Thương Sinh Giang Đạo

Chương 61: Sắc bén tuyệt đối



Chương 061: Sắc bén tuyệt đối

Bầu không khí đột nhiên yên ắng hẳn. Nếu trong Hỏa Ngục Luyện còn có tiếng lửa lách tách cho đỡ ngượng thì Băng Tiên Luyện này chẳng có gì cả. Vì vậy, ông chủ liền hắng giọng.

“Nếu ngươi cho rằng mình vẫn đang trong quá trình trả ơn thì bỏ đi. Lấy thực lực của ngươi khi đấy, đám ăn mày đó còn chẳng đủ cho ngươi giết.”

“Trông ta thế này mà giết cái gì. Ông cứ nói quá.” Dự Niên bĩu môi.

“Vậy sao?” Chợt ông chủ dí sát mặt mình lại chỗ hắn. “Mặc dù mồ hôi đã che giấu đi phần nào, nhưng mùi máu tươi vẫn còn rõ ràng lắm. Ngươi vừa giết người cách đây không lâu, mà mùi máu nặng thế này thì khả năng cao đánh dập xác rồi nhỉ?”

Cả người Dự Niên chợt cứng ngắc lại. Hắn cố gắng điều chỉnh hơi thở, nhưng điều đó hoàn toàn vô dụng trước ông chủ. Bởi lão đã chăm chăm vào từng hành động của hắn hiện giờ.

“… Ta không hiểu ông nói gì cả.”

Ông chủ bật cười thành tiếng. Lão cầm ngang Tuyệt Hàn trước mặt, ngắm nhìn vẻ đẹp lạnh lùng của nó một lần nữa rồi bảo:

“Ngươi hẳn đã nhận ra rồi. Ta là Đại Tông Sư, một Nhập Lưu cỏn con như ngươi có thể qua mắt được ta à. Ngớ ngẩn quá đấy. Hơn nữa, ở độ tuổi này mà ngươi đã sở hữu một nguồn nội công khủng khiếp như hiện tại thì xem ra gốc gác không hề tệ. Đáng tiếc, lưu lạc đến nước làm ăn mày thì có vẻ ngươi đã chịu một đả kích không nhỏ.”

“Nếu ông đã biết từ đầu, sao bây giờ mới nói?” Dự Niên nắm chặt tay lại. Hắn hơi lùi ra sau, âm thầm giấu đi một tay phía sau lưng.

Ông chủ cười nhạt rồi đột nhiên chĩa mũi đao Tuyệt Hàn về phía Dự Niên, đôi mắt chợt lạnh lẽo hẳn, trái ngược với dáng vẻ hừng hực nội lực dương cương thường ngày.

“Đầu tiên, ta không nhiều lời với những tên vô dụng. Thứ hai, bất cứ ai trong giang hồ cũng có quá khứ riêng, ta cũng không ngoại lệ, nên ta sẽ không tọc mạch chuyện của ngươi. Thứ ba, ngươi có thứ vũ khí đáng để ta thưởng thức. Thứ tư… ngươi quá quan.”

Nói xong, ông chủ thu thanh Tuyệt Hàn về, còn Dự Niên thì đã đầm đìa mồ hôi ở sau lưng. Hắn không hiểu “quá quan” của lão nghĩa là gì, nhưng tính tình của lão đúng là sáng nắng chiều mưa, khó mà lần nổi. Dẫu vậy, Dự Niên đang ở trong tình huống không mấy thuận lợi, nên hắn phải bình tĩnh mới được, không thể để cho lão dẫn dắt cuộc nói chuyện mãi.

“Ông muốn ta làm trợ thủ?” Trải qua hàng đống cân nhắc trong đầu, đây là kết luận của hắn.

“Thông minh lắm.” Ông chủ cười vang. “Ta có tuổi rồi, tuy không đến nỗi yếu nhưng cũng không thể năng suất được như xưa. Trong số những người ta đã gặp, ngươi là người ta vừa ý nhất, tin tưởng ngươi đã quan sát đủ trong quãng thời gian rồi.”

“… Thế này vẫn tính là có qua có lại còn gì?”

“Nhưng ngươi mới là bên được lợi nhiều nhất. Tất nhiên, nếu ngươi đưa thanh đao này cho ta giữ một quãng thời gian thì ta sẽ không bị lỗ nhiều như giờ.” Ông chủ cười bảo.

