu những gì đã xảy ra ở ngoài thành.
. . .
“Đại ca, ông chủ Hoàng đa nghi, ông ta sẽ tin chúng ta chứ?
Vừa về đến nhà, La Hạ đã cảm thấy bồn chồn, lo sợ kế hoạch bị đổ vỡ.
“Không tin thì cũng phải tin. Ông ta không còn lựa chọn nào khác, và ba người chúng ta là những người duy nhất chứng kiến được mọi chuyện. Ông ta muốn tìm hiểu sâu hơn về thiếu hiệp thì kiểu gì cũng đối đãi tốt với chúng ta. Trước mắt cứ dây dưa một thời gian đã rồi tính sau.” La Thượng bình tĩnh đáp lại.
“Đại ca, hiện giờ là thời điểm nhạy cảm, đệ không nghĩ ông ta sẽ kiên nhẫn được như ngày thường.” La Trung lo lắng nói, sẵn tiện đi tìm đá lạnh để chườm vết bầm trên mắt.
La Thượng im lặng suy nghĩ. Quả thực, vì tính thời kỳ nên động thái của ông chủ Hoàng chưa chắc đã theo dự đoán của gã, nhưng cũng không còn cách nào khác. Người ta có tiền, ba anh em gã chẳng có gì cả. Chưa kể, ông chủ Hoàng nắm trong tay không ít bằng chứng phạm tội trước đây, nếu lão đưa cho quan phủ thì nhà họ La này coi như xong.
“… Thiếu hiệp đã căn dặn chúng ta kiên nhẫn rồi thì cứ kiên nhẫn thôi. Vội vàng cũng không giải quyết được chuyện gì.” La Thượng lắc đầu rồi ngẩng đầu lên trên.
Chợt con ngươi lão rung động, cả người nhanh chóng nửa quỳ trên đất, mồ hôi ròng ròng ở hai bên thái dương. La Trung và La Hạ nhận thấy hành động bất thường của đại ca, liền nhìn theo lên trên, vừa thấy bóng dáng trẻ tuổi đang ngồi vắt chân trên xà ngang thì cũng tự động nửa quỳ như La Thượng.
“Thiếu, thiếu hiệp đến từ lúc nào vậy?” La Trung lắp bắp.
“Từ lúc ‘ông chủ Hoàng đa nghi’.” Dự Niên mỉm cười rồi nhảy xuống phía dưới. “Không cần quỳ thế đâu, ta không nhận nổi lễ của các ngươi.”
“…” Thế thì nghe hết rồi còn gì.
La Thượng thở dài làm theo, gã ra hiệu cho La Trung và La Hạ tránh mặt vào trong buồng, còn phần mình mời Dự Niên lại bàn trà mà bắt đầu bàn chuyện. Từ sau khi bị bắt nuốt “thuốc độc”, La Thượng đã nói rõ mọi chuyện cho Dự Niên và Triệu Khương nghe, nhờ vậy, bọn hắn mới biết được đối thủ và kẻ chủ mưu thực sự đứng phía sau là ai: ông chủ Hoàng của tiệm vải Thường Minh - tiệm vải lớn nhất thành Tương Dạ hiện tại nếu tính theo quy mô.
Tiệm vải Thường Minh là một trong ba cửa tiệm lớn thuộc liên minh đang thắng thế ở thành Tương Dạ, và ông chủ Hoàng không ngờ lại là người đứng đằng sau xúc tiến cho sự thành lập của liên minh này. Đồng nghĩa, lão cũng là người có quyền lực kinh tế cao nhất hiện nay trong thành Tương Dạ.
Thành thật mà nói, dạng đối thủ này không khác gì chủ tịch tập đoàn ở kiếp trước của Dự Niên. Không những có tay trong ở thế giới ngầm, mà đến quan lại cũng không thoát được. Dạng người như ông chủ Hoàng thực sự rất nguy hiểm.
“Người đa nghi thường hành sự cẩn trọng, trước mắt ông ta sẽ không đưa ra mệnh lệnh cho ba ngươi, nên tranh thủ quãng thời gian này thử liên hệ với hai cửa tiệm còn lại đi.” Dự Niên bảo.
“… Thiếu hiệp, mặc dù quan hệ giữa ba anh em ta với tiệm vải Thường Minh là tiền trao cháo múc nhưng trong giới cũng có những quy tắc nhất định. Nếu đang làm việc cho người này thì không thể làm việc cho người khác.” La Thượng bình tĩnh nói.
Dự Niên mỉm cười, nhẹ nhàng lắc đầu.
