Thương Sinh Giang Đạo

Chương 59: Lò rèn cuối hẻm tối



Chương 059: Lò rèn cuối hẻm tối

“Hắt xì!”

Đang đi giữa đường, chợt Dự Niên lại hắt hơi. Một bên mắt hắn khẽ giật, trong lòng có cảm giác thật quái lạ. Với lượng nội lực hiện giờ hắn có được thì tác dụng phụ của Tiên Thiên Cực Hàn Thể đáng lý ra không nên xuất hiện mới phải. Nhưng mấy ngày gần đây hắn hắt hơi thường xuyên hơn thì phải. Nếu không phải vì lý do thời tiết hay thể chất thì chỉ còn một cách giải thích duy nhất: có người nói xấu hắn.

Nghe thì hơi khó tin nhưng thực tế thì đến người hiện đại thỉnh thoảng vẫn tin hắt hơi do bị nói xấu hay nhắc đến tên mà. Huống hồ, trong thế giới võ thuật ảo ma đến nỗi một chưởng xuyên thủng cây thì chút câu chuyện huyền ảo này chẳng là gì cả.

Dự Niên quẹt mũi rồi tránh ánh mắt của người đi đường, men theo những con hẻm quen thuộc mà một năm qua ngày nào cũng đi. Cuối cùng, hắn dừng chân trước một cửa tiệm xập xệ ở cuối đường. Ánh sáng ngoài trời khó mà lọt vào nơi đây, thành ra trông bên ngoài nó khá u ám. Dẫu vậy, người bình thường chẳng ai đến đây làm gì cả, nên hắn cũng không lo mình bị lộ mặt.

“Ông chủ, ta đến…”

Còn chưa nói hết câu, Dự Niên liền tránh người sang bên để né tránh chén nước. Một tiếng choang vang lên, cái chén liền vỡ vụn. Mười lẫn vẫn như mười, chẳng có gì khác lạ cả. Hắn đóng cửa lại rồi mỉm cười chào hỏi:

“Ông chủ, lại nợ tiền ai không trả vậy?”

“Im ngay, thằng ăn… Khoan, sao ngươi khác vậy?”

Cái đầu thấp bé lộ ra ngoài, râu ria xồm xoàm trông thật chẳng ra làm sao. Là một lão nhân với làn da đen nhẻm vì khói than, nhưng đôi mắt lão lại sáng rực như sao trời. Dáng người lão thấp bé, thậm chí còn thấp hơn chiều cao mét rưỡi của Dự Niên. Nhưng bù lại, cơ thể lão tương đối chắc khỏe. Lão chỉ mặc mỗi cái quần bên dưới, còn nửa thân trên để trần dưới sức nóng hừng hực của lò rèn cách đấy không xa.

“Nếu ta nói vô tình vớ được vàng thì ông tin không?” Dự Niên cười hỏi.

“Thằng ranh ngươi mà cầm được vàng thì quan phủ đã sớm gô cổ lại rồi.” Lão nhân cười khinh. “Nói đi, chất liệu vải trên người ngươi không tệ, được phú bà nhà nào nhìn trúng rồi?”

“…” Một vừa hai phải thôi. Không thấy ta còn con nít à?

Dự Niên lắc đầu, đáp:

“Không có gì, ta kiếm được mối làm ăn thật. Vừa được ăn vừa có tiền nữa.”

Rồi Dự Niên kể lại chuyện của tiệm vải Hoàng Châu cho lão nghe. Lão chẳng nghe chăm chú gì cả, nhưng hắn không quan tâm, hắn chỉ cần một người nghe hắn kể thôi. Dù sao lão cũng không phải người sẽ oang oang cái miệng. Mà thật ra thì để lão bước chân ra khỏi cái lò rèn xập xệ này thôi đã là kỳ tích rồi.

Trong lúc Dự Niên đang luyên thuyên, lão nhân thấp bé vẫn miệt mài với công việc rèn đúc của mình. Từng nhát búa chan chát đánh vào sắt nóng, tóe lên những tia lửa hồng nóng rực. Trong lò rèn chỉ còn mỗi giọng nói của hắn hòa vào tiếng búa của lão, cứ thế mà an ổn trôi qua.