Dự Niên dứt khoát lắc đầu. Đồng ý là hắn kể nhiều chuyện cho lão nghe đấy, nhưng có một vài giới hạn cho mối quan hệ của bọn hắn, không nên đi xa hơn. Tuy nhiên, Dự Niên đồng tình quan điểm đầu tiên của ông chủ, nếu không mài dũa vũ khí thường xuyên, thần binh cũng chỉ còn là thanh dao cùn mà thôi.

“Keo kiệt, dù gì ta cũng có thấy ngươi dùng nó đâu.” Ông chủ bĩu môi.

“Là ta chưa dùng, chưa dùng có được không.” Dự Niên lay trán.

Ông chủ tùy tiện phẩy tay, không để ý đến hắn lắm, sau đặt Tuyệt Hàn vào trong lò rèn được dựng lên bằng đá. Lão nhúng lưỡi kiếm vào trong một hố nước lạnh được tạo ra từ đá, sau lấy ra mà bắt đầu dùng búa, trực tiếp giã thẳng vào một bên. Ngặt nỗi, khi Tuyệt Hàn tiếp xúc với cây búa, trên búa liền xuất hiện một vết nứt nhỏ. Rồi qua ba lần giã, đầu búa liền nứt đôi.

Bình thường ông chủ rất trân trọng cây búa đấy nên Dự Niên tương đối lo ngại lão nổi quạu, nhưng có vẻ như hắn nghĩ nhiều rồi. Lão chẳng để tâm đến nó, ngược lại còn lẩm bẩm.

“Quả nhiên, không thể dùng thứ bình thường để rèn thần binh.”

Ông chủ bỏ Tuyệt Hàn lại đó rồi quay lại Hỏa Ngục Luyện. Dự Niên do dự tiến lại gần.

“Đừng có nghĩ đến chuyện cầm lại nó khi ta chưa xong chuyện!” Giọng của ông chủ vọng lại.

Dự Niên tặc lưỡi rồi nhìn lại Tuyệt Hàn. Nó không tỏa ra làn khói trắng như lúc hắn cầm vào, nhưng nhờ vào bầu không khí của Băng Tiên Luyện nên trông nó có vẻ không lạc que lắm. Dự Niên liếc mắt đến chỗ lối vào, lưỡng lự một chút liền nắm lấy cán đao. Ngay lập tức, hàn khí nội sinh của hắn đã bị nó rút ra ngoài mà bao lấy lưỡi đao.

Làn khói trắng mỏng nhẹ này cô đặc hơn khá nhiều so với lần cuối Dự Niên thấy, có vẻ như do số lượng hàn khí nội sinh bên trong hắn đã được tăng lên khá nhiều. Mặt khác, cảm giác cầm nắm dường như… dễ dàng hơn thì phải. Dự Niên vung đao tới đâu, làn khói trắng liền đi theo tới nấy, tới khi hắn vung ngược về lại hướng cửa, mũi đao vừa hay đã ở ngay trên đầu mũi của ông chủ. Lão xuất hiện từ lúc nào chẳng hay.

Dự Niên giật thốt lui ra sau, trong khi ông chủ lại chăm chăm vào hắn.

“Được đấy, quả nhiên là diệu dụng của thần binh. Ngươi quả nhiên được đứa trẻ này lựa chọn rồi.” Lão bật cười thành tiếng rồi gạt mũi đao sang một bên, sau ngang nhiên giật lấy rồi nhúng vào lại trong hồ nước lại.

Chát!

Từng nhát búa hừng hực của ông chủ lại vang lên. Lần này, cây búa của lão không còn bị nứt nữa, nhưng bên ngoài lại bị bao phủ bởi một tầng băng giá khá mỏng. Trong khi đó, làn khói trắng lạnh lẽo vừa nãy vẫn còn lưu lại trên lưỡi đao. Mỗi khi cây búa của ông chủ va chạm Tuyệt Hàn, làn khói trắng ấy lại mỏng và mờ nhạt đi một chút.

“Lại đây giúp ta một chút.” Ông chủ đột nhiên lên tiếng. “Truyền nội lực của ngươi vào, hiệu quả rèn lại sẽ cao hơn.”

