Là một người từng trải trên giang hồ, ông chủ hiểu quá rõ các mối quan hệ tranh đấu ngầm giữa các thế lực võ lâm với nhau. Thậm chí thỉnh thoảng còn lôi những gia đình bình thường vào trong để che chắn nữa. Lão có thể mường tượng được gia đình của Dự Niên đã tao ngộ vào thảm cảnh như thế nào, dù sao thì khởi nguồn của mọi cuộc chiến đều đến từ việc “mang ngọc có tội mà”. Vừa có thần binh gia bảo, vừa có thể chất đặc thù, gia đình còn sống sót nguyên vẹn mới là chuyện lạ trong mắt lão đấy.
Dẫu vậy, ông chủ vẫn cảm thấy hơi nghi ngờ. Thần binh và thể chất của Dự Niên tương đối hợp nhau, đều lạnh lẽo như một tảng băng trôi, nên võ công của hắn mãnh tiến so với đồng niên là chuyện lão có thể hiểu được. Nhưng võ công tăng mạnh đến nỗi sở hữu một nguồn nội công thâm hậu như hiện giờ thì vô lý hết sức. Chí ít, đằng sau phải có bóng dáng của tuyệt học thần công. Mà một gia tộc sở hữu tuyệt học thần công làm sao lại lung lạc đến mức diệt gia?
Ông chủ nghĩ mãi mà vẫn không hiểu. Nếu lão nhớ không nhầm thì vài năm trở lại đây võ lâm không phát sinh biến cố gì liên quan tới “diệt gia”, thậm chí cũng chẳng liên quan tới tranh đấu lớn giữa các đại môn phái.
Càng nghĩ, ông chủ càng thấy thân phận của Dự Niên bí ẩn, song lão cũng không nghĩ ngợi quá nhiều, dù sao chính mình cũng đang ôm một đống bí mật.
Sau khi mang Dự Niên lên tầng trên, ông chủ lập tức truyền nội công của mình cho hắn, mượn nhờ nội lực dương cương cháy bỏng để trung hòa nguồn nội lực lạnh lẽo đang được đà tăng lên trong cơ thể. Nhắm chắc được thể chất đặc biệt của hắn, ông chủ biết thừa hắn đang nhận phản phệ, may mà bản chất nội lực có sẵn đủ mạnh nên có thể chống chịu lâu.
“Số ngươi may mắn đấy có biết không.” Ông chủ thở dài.
. . .
Không biết đã bao lâu trôi qua, Dự Niên cảm thấy người mình thật nặng trĩu, muốn nâng cánh tay lên cũng thấy khó. Cả người hắn mệt rã rời, chỉ muốn nằm yên một chỗ không làm gì. Nhưng một mùi thơm thoang thoảng đã đánh thức mọi giác quan của hắn.
Lờ mờ mở mắt ra, đối diện Dự Niên là một trần nhà cũ kỹ với một bóng đen chập chờn dưới ánh đèn nến le lói. Hắn khó khăn nhìn sang bên, vừa hay là ông chủ đang quạt mùi thức ăn về phía hắn. Bốn mắt nhìn nhau, lão liền bật cười:
“Giờ mới tỉnh cơ đấy. Dậy đi!”
Dự Niên cảm thấy thật đau đầu, nhưng cái bụng đói lả không cho hắn dành thời gian để ý những thứ khác. Hắn chống tay ngồi dậy, tiếp nhận chén nước từ ông chủ cho trơn họng rồi chủ động nhận lấy tô mì thơm lừng đã hơi trương lên. Hắn từ tốn nuốt mì, chầm chậm chầm chậm để không gây tổn hại đến dạ dày. Mặt khác, hắn cũng nhân cơ hội này quan sát ông chủ một chút, xem thử lão định làm gì.
“Ăn thì nhìn vào tô ấy, rơi một cọng ra giường là chết với ta!” Ông chủ trừng mắt.
“…” Ông quan tâm mỗi chuyện đó thôi hả?
Không thể bắt kịp được mạch suy nghĩ quái đản của ông chủ, Dự Niên liền từ bỏ. Hắn cảm thấy mình không nên cố chấp làm gì nữa, trước mắt xác định tình hình của mình đã ổn định chưa đã.