Một lát sau, lão nhân lên tiếng:

“Tiệm vải Hoàng Châu sao… nếu ta nhớ không lầm thì ông chủ nơi đấy năm xưa cũng là người làm ăn phát đạt lắm. Đáng tiếc, vì người chủ cũ không nhạy bén với kinh doanh nên bị đẩy ra khỏi thương trường khốc liệt.”

Nói rồi lão lắc đầu có chút luyến tiếc, nhưng cũng chỉ thế thôi. Dự Niên hơi kinh ngạc, không nghĩ đến ông chủ thế mà biết đến Triệu Khương. Hắn tò mò hỏi:

“Triệu thúc năm xưa có tiếng lắm à?”

“Có tiếng hay không thì ta không chắc, nhưng năm xưa ông ta làm việc trong thương đoàn lớn ở kinh thành là sự thật. Chỉ tiếc là đoàn chủ thuở đó lâm bệnh nặng qua đời, mà người kế nghiệp lại không có đủ năng lực gánh vác nên liên tục làm ăn thua lỗ, dẫn đến cả thương đoàn phá sản. Triệu Khương chỉ còn nước cuốn gói về thành Tương Dạ này.” Ông chủ phẩy tay bảo.

“Có chuyện đó nữa sao.” Dự Niên khẽ ồ.

“Ta chỉ nghe đồn thôi. Nhưng ngươi quan sát ông ta vài ngày qua thì hiểu mà. Người làm ăn buôn bán bình thường làm gì có ai cẩn thận được như ông ta.” Ông chủ bật cười. “Đáng tiếc, ông ta kinh doanh ở lĩnh vực không liên quan tới ta, không thì ta cũng muốn bắt tay.”

Khóe miệng Dự Niên khẽ giật nhẹ. Này này, buôn bán vũ khí là phạm vào trọng tội của Đại Khánh đấy, ông muốn bị tống vào đại lao hay gì?

“Nói chuyện phiếm tới đây là đủ rồi, bắt tay vào việc đi.” Chợt ông chủ nói.

Dự Niên gật đầu. Hắn lại góc lò rèn, đặt gói bọc che giấu Tuyệt Hàn xuống rồi cởi áo ngoài ra, để lộ cơ thể cường tráng khó có ở độ tuổi này. Dẫu vậy, nếu so với đồng niên có cường độ luyện võ như hắn thì khối lượng lẫn số lượng cơ bắp phải nhiều hơn thế này mới phải. Mà thôi, Tiên Thiên Cực Hàn Thể được thế này là tốt lắm rồi.

“Mấy vết sẹo trên người ngươi cũng mờ dần rồi đấy.” Ông chủ nói tiếp.

Chạm nhẹ vào mấy vết sẹo do kiếm khí của tay mặt nạ chém năm đó, Dự Niên không khỏi cảm thấy hoài niệm, mới đó mà đã được một quãng thời gian rồi. May mà vết thương năm đó không chí mạng, không thì thể nào hắn cũng mang thương tật đầy mình.

Dự Niên không bài xích mấy vết sẹo này, dù sao cơ thể người luyện võ không có dấu tích thì thiếu khí thế quá, có một chút cũng không tệ. Suy cho cùng, mỗi một vết thương đều là một bài học đáng giá, một kinh nghiệm tích lũy không gì sánh bằng.

Chọn lấy cây búa vừa tay, Dự Niên liền hòa mình vào nhịp điệu rèn đúc của ông chủ. Lão nâng hắn đập, lão đập hắn nâng. Không ai nói lời nào, song mỗi hành động đều ăn khớp một cách tuyệt đối. Trong không gian thiếu ánh sáng của lò rèn xập xệ, tiếng búa chan chát va chạm với kim loại vang đều không ngừng.

Dự Niên quen biết lão nhân này trong một dịp khá tình cờ. Khi đấy, hắn đang chạy trốn khỏi đám ăn mày đường phố. Hành vi trộm đồ ăn của Dự Niên cũng không phải hoàn mỹ, thỉnh thoảng hắn cũng bị bắt gặp chứ, dù gì hắn cũng không vô hình. Ngặt nỗi, hôm đấy nhiều người vô tình thấy quá nên hắn bị rượt hết từ con phố này sang con phố nọ. Có người dù không bị trộm cũng hòa vào đám người mà đuổi hắn.

