Thương Sinh Giang Đạo

Chương 60: Ông chủ



Chương 060: Ông chủ

Chập tối, Dự Niên mới dừng tay của mình lại mà nghỉ ngơi. Tuy rằng đã quen với nhịp độ rèn đúc ở lò nhưng sử dụng nội lực liên tục như thế này thật sự rất quá sức, nếu hắn không sở hữu lượng nội lực khủng ngay từ đầu thì e rằng chẳng thể duy trì quá nửa canh giờ.

“Gì mà mới đập được chút đã mệt rồi?” Ông chủ càu nhàu sau khi làm hớp nước.

“… Đừng có so sánh ông với ta.” Dự Niên lẩm bẩm rồi đứng dậy, hắn kiếm cái khăn khô lau người rồi mang áo vào lại, sau lấy gói bọc rồi rời đi.

Chợt Dự Niên tránh người trang một bên, ông chủ xuất hiện sau lưng hắn từ lúc nào không hay. Lão vươn tay nắm lấy gói bọc, Dự Niên nhanh chóng tránh né, thậm chí còn dùng nhu thuật gạt tay lão sang bên. Song động tác của lão vẫn rất nhanh nhạy, nội lực bùng nổ qua từng tấc thịt làm do hắn phải rợn hết cả gai ốc.

Dự Niên giữ bản thân bình tĩnh, liên tục dùng nhu thuật phối hợp với khinh công để vừa tránh né vừa di chuyển trong không gian chật hẹp. Với lợi thế sân nhà, ông chủ dễ dàng tóm lấy hắn, nhưng vì đã quen thuộc nên hắn cũng thoát ra khá nhanh. Dẫu vậy, tránh đông tránh tây cũng chẳng tránh nổi lão, nhất là khi hắn đã thấm mệt.

Bị đè hẳn trên đất, Dự Niên gần như đầu hàng, nhưng hắn vẫn kiên quyết không để ông chủ động tới Tuyệt Hàn. Với một thợ rèn lão làng như lão, nhận ra thần binh cũng không phải chuyện gì khó. Lấy thực lực hiện thời, hắn còn chưa bảo vệ được nó.

“Ngươi vẫn giữ khư khư cái thanh sắt cũ mèm ấy trên người sao?” Ông chủ ngồi thẳng lên người hắn mà châm chọc. “Vũ khí cũng như con người, muốn phát triển phải liên tục rèn dũa. Trong mấy tháng qua, ta chưa thấy ngươi rèn hay dùng nó một lần nào. Ngươi tính hoang phí một thứ vũ khí tốt như thế à?”

“… Dùng hay không là quyết định của ta.” Dự Niên gồng sức đẩy người lão lên, nhưng bất lực.

“Thằng ranh ngu xuẩn.” Ông chủ bật cười. “Vũ khí cũng có linh hồn, ngươi càng dùng, bọn chúng càng thích. Giữ khư khư mãi thế chỉ khiến chúng phật lòng hơn.”

Dứt lời, lão trực tiếp tháo dây buộc trên gói bọc, Dự Niên lập tức vồ trảo ngược để bắt lấy, nhưng lão đã điểm huyệt lưng làm cánh tay hắn bất động ngay giữa không trung. Trông vào đôi mắt run run như thể đang lo sợ chuyện gì đấy của Dự Niên, ông chủ cảm thấy có chút hứng thú mà nhanh tay tháo dây.

“Ồ, đây là…”

Tuyệt Hàn lộ ra ngoài, ông chủ nâng niu nó như thể đang ngắm nhìn người thương. Lão quan sát chuôi đao rồi vỏ đao, thậm chí còn kề mũi sát vào mà hít hà từng hơi như một tên biến thái.

Bỗng gương mặt ông chủ thay đổi, lão nắm chặt võ đao một hồi rồi tặc lưỡi.

“Bà mẹ nó thằng nào làm cái vỏ này vậy!?”

Rồi lão trừng mắt lại chỗ Dự Niên, nhanh chóng giải huyệt cho hắn rồi hỏi:

“Này, cái vỏ đao này được làm từ đầu rồi phải không?”

“… Nằm thế này ta trả lời kiểu gì?” Dự Niên trừng mắt nhìn lão.