“Xét trên từng câu từ thì lời ngươi nói không sai. Nhưng nghĩ kỹ một chút. Đầu tiên, hai cửa tiệm ta nói cũng nằm trong liên minh với tiệm vải Thường Minh, các điều khoản liên minh đều đề cao cùng tiến cùng lùi, đồng dạng, ngươi làm việc cho ai cũng đều vì lợi ích của cả liên minh, ông chủ Hoàng không thể bắt bẻ. Thứ hai, trên quan điểm của giới võ lâm, nếu không vi phạm pháp luật Đại Khánh và quy tắc nhân nghĩa của võ lâm thì không ai có thể truy cứu hành động của ngươi. Yêu cầu đến từ ông chủ Hoàng đã tạo ra hậu quả lớn, các ngươi có quyền rút.”
Bầu không khí chợt tĩnh lặng đi thấy rõ. La Thượng cúi đầu suy nghĩ, gã không thể nào che giấu được sự ngạc nhiên của mình. Dự Niên thông minh hơn gã nghĩ, đã vậy còn có góc nhìn toàn cục cực nhanh, tựa như một người bề trên đang nhìn xuống bên dưới. Nếu trước đó gã hoài nghi thân phận thiếu bang chủ của hắn, thì giờ gã đã gạt phăng đi rồi. Quả nhiên, chỉ có thiếu bang chủ mới có được con mắt độc đáo ấy.
Dự Niên không nhìn thấy biểu cảm của đối phương, cũng chẳng thể đọc được suy nghĩ, song hắn lại có niềm tin La Thượng sẽ tin tưởng lời mình. Bởi câu hắn nói là “mệnh lệnh”, không phải “lời khuyên nhủ”. Ngày nào đối phương còn tin tưởng viên thuốc kia là độc thì lời nói của Dự Niên vẫn sẽ còn trọng lượng nhất định.
Một lát sau, La Thượng ngẩng đầu, nghiêm túc đáp:
“Được, ta sẽ nghe theo thiếu hiệp.”
Dự Niên gật đầu rồi đứng dậy, chậm rãi vỗ vào vai đối phương rồi đi vòng ra cửa sau. Lúc đi ngang qua La Thượng, Dự Niên dường như đã lẩm bẩm cái gì đó làm sắc mặt của gã trở nên tái nhợt hơn hẳn. Thoáng chốc, hắn đã biến mất trong con hẻm nhỏ mà hòa mình vào dòng người.
La Trung và La Hạ quay trở lại bàn trà, trông thấy gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống của đại ca mình thì hoảng ngay tại chỗ.
“Đại ca, xảy ra chuyện gì rồi sao?”
“… Không, không có gì.” La Thượng lắc đầu rồi lau mồ hôi ở hai bên thái dương.
Gã không nhận ra mình đã căng thẳng đến nhường nào. Chỉ một câu ngắn ngủi thôi mà tâm thần gã đã kinh hồn táng đảm rồi.
Sẵn tiện đây, từ bao giờ ngươi ngang hàng với ta vậy?
Thật đáng sợ. Đây là lời mà một đứa trẻ mới lớn có thể nói sao?
La Thượng không biết, cũng không dám chắc những gì mình nghe được có chính xác hay không. Nhưng gã có thể cảm nhận được cái lạnh khủng khiếp toát ra từ người đối phương. Bàn tay của Dự Niên cực kỳ lạnh, làm gã có cảm giác như đang đứng trong hầm băng lạnh giá.
“Phong thái này… thật sự thuộc về nhóm người đáng sợ kia rồi.” La Thượng lẩm bẩm.
Cái Bang có một quân đoàn nhỏ được lập ra để đào tạo những người dẫn dắt thế hệ sau, trong đó bao gồm đệ tử thân truyền của bang chủ và các trưởng lão. Quân đoàn này tồn tại trong lời đồn, còn thực tế như thế nào thì người trong võ lâm cũng không rõ ràng mấy.
Tuy nhiên, La Thượng tin tưởng bọn họ tồn tại, bởi gã đã từng may mắn có dịp được thấy bóng lưng của những người đó rồi. Đồng ý là bọn họ nhỏ tuổi nhưng khí thế thì không phải dạng người như gã có thể so. Vừa rồi, gã đã cảm nhận được cái khí thế đó ở Dự Niên, đã vậy, khí thế đó chỉ xuất hiện thoáng chốc chứ không có bùng phát liên miên như năm xưa. Đồng nghĩa, Dự Niên còn chưa thực sự thể hiện ra phong thái của mình.
Nuốt xuống một ngụm nước bọt, La Thượng nhắc nhở với hai đứa em mình.
“Nhị đệ, tam đệ, lần sau tuyệt đối phải xưng ‘thuộc hạ’ trước mặt chủ nhân. Nghe rõ chưa?”
“Thuộc hạ?”
“Nghe lời ta, đều vì tương lai của ba người chúng ta cả.” La Thượng trầm giọng.
La Trung và La Hạ quay sang nhìn nhau rồi gật đầu.