Mặc dù sở hữu khinh công cao cường, nhưng Dự Niên không tiện dùng lắm, chỉ dồn hết toàn bộ sức lực vào cơ bắp chân để chạy thôi. Lúc đó, lão nhân đen nhẻm này là người cứu hắn, vì lão không muốn nghe thấy mấy tiếng ồn ào lởn vởn quanh khu vực lò rèn. Tất nhiên, để trả ơn lão, hắn lại thành người làm việc không công.

Về lý, Dự Niên có thể lẻn trốn đi, nhưng lão nhân này không phải người bình thường. Hắn chạy đông chạy tây thế mà không thoát khỏi bàn tay ma quỷ của lão. Mặc do dáng người thấp bé và nặng nề, tốc độ của lão… chấp Dự Niên nguyên con phố.

Bị bắt lại gần mười lần, trừ phi Dự Niên bị ngu bẩm sinh, không thì hắn cũng biết lão là cao thủ ẩn mình. Tuy rằng không cảm nhận được cảnh giới võ học của lão, nhưng nếu sinh hoạt với lão khoảng vài ngày, Dự Niên tin chắc cảnh giới võ học của lão ngang ngửa với bà nội mình.

Khác với tay mặt nạ hắn từng giết, lão nhân này không mang cảm giác khủng bố, song lại đẩy cho hắn một cảm tưởng cực kỳ mạnh mẽ, không cần đánh cũng biết sẽ thua.

Trong suốt mấy tháng qua, Dự Niên nhiều lần thử thăm dò thân phận của lão nhưng rồi mọi thứ cũng quay lại điểm xuất phát. Hắn chẳng biết gì cả, lão che giấu quá tốt.

“Dùng ít nội lực thôi, mất hình dáng thanh kiếm rồi!” Chợt lão nhân quát lên.

Dự Niên liền nghe theo mà tiết chế nội lực của mình lại. Từng nhát búa của hắn nhẹ đi thấy rõ, song vẫn chứa một nguồn sức mạnh đủ lớn để rèn đúc hình dạng cho thanh kiếm. Khác với dòng nội lực nóng bỏng nặng thuộc tính dương cương của lão nhân, nội lực của Dự Niên lạnh lẽo hơn, phù hợp với giai đoạn hậu kỳ của rèn đúc nhằm đạt đến hình dạng hoàn mỹ sau cùng.

Theo quy trình rèn đúc, sau khi rèn xong, người thợ rèn sẽ thả thanh vũ khí đang nóng vào trong nước, nhưng trên góc nhìn của lão nhân này mà nói, làm như thế sẽ khiến cho chất lượng vũ khí giảm đi một biên độ nhỏ. Thay vào đó, nếu dùng nội lực cực lạnh để rèn ở giai đoạn hậu kỳ thì sẽ giữ được chất lượng cao nhất.

Thật vậy, từ ngày có Dự Niên giúp đỡ, sản lượng đầu ra vũ khí của lão nhân càng nhiều, người trong võ lâm tìm đến cũng tăng lên không ít. Ngặt nỗi, Dự Niên chẳng bao giờ thấy mặt, chỉ thấy mỗi lần lão nhân nhận được bồ câu đưa thư là ngoảnh mặt vào trong bắt hắn làm việc rồi. Đúng là bóc lột sức lao động trẻ em mà.

Tất nhiên, Dự Niên bị bắt làm việc không công thì không đồng nghĩa hắn không thu hoạch được gì. Vì quá trình rèn đòi khỏi khả năng khống chế nội lực nên Dự Niên cũng học hỏi được khá nhiều. Nhờ đó, xem như sống trong tình trạng thiếu ăn, hắn vẫn đủ sức duy trì chuyển hóa nội lực của bà nội mình thành hàn khí nội sinh.

Dẫu vậy… hắn thực sự không biết bao giờ mới có thể trả ơn xong đây.