Hắn bây giờ chẳng biết phải làm gì nữa, Tuyệt Hàn đã bị lộ ra, trong lúc lão chưa rút đao ra, hắn phải nhanh chóng nghĩ cách đoạt lại mới được. Có điều, hắn suy nghĩ ngây thơ quá, một khi ông chủ đã cầm được thứ gì trong tay thì không dễ gì lão buông nó ra. Huống hồ, không phải loại vũ khí nào cũng lọt vào mắt lão, nên đừng mong lão buông tha vội.

Ông chủ đã cầm được thứ mình ngóng trông nên chẳng làm khó Dự Niên nữa. Lão ngồi dậy tiến lại một bên lò lửa mà quan sát cái vỏ đao với cái nhìn thiếu thiện cảm hẳn. Nhưng khi nhìn đến chuôi đao thì gương mặt đen nhẻm của lão chợt ửng hồng như thể một thiếu nữ e thẹn. Ngặt nỗi, cái nhìn đê tiện như thể đang dòm ngó “thân thể” người ta thế kia lại gợi đòn thực sự.

“Nó là bảo đao gia truyền của nhà ta. Lúc được nhận thì nó đã như vậy rồi.” Dự Niên tiến lại gần mà chìa tay ra ngoài, ý đòi viết hẳn lên trên mặt.

“Nếu vậy thì không thể rõ ràng nguồn gốc nhỉ.” Ông chủ trầm ngâm. Chợt lão nắm lấy vỏ đao, tay còn lại cầm chuôi đao, không cần nói cũng biết định làm gì.

“Khoan…!”

Dự Niên muốn ngăn nhưng đã muộn. Ông chủ đã rút đao ra rồi.

Dưới ánh lửa bập bùng bên lò rèn, ánh sáng lạnh lẽo toát ra trên lưỡi đao của Tuyệt Hàn gần như là một thế giới hoàn toàn tách biệt. Ánh lửa phản chiếu trên thanh đao bóng loáng, dù không làm gì cũng có thể nghe được những tiếng va chạm kim loại cực kỳ thanh thúy.

Ông chủ ném cái vỏ trả lại cho Dự Niên, cho phần mình thì ngắm nhìn thanh đao đến mê muội. Bình thường lão hay chạm tay vào lưỡi vũ khí để kiểm tra độ sắc bén, nhưng bây giờ lão không làm như thế nữa. Bởi lão sợ mình sẽ thất kính với nó.

Dưới góc nhìn cũng như kinh nghiệm rèn đúc bấy lâu nay, lưỡi đao sáng bóng và lạnh lẽo này là thứ sắc lẻm nhất lão từng cầm trên tay. Một khi lão chạm đòn ngón tay vào đó, không khéo cái tay này cũng đi luôn.

“… Tuyệt vời.” Ông chủ thốt lên trong kinh hỉ.

Trong khi đó, Dự Niên gần như quỳ thụp xuống đất, nội tâm sa sút đến tuyệt vọng. Hắn không thể ngăn lão lại. Cố gắng đề phòng bấy lâu nay hóa ra lại vô dụng, đến cùng vẫn không thể bảo vệ Tuyệt Hàn khỏi bàn tay ma quỷ của lão.

“Này, tên của đứa trẻ này là gì?” Ông chủ gọi.

“… Tên của nó là cấm kỵ, chỉ những ai đọc được dòng chữ được khắc trên đó mới có tư cách gọi.” Dự Niên kiên quyết đáp. Chí ít, hắn phải bảo vệ được cái tên.

“Ồ, có chuyện đó nữa sao.” Trái ngược với vẻ tức giận, ông chủ có vẻ bình tĩnh hơn rất nhiều. Thậm chí, lão lại còn bình thản như thể đã đoán trước được. “Cũng phải, đứa trẻ này có quyền chọn chủ nhân, cho dù là thập đại cao thủ cũng không ngoại lệ.”

Gọi một thanh đao là đứa trẻ, ông chủ thực sự là một con người quái dị đấy. Hơn nữa, với nhận định vừa rồi của lão, Dự Niên dám chắc lão đã nhận ra Tuyệt Hàn là thần binh. Hết cách, hắn chỉ biết ngồi đợi xem thử lão định làm gì. Với những người tôn sùng vũ khí như ông chủ, thậm chí còn nhân hóa chúng lên thì có lẽ lão sẽ có vài nguyên tắc xử sự nhất định… hoặc chí ít Dự Niên mong là thế.