Sau khi ăn xong, ông chủ liền để lại Dự Niên một mình rồi đi xuống nhà. Nhân lúc đấy, hắn khoanh hai chân lại trên giường, cẩn thận vận công để kiểm tra lại tình hình. Dự Niên đã khôi phục được nội lực một phần nào, và ngoài ý muốn hơn là hắn đã thành công chuyển hóa được thêm một năm công lực nữa. Tuy rằng con số không đáng chú ý, nhưng phải biết mấy ngày trước hắn còn chẳng thể làm được gì đâu.
“Không lẽ thúc ép cơ thể đến giới hạn sẽ thúc đẩy quá trình chuyển hóa?” Dự Niên lẩm bẩm.
Vượt qua giới hạn là cụm từ xuất hiện nhiều nhất trong các tác phẩm tiên hiệp và kiếm hiệp. Tất nhiên, trong lĩnh vực nghiên cứu nhân thể cũng có cụm từ đấy, nhưng trừ vận động viên ra thì rất ít người thường đạt được đến cấp độ đấy. Từ khi luyện võ, Dự Niên cũng từng thử đẩy cơ thể mình đến giới hạn, song lần nào ông bà nội cũng ngăn lại vì một khi cơ thể hắn không còn bất cứ tấm chắn nào, tác dụng phụ của Tiên Thiên Cực Hàn Thể sẽ xuất hiện.
Vì lẽ đó, Dự Niên chưa từng thử vượt qua giới hạn lần nào cả, duy chỉ có lần này thuộc tình trạng bất khả kháng nên mới liều. Thật may, hắn không bị sao… mà không đúng, chắc chắn hắn phải bị sao đó, nhưng ông chủ đã ra tay cứu giúp.
Ngẫm nghĩ một hồi, tiếng cót két cửa mở lại vang lên. Ông chủ quay lại phòng, trên tay là thanh Tuyệt Hàn được trao vào một cái vỏ đao hoàn toàn khác lạ.
“Tình hình ngươi thế nào rồi?” Lão hỏi.
“… Đa tạ ông chủ đã ra tay.” Dự Niên ôm quyền đáp.
“Không cần đa tạ, xem như ta trả phí để rèn lại cây thần binh này đi.”
Ông chủ phẩy tay rồi đặt Tuyệt Hàn đến mép giường trước mặt Dự Niên.
“Ta đã mài lại giúp ngươi, từ giờ nhớ thường xuyên sử dụng, đao sắc là đao dùng thường xuyên, không phải đao tra vào vỏ. Mặt khác, ngươi thử lục lại trí nhớ mình, xem thử vỏ đao thực sự đang nằm ở đâu.”
“Vỏ đao?”
Dự Niên cau mày rồi tiếp nhận Tuyệt Hàn. Hắn cũng thử rút đao ra để kiểm tra thực hư. Nét chữ Gossamu vẫn còn đó, và nó vẫn hút hàn khí nội sinh của hắn như thường ngày. Đúng là hàng thật rồi.
Ông chủ nghiêm túc gật đầu.
“Vỏ đao không cùng bộ với thanh đao. Đây là lý do khiến thanh đao gặp phải hư hỏng nhiều hơn ta tưởng tượng. Chưa kể, vỏ đao không tương hợp sẽ sản sinh ra rất nhiều rắc rối không cần thiết mỗi khi ngươi lâm trận. Lấy độ sắc bén hiện nay, nếu ngươi rút đao quá nhanh thì có khi vỏ đao cũng sẽ bị chém làm đôi mất.”
Nghe vậy, Dự Niên không khỏi chớp mắt nhìn Tuyệt Hàn. Hắn không biết Tuyệt Hàn vẫn còn một cái vỏ đao nữa đấy. Nhưng hắn nhớ là ông nội chưa bao giờ đề cập đến chuyện này, nên khả năng cao lúc tìm thấy Tuyệt Hàn, vỏ đao không nằm tại đó. Và khả năng cao là nó vẫn còn đang bị bỏ lại ở trên đảo băng trôi.
“… Vậy còn cái vỏ này?” Dự Niên hỏi tiếp.
“Là thứ ta vừa rèn hôm qua. Khả năng chống chịu của nó tốt hơn cái thứ vô dụng trước kia ngươi dùng. Tất nhiên, nó cũng chẳng chống lại được quá lâu, ngươi nên lưu ý một chút là thay đổi thường xuyên. Mà tốt nhất là ngươi nên tìm lại cái vỏ đao gốc đi.” Ông chủ nhắc nhở.