Dự Niên gật đầu rồi tiến lại nắm lấy chuôi đao giúp lão. Một lần nữa, nó lại rút hàn khí nội sinh của hắn ra ngoài. Nguyên cả buổi đã tiêu tốn một lượng lớn nội lực để rèn vũ khí rồi, bây giờ lại còn bị chính vũ khí của mình bòn rút đến từng giọt cuối cùng mới kinh.

Để tránh bị rút khô đến chết, Dự Niên âm thầm vận công theo khẩu quyết của Thái Hàn Kinh để thúc đẩy quá trình chuyển hóa phần nội lực còn lại của Vô Tướng Công. Tất nhiên, cách này chỉ khiến Dự Niên chống lại quá trình bị rút cạn tạm thời mà thôi.

“Ráng thêm chút nữa đi, ta sắp xong rồi.”

Ông chủ quát lớn một tiếng, động tác vung búa giã xuống của lão càng lúc càng nhanh, đến độ gần như tạo ra một cơn gió ùa quét qua cả Băng Tiên Luyện. Nhờ có Tiên Thiên Cực Hàn Thể, Dự Niên không bị chết cóng dưới cái lạnh đột ngột, song lạnh lâu như thế mà không có đủ nội lực chống trả thì hắn sẽ dễ rơi vào trạng thái “thương hàn” lắm.

Bờ môi Dự Niên càng lúc càng tái nhạt lại, tầm nhìn của hắn mỗi lúc một mờ nhạt, song hắn vẫn gắng gượng để tỉnh táo. Hắn tự cấu mạnh vào đùi, mượn nhờ cơn đau ở chỗ khác để đánh lạc hướng tinh thần đang suy yếu. Nhờ vậy mà hắn có thể chống chịu được thêm đôi chút.

Ông chủ cũng nhận ra tình hình của hắn không thể kéo dài thêm, nhưng lão đã đẩy nhanh hết mức rồi, nếu còn đẩy thêm nữa thì kiểu gì cũng phải rèn lại. Đều là vì lão nóng vội, hiếm lắm mới gặp được thần binh, thế mà lão lại vội vàng rồi. Có điều, đâm lao phải theo thôi.

Một lát sau, nhát búa cuối cùng được giáng xuống, làn khói trắng bao phủ lấy lưỡi đao Tuyệt Hàn liền ngưng thực lại mà hóa thành băng. Băng có vết nứt, vết nứt lan tỏa ra xung quanh. Rồi một tiếng vỡ vụn vang lên, tầng băng nát ra mà để lộ ra lưỡi đao bóng loáng đầy lạnh lẽo.

Ông chủ cười vang một tiếng cao hứng mà nhìn cận cảnh. Dưới tầm nhìn của lão, lưỡi đao lập tức phóng lớn lên hàng chục, hàng trăm lần, và những gì lão nhìn thấy là một đường ngang bằng phẳng tuyệt đẹp.

Sắc bén tuyệt đối.

Tuyệt Hàn đã đạt đến đẳng cấp thực sự mà nó đáng lý ra phải ở từ rất lâu. Đáng tiếc, nó không có cơ hội gặp được một thợ rèn có tay nghề khủng bố như ông chủ.

Bịch!

Bên người lão vang đến một tiếng động, khi nhìn sang thì Dự Niên đã nằm ngất ngay trên đất rồi. Làn da hắn vẫn trắng như ngày nào, mặc cho quãng thời gian qua “ngâm mình” quanh lò lửa rèn vũ khí. Sắc mặt hắn tái như một tờ giấy, bờ môi khô nứt, cả người co giật nhẹ như thể sắp lên cơn động kinh.

“… Tiêu hao nội lực quá độ đây mà.” Ông chủ thở dài rồi đặt Tuyệt Hàn lại lên bàn rèn.

Sau đó, lão cúi xuống ôm hắn lên, định mang lên trên nhà. Nhưng ngay khoảnh khắc lão truyền nội lực vào để điều hòa thân thể hắn thì lão lại phát hiện ra một điều rất thú vị. Đối mắt lão như lóe lên ánh sáng của sao trời, lão khẽ nhếch mép.

“Vừa có thần binh, vừa là thể chất đặc biệt. Thằng ranh nhà ngươi có vẻ đã bị cuốn vào một cuộc chiến tồi tệ nhất rồi.”