Thành thật mà nói, Dự Niên đến giờ vẫn không hiểu được con người của Hãn Tự Tại. Bản thân lão đôi khi trông rất tùy tiện, nhưng cũng có lúc sâu sắc chẳng kém ai. Lão là một con người rất mâu thuẫn, đồng thời cũng đậm mưu mô. Dự Niên mang vẻ ngoài trẻ con, nhưng tâm trí hắn thì không có ngây thơ như vậy. Hắn nhìn ra Hãn Tự Tại có mục đích riêng khi chủ ý giúp đỡ hắn, chẳng qua mục đích của lão không hiện diện ở thời điểm hiện tại mà thôi.
Tuy rằng vẫn còn nghi ngờ, song Dự Niên không từ chối ý tốt của lão. Suy cho cùng, hắn cần phải mạnh lên. Trên đời này, không một ai trở nên mạnh mẽ mà thiếu đi minh sư dẫn dắt. Bà nội hắn đã qua đời rồi, Lý Trường Không tạm thời không rõ tung tích, nên Hãn Tự Tại lại thành người mạnh nhất hắn từng biết. Và quan hệ giữa bọn hắn cũng khá thân thiết nữa.
Nhận được cái gật đầu từ Dự Niên, Hãn Tự Tại bắt đầu diễn giải lại một chút kinh nghiệm đột phá Tông Sư của lão. Gọi là kinh nghiệm chứ thực chất chỉ như một câu chuyện được kể lại với chất giọng nói quá. Dự Niên học lý thuyết võ học rất vững, dù sao Dự Thần cũng không có ý định để hắn mờ mịt với chuyện này, không thì trong quá trình luyện võ bị tẩu hỏa nhập mà thì khổ. Vì vậy, hắn có thể rút ra những gì cần nghe, những gì chỉ nên nghe cho vui.
Hãn Tự Tại không biết được điều đó, song lão thực sự truyền lại kinh nghiệm cho hắn một cách rất có tâm. Lão không qua loa, bởi lão đặt cược vào hắn không ít.
Cuộc nói chuyện nhìn như chỉ kể một câu chuyện ngắn đơn giản, nhưng hóa ra lại kéo dài đến tận khi mặt trời lặn xuống núi. Và ngay trong đêm đó, Dự Niên tự mình đi vào Băng Tiên Luyện để thử nghiệm sau khi đúc rút từ câu chuyện của ông chủ.
Trong khi đó, Hãn Tự Tại không nghỉ trong phòng, mà lén rời khỏi lò rèn xập xệ. Lão khoác trên mình một cái áo choàng màu đen, mỗi một bước chân đều nhẹ tựa như lông hồng, trái ngược hoàn toàn với dáng vẻ thấp bé chắc thịt của bản thân. Lão dẫm một chân lên vách tường, nhanh chóng phóng người lên không trung rồi chạy dọc trên các mái nhà, cuối cùng lại dừng chân lại một tòa nhà sáng rèn rực rỡ dù màn đêm đã buông xuống.
Tiếng ca múa và cười nói trong say xỉn vang lên từ trong tòa nhà đấy, ngoài cửa còn có không ít mỹ nữ và tú bà trang điểm lòe loẹt vẫy khăn gọi khách rất nhiệt tình. Ngoài thanh lâu ra thì thành Tương Dạ này chẳng còn nơi nào chuyên hoạt động về đêm như thế này.
Hãn Tự Tại không bước vào từ cửa chính, mà lão lựa chọn một góc khuất ở trên tầng cao nhất nhằm tránh ánh mắt người đi đường, sau mở cửa rồi tự mình tiến vào trong.
“Chậc. Ông có thể đi cửa chính, dù sao ở đây cũng chẳng ai biết nổi ông.”
Một giọng nói trẻ tuổi vang lên từ sau lưng lão. Nghe qua có vẻ mang theo một loại ngữ điệu lười biếng, nhưng nếu nhìn khẩu hình thì sẽ thấy người nay không mở quá lớn, song âm điệu lại rất rõ ràng. Trừ phi sở hữu nguồn nội lực khổng lồ, không thì chẳng thể nào làm được điều này.
Hãn Tự Tại cởi áo choàng ra rồi ném lên cái móc gần đó. Lão nhếch mép.
“Đừng hiểu lầm, ta đang giữ thể diện cho ngươi đấy. Nếu thiên hạ ngoài kia biết Mai Hoa Kiếm Tôn ngày đêm đều trú tại thanh lâu thì không biết mặt mũi của vị chưởng môn Hoa Sơn ở phương nam sẽ như thế nào đây nhỉ?”
Chủ nhân của giọng nói trẻ tuổi kia không ngờ là đệ tam thiên hạ - Mai Hoa Kiếm Tôn. Và đúng như chất giọng, hắn thực sự rất trẻ tuổi, trông qua chỉ giống như thanh niên trai trẻ, song thực chất, hắn đã là một trung niên hơn bốn mươi tuổi rồi. Dẫu vậy, trong hàng ngũ Hóa Cảnh, hắn thuộc nhóm người trẻ tuổi nhất, tương lai cũng xán lạn nhất.
Mai Hoa Kiếm Tôn mang một gương mặt rất đỗi cuốn hút. Nó vừa lười biếng, song cũng vừa yên bình. Mỗi một cái nhấc tay giơ chân đều tản ra phong vị của chính nhân quân tử. Có điều, không có chính nhân quân tử nào ngày đêm rượu chè gái gú như vị Kiếm Tôn đây. Huống hồ, hắn còn xuất thân từ một môn phái đạo gia như Hoa Sơn.
“Ôi dào, chuyện này cũng không phải ngày một ngày hai. Sư huynh ta cũng sớm quen rồi.” Mai Hoa Kiếm Tôn tùy tiện phẩy tay.
Hãn Tự Tại chỉ biết nhếch mép. Phải, đúng là sớm quen rồi, nhưng quen theo kiểu nào mới là vấn đề. Chưởng môn Phái Hoa Sơn là sư huynh cùng thế hệ với Mai Hoa Kiếm Tôn, tuy rằng thiên phú luyện võ không cao, đến giờ chỉ mới Đại Tông Sư, nhưng năng lực quản lý của người này không phải dạng vừa đâu. So với Mai Hoa Kiếm Tôn, Hãn Tự Tại kiêng kỵ đối phương hơn.
Chỉ là… chưởng môn Phái Hoa Sơn chỉ hơn sư đệ Kiếm Tôn của mình năm tuổi, nhưng chẳng hiểu sao Hãn Tự Tại lại có cảm giác đối phương còn lớn tuổi hơn mình. Nghĩ lại thì có một sư đệ ngày đêm chạy đông chạy tây gây họa thế kia thì dù có là đạo nhân thanh nhàn cũng khó tránh khỏi cảnh lo âu phiền muộn.
Ngồi xuống bàn rượu đã đầy ắp thức ăn, Hãn Tự Tại không khách khí mà gắp một miếng lớn cho vào bụng. So với đồ ăn mua từ chợ thì mấy món ở thanh lâu này chất lượng hơn hẳn. Ngặt nỗi, vì gọi từ sớm nên đã nguội hết rồi. Trong khi đó, Mai Hoa Kiếm Tôn lại uống cạn sáu vò rượu, đúng là tên nghiện rượu đánh chết cũng không chịu cai.
“Phải rồi, ông đến đây tìm ta có chuyện gì không?” Mai Hoa Kiếm Tôn chống cằm hỏi.
“Đợt vũ khí lần này ta đã rèn xong, ngày mai sẽ có người mang đến chỗ hẹn. Còn đợt sau đó thì ta muốn gia hạn thêm.” Hãn Tự Tại đáp.
“Cứ tự nhiên, dù sao bổn phái cũng đã lấy được lượng cần thiết rồi. Những đợt sau này ông cứ thong thả, ta chỉ đặt để phòng hờ thôi.” Mai Hoa Kiếm Tôn tùy tiện đáp. Chợt hắn dừng lại một chút, trong mắt lóe lên một tia sáng nghi ngờ. “… Bình thường ông yêu rèn còn hơn cả ăn nghỉ, sao bây giờ lại gia hạn thêm thời gian thế. Hay là… nhận đệ tử rồi?”
Hãn Tự Tại là người có tiếng nói trong giới rèn võ lâm. Mai Hoa Kiếm Tôn đã tự mình kiểm chứng năng lực của lão nên mới đặt một lượng hàng lớn, thậm chí còn không tiếc giá đi đánh mặt mấy môn phái khác để chen chân vào vị trí ưu tiên. Vì vậy, hắn có thể vỗ ngực tự tin bảo mình hiểu đối phương. Nếu Hãn Tự Tại đã xin phép gia hạn thêm thời gian rèn thì khả năng cao chỉ có hai trường hợp xảy ra: hoặc là lão có tình nhân, hoặc là lão nhận đồ đệ.
Vế trước thì bỏ đi, Mai Hoa Kiếm Tôn biết thừa lão không thể nào gần nữ sắc, nên chỉ có thể viện vào vế thứ hai: thu đồ đệ. Chỉ là, tiêu chuẩn thu đồ của lão còn cao hơn cả hắn, nên hắn cũng có hứng thú với đứa trẻ đó rồi đây.
“Đệ tử thì không đến, dù sao không hợp với võ học của ta. Có điều, tư chất rất cao, là dạng người đi ngược lại với dòng chảy của tự nhiên.” Hãn Tự Tại bình tĩnh làm một hớp rượu.
“Ồ, đi ngược với dòng chảy sao…” Mai Hoa Kiếm Tôn hơi híp mắt lại. “Nghe có vẻ giống với ta