“Ông đánh giá nó cao quá nhỉ?” Dự Niên hỏi vu vơ.

“Không cần đánh trống lãng, ta biết ngươi đang nóng lòng muốn cầm nó về.” Ông chủ bật cười thành tiếng. Lão dí sát đôi mắt lại để quan sát cho rõ ràng hơn. “Yên tâm đi, ta sẽ không giữ đứa trẻ này lại. Ta không phải đối tượng nó muốn.” Lão lắc đầu.

“Vậy trả lại cho ta.” Dự Niên bảo.

Ông chủ kiên quyết lắc đầu. Lão đáp với giọng hậm hực.

“Ta đã nói rồi. Vũ khí sẽ mai một theo thời gian, cho dù là thần binh. Nếu không mài dũa đúng cách, sức mạnh của nó sẽ thuyên giảm theo thời gian. Như ta thấy đây thì ít nhất đã hàng chục năm không ai động đến nó rồi. May mà là nó đấy, chứ đổi lại một thứ vũ khí khác thì đã sớm trở thành một thanh sắt rỉ.”

“Dẫu vậy, ta không muốn nhúng nó vào lò rèn của ông đâu.” Dự Niên bảo.

Ông chủ lại cười vang. Lão đứng dậy đi vào phía sau lò rèn, không quên vẫy tay gọi Dự Niên đi cùng. Hắn không còn cách nào khác, đành nhặt vỏ đao lên rồi đi theo lão.

Tuy nhiên, ngay từ bước chân đầu tiên tiến vào căn phòng mới, một đợt khí lạnh đã đập thẳng vào mặt hắn. So với cái nóng của lò rèn phía trước, hơi lạnh phía sau này rõ ràng là khu vực làm hắn cảm thấy dễ chịu hơn hẳn.

“Ngạc nhiên chứ?” Ông chủ tự hào bảo. “Giới thiệu với ngươi, lò rèn thứ hai của bổn tiệm – Băng Tiên Luyện.”

Mặc dù chỉ là một lò rèn xập xệ ở một chốn không ai để ý, nhưng Dự Niên phải thừa nhận chất lượng vũ khí rèn ra ở đây thực sự rất cao, không thì đã chẳng có nhiều đơn đặt hàng trong võ lâm đến thế. Lò rèn mà hắn làm không công từ trước đến nay gọi là Hỏa Ngục Luyện, dù rằng sức nóng ở đó không đến nỗi làm hắn khó chịu.

Có điều, đây là lần đầu tiên Dự Niên nghe đến Băng Tiên Luyện, đồng nghĩa, rèn vũ khí trong điều kiện không khí lạnh giá. Xét trên các nguyên tắc vật lý mà nói, đây là chuyện không tưởng. Nhưng vì chuyển sinh, xuyên không đã là khái niệm rất ảo ma rồi nên hắn cũng nên dần chấp nhận sự khác biệt với nguồn tri thức trong đầu vậy.

“Trước giờ ta chỉ để ngươi giúp ở Hỏa Ngục Luyện, nhưng từ giờ ngươi chuyển đến đây đi. Một khi đã sở hữu thanh tuyệt đao như thế này rồi thì nuôi dưỡng nó thật tốt. Nó sẽ là thanh đại sát khí bảo vệ ngươi trong tương lai.” Ông chủ nghiêm túc nói.

“… Ông chủ, như vậy có được không?” Im lặng một hồi, Dự Niên đột nhiên lên tiếng.

“Được không là được thế quái nào? Ngươi đang luyên thuyên cái gì đấy.” Ông chủ cau mày.

Dự Niên sắp xếp lại câu từ, một lần nữa hỏi lại:

“Ta bây giờ chỉ đang trả ơn mà thôi.”

Ngụ ý, nếu như ông trao cho ta nhiều thứ hơn thì ta phải tự bỏ ra một cái giá để đổi lấy. Trên đời này không có thứ gì đột nhiên rơi từ trên trời xuống, trừ phân chim và nước mưa.

“Gớm, mới tí tuổi đầu mà bày đặt tinh vi.” Ông chủ bĩu môi khinh bỉ.

“…” Dự Niên im lặng, chẳng buồn đáp.