Dự Niên lặng lẽ gật đầu. Hắn không thể nói rõ về nguồn gốc của Tuyệt Hàn nên đành phải ngậm bồ hòn làm ngọt, mặc cho lão muốn nghĩ gì thì nghĩ vậy.
Một lát sau, hắn lại hỏi:
“Ông chủ, sao ông giúp ta nhiều quá vậy? Không phải chỉ vì mỗi thanh đao thôi, đúng không?”
“Ngươi bị lãng à?” Ông chủ khịt mũi. “Ta đang cần trợ thủ, và ngươi quá quan, thế thôi. Mặt khác, vì ngươi đã dùng đao nên tốt nhất hãy học rèn đi. Tiên Thiên Cực Hàn Thể không chứa nhiều mật độ cơ bắp nhưng đã dùng đao thì tuyệt đối không được phép sở hữu có thể yếu nhược. Hiểu chưa?”
Giọng lão oang oang như cái loa phóng thanh. Dự Niên chỉ vừa mới tỉnh không lâu nên vẫn còn hơi choáng một chút. Hắn lên tiếng cảm ơn lão, sau chợt nhớ tới Triệu Khương mà hỏi:
“Ông chủ, ta ngủ được bao lâu rồi?”
“Gần hai ngày thôi, không nhiều.” Ông chủ tùy tiện đáp.
“… Lâu như vậy?”
Dự Niên cau mày hẳn. Hắn nhanh chóng xuống giường, mang theo Tuyệt Hàn định rời khỏi thì ông chủ đã giữ lại. Lão lên tiếng:
“Đã thành trợ thủ của ta thì tạm thời ở đây đi. Đừng đi lung tung, đơn hàng sắp tới dù là ta cũng không dám kham một mình.”
“Ông chủ, ta sẽ quay lại, nhưng trước mắt ta cần đến tiệm vải Hoàng Châu đã.”
“À, cái tiệm vải đó thì ngươi khỏi lo. Đám người bên Thường Minh sẽ không làm gì ông ta đâu.” Ông chủ tùy tiện đáp lại. “Phía quan phủ phát hiện trong rừng có một cái xác bị dập nữa thân trên, ta đoán là do ngươi gây ra. Mấy tên trong liên minh của tiệm vải Thường Minh biết nguyên nhân đến từ chỗ nào nên tạm thời sẽ không nhắm vào Triệu Khương trừ phi tra ra được thứ gì đó. Lấy đầu óc của ông ta, quãng thời gian này chắc chắn sẽ tìm ra được kế sách thôi.”
“… Ông chủ, đừng kết luận vội vàng như vậy chứ.” Dự Niên có chút im lặng.
Ông chủ nhìn lại hắn mà khinh miệt.
“Ta đã lén đi xem cái xác đó rồi, người bình thường có thể không rõ nguyên nhân nhưng ta là ai chứ. Có thể nhất thời gây ra sát thương lớn như vậy cũng chỉ có vài ba chiêu mà thôi. Với nội lực âm nhu sẵn có, ngươi không thể tạo ra chiêu thức có sức tàn phá lớn. Sau khi loại trừ, câu trả lời của ta là Trọng Khôn Cước, không sai chứ?”
“…”
Không thấy Dự Niên trả lời, ông chủ biết thừa đã đoán trúng rồi. Song lão cũng không đề cập thêm làm gì. Ai trong võ lâm cũng biết dùng Trọng Khôn Cước, nên nó chẳng phải chiêu định danh của một người cụ thể nào. Dù cho quan phủ có dùng đến mối quan hệ với võ lâm để điều tra thì đến cuối cũng chẳng tìm ra được điều gì đâu.
Huống hồ, hung thủ lại là một đứa trẻ mới hơn mười tuổi, có trời mới dám tin hắn là hung thủ thực sự, nên ông chủ chẳng lo trợ thủ của mình sẽ bị quan quân bế đi vào một ngày đẹp trời nào đó.
Lão tiến lại vỗ vai hắn, nói:
“Được rồi, quay lại nghĩ ngơi cho lại sức, ngày mai chúng ta bắt tay vào việc.”