Tu luyện hàn khí nội sinh là một quá trình diễn ra trong cơ thể, những gì Dự Niên cần làm là khoanh chân ngồi cạnh hồ nước lạnh nên dù Hãn Tự Tại có thông minh đến đâu thì cũng còn lâu mới biết được hắn đang luyện cái gì. Suy cho cùng, năng lực của hàn khí nội sinh là kết quả đúc kết ra từ chính cuộc đời của người sáng tạo Thái Hàn Kinh - Nhạn Thần.
Không ở trong chăn làm sao biết chăn có rận. Chỉ những ai sở hữu Tiên Thiên Cực Hàn Thể thì mới thực sự hiểu được sức mạnh thực sự của nó. Và Dự Niên cũng tin tưởng Thanh Ma biết về nó. Cho nên hắn phải xếp lão vào hàng địch thủ mạnh nhất hắn cần phải giết.
Hoàn cảnh một nhà Dự Niên hiện nay tuy do Diệu Huyền Lâm phản bội mà thành, nhưng kể cả không có lão thì sớm muộn triều đình cũng sẽ tìm ra thôi. Dự Niên sẽ giết lão vì lão dám phản bội lại lòng tin của Dự Thần. Về phần Mặc Thư Hương, mối thù sâu đậm của bà với Thanh Ma đã chẳng phải chuyện bí mật gì ở trong nhà. Dĩ nhiên, Dự Niên biết được do nghe lỏm thôi chứ bà nội chưa bao giờ yêu cầu hắn phải trả thù thay bà. Song, hắn quyết định sẽ làm điều đấy.
Khác với Diệu Huyền Lâm được triều đình cắt cử người bảo vệ, bản thân Thanh Ma lại là một con quái vật Hóa Cảnh hàng thật giá thật. Xếp thứ chín trong thập đại cao thủ, thực lực khủng khiếp của lão không phải là chuyện cần bàn cãi thêm.
Dựa theo khẩu quyết của chương thứ ba, Dự Niên vận chuyển hàn khí nội sinh của mình đi khắp cơ thể, lan tỏa hơi lạnh đến từng kinh lạc trong người. Cả người hắn bất giác rùng mình vì nhiệt độ bỗng dưng giảm mạnh, nhưng kỳ lạ là hắn không lên cơn co giật. Không hổ danh là thể chất đặc biệt, mấy kiến thức liên quan đến sinh học xem như vứt vào chuồng gà.
Hiện thời, Dự Niên chưa thể tận dùng được ba khả năng sau của hàn khí nội sinh nên hắn sẽ làm quen với cách dùng đầu tiên – thanh tỉnh đầu óc.
Vì phần nhiều bí mật của Dự Niên đã bị Hãn Tự Tại phát hiện nên hắn không muốn bị phát hiện thêm nữa. Cho nên hắn nhất định phải đạt được bảo hiểm để giữ bản thân được bình tĩnh nhất có thể. Chưa kể, hắn cũng cần chuẩn bị hành trang để tiến vào giang hồ. Thành Tương Dạ bây giờ chỉ là điểm đặt chân để hắn nghỉ ngơi sau biến cố mà thôi.
Cứ như vậy, Dự Niên đã đắm chìm vào trong tĩnh lặng từ lúc nào không hay. Trong khi đó, Hãn Tự Tại thì đang dựa lưng vào bờ tường gần lối vào của Băng Tiên Luyện. Lão khoanh tay lại trước ngực rồi trầm ngâm.
“… Thằng nhóc này biết thiền sao?” Lão thầm nghĩ.
Thiền là quá trình tu luyện tĩnh lặng của các bậc tu hành xuất gia. Thường thì chỉ những ai có thể tĩnh tâm mới có thể tiến vào trạng thái thiền đình, mỗi tội con người chẳng một ai thực sự tìm ra được sự tĩnh lặng trong lòng nên khó mà thiền lắm. Thậm chí đến Hãn Tự Tại cũng không dám nói mình có thể thiền lâu như Dự Niên đâu.
Càng quan sát hắn, Hãn Tự Tại càng cảm thấy hắn có quá nhiều bí mật. Và lão cũng bắt đầu cảm thấy hơi lung lay rồi, liệu rằng có nên tiến thêm một bước để điều tra hay không đây.
Trên đời này, phàm là người thì ai mà chẳng có tư tâm, Hãn Tự Tại không phải thánh nhân, lão giúp Dự Niên một phần là vì muốn tiếp xúc thần binh, một phần cũng là vì tương lai xán lạn của hắn. Nếu hắn thành Đại Tông Sư, lão nhất định sẽ ủy thác hắn một nhiệm vụ để khi thành Hóa Cảnh, hắn có thể hoàn thành thay lão. Nhưng nếu hắn không thành… không, hắn phải thành, đường đường là Tiên Thiên Cực Hàn Thể, hắn không thể thất bại được.
Nghiêm túc quan sát Dự Niên được thêm một quãng thời gian ngắn nữa thì Hãn Tự Tại quay lại với công việc, nghiêm túc và chuyên chú không để tâm đến xung quanh, mãi đến khi Dự Niên rời khỏi Băng Tiên Luyện gọi thì lão mới dừng tay.
. . .
Đơn hàng của Phái Hoa Sơn nhiều hơn dự kiến. Ngay sau khi đợt chuyển hàng đầu tiên nhận lại phản hồi tốt từ chưởng môn Phái Hoa Sơn, Mai Hoa Kiếm Tôn đã thẳng tay đặt thêm một lượng lớn binh khí nữa, giá cả cao hơn mọi khi đôi chút nên Hãn Tự Tại không thể từ chối. Vì vậy, Dự Niên cũng đành hi sinh một khoảng thời gian luyện võ để giúp lão.
Tất nhiên, trừ giúp ra thì Dự Niên cũng học được không ít kỹ thuật rèn để ngày sau thường xuyên mài dũa Tuyệt Hàn. Đối với vũ khí, lão thực sự rất tận tâm, còn đối với con người, nhiều khi phải trông cậy vào từng đối tượng một ấy chứ.
“Ông chủ, Mai Hoa Kiếm Tôn là con người như thế nào vậy?” Trong lúc nghỉ, Dự Niên tò mò về nhân vật phong vân khiến quỹ thời gian của hắn trở nên eo hẹp hơn hẳn.
“Là một tay vô lại.” Hãn Tự Tại đáp trả thẳng thừng. “Nhưng là một tay vô lại đáng gờm.”
Dự Niên khó mà tin nổi tai mình. Hình như hắn vừa nghe phải lời không nên nghe thì phải. Dù sao thì một người có địa vị cao như Mai Hoa Kiếm Tôn làm sao lại được gọi là một tên vô lại chứ, như thế không hợp với thân phận một chút nào.
“Hoa Sơn là môn phái tu đạo mà, đúng không?” Dự Niên hỏi lại.
“Không sai, nhưng không có nghĩa Hoa Sơn toàn đạo nhân. Hoa Sơn là môn phái nổi trội với kiếm thuật vô song, mà Mai Hoa Kiếm Tôn là thiên tài hiếm có của biết bao thế hệ Hoa Sơn nên không đời nào mấy người bên kia bắt hắn xuất gia đâu.” Hãn Tự Tại xua tay đáp.
“Ta có thể hiểu, nhưng nói xấu khách hàng như thế thì không uy tín đâu ông chủ ạ.”
Dự Niên mỉm cười trêu đùa. Hắn vẫn chưa vỡ giọng nên thanh âm vẫn còn lanh lảnh và non nớt, phối hợp với cả giọng điệu châm chọc bây giờ nữa thì chẳng lạ gì khi Hãn Tự Tại thấy ngứa tai.
“Mai Hoa Kiếm Tôn nổi tiếng là tên vô lại rồi. Phàm là Tông Sư ai cũng biết cả. Sớm thôi, ngươi sẽ thành Tông Sư nên biết trước cho khỏi bỡ ngỡ.”
Nhắc đến Tông Sư, Dự Niên đột nhiên thở dài.
“Tông Sư nghe thì dễ dàng nhưng ta đến giờ vẫn chưa thể thi triển được khí đây.”
Rồi hắn lại liếc mắt đến chỗ Hãn Tự Tại, như thể đang cầu mong lão cho một gợi ý. Nhưng trái với mong đợi, lão giả mù không thấy. Lão ngoáy mũi rồi thổi cục gỉ vào lò rèn.
“Không có công thức hay lời khuyên nào để thành Tông Sư cả, không thì cả thiên hạ này đâu đâu cũng là Tông Sư. Ngươi bây giờ tuy chưa phải Tông Sư nhưng sớm muộn kiểu gì chả thành. Chưa kể, với nguồn nội lực dồi dào hiện tại, ta tin ngươi cũng không sợ Tông Sư.”
“… Ông chủ lạc quan quá rồi.” Dự Niên cười khan.
“Vốn sống của ta nhiều gấp năm lần ngươi. Ngươi giấu mình rất giỏi, nhưng để qua mắt được ta thì cố thêm vài năm nữa đi.” Hãn Tự Tại nhếch mép. “Huống hồ, nếu ta đoán không nhầm, ngươi có vẻ đã biết được mối quan hệ của Nhập Lưu, Tông Sư và Đại Tông Sư rồi đi?”
Dự Niên im lặng một hồi rồi gật đầu. Hắn vẫn giữ được nét mặt bình tĩnh cho mình, nếu có biểu hiện thì cũng chỉ là cười nhẹ hoặc có chút cao hứng mà thôi, ngoài ra không có gì thêm nữa.
Đây chính là hiệu quả thanh tỉnh đầu óc của hàn khí nội sinh hắn luyện ra được. Tuy rằng chưa thành thục đến mức có thể dùng mọi lúc mọi nơi như một cơ chế tự động nhưng cũng giúp hắn vượt trội hàng tá người trưởng thành. Chưa kể, tuổi tâm hồn của hắn bây giờ cũng trên bốn mươi rồi, một khi quen thuộc với sự khác lạ, hắn có thể bình thản tiếp nhận mọi việc.
Liên quan đến mối quan hệ của Nhập Lưu, Tông Sư và Đại Tông Sư thực ra cũng không nhiều lắm. Chẳng qua nó nói rõ một chuyện là cảnh giới võ học cao hơn không đồng nghĩa bất tử trước những người thuộc cảnh giới võ học thấp hơn. Một cách dễ hiểu, Nhập Lưu cũng có thể giết được Đại Tông Sư nếu biết cách tận dụng tình huống và bắt đúng thời cơ.
Nghe thì có vẻ vô lý nhưng đúng là vậy đấy, chính miệng Mặc Thư Hương đã xác định điều đó với Dự Niên. Bây giờ, Hãn Tự Tại cũng phần nào đồng tình quan điểm đó với hắn.
Dự Niên thành Tông Sư cũng được, thành Đại Tông Sư cũng tốt, nhưng không thành thì cũng không ảnh hưởng đến thực lực của hắn. Dù gì hắn cũng có cơ hội đoạt mạng Đại Tông Sư mà. Dẫu vậy, không thành Tông Sư, không thành Đại Tông Sư thì khó mà sở hữu được địa vị và giá trị cao, ngoài ra cũng không được trải nghiệm “năng lực” mà chỉ tầng cấp này mới được sở hữu.
Như khí chẳng hạn. Dự Niên khao khát dùng nó lắm. Hắn muốn thử cái cảm giác đánh ra Thái Hàn Bạch Thủ đi kèm với hiệu ứng mà chỉ có thể thấy trên màn ảnh kiếp trước. Nên hắn mới nóng vội, dẫu biết có nóng vội thì cũng không giải quyết được vấn đề gì.
“… Có điều, chia sẻ một chút kinh nghiệm thì ta không ngại đâu.” Bỗng Hãn Tự Tại lên tiếng.
“…” Câu trước câu sau vả nhau đồm độp, người gì đâu mà kỳ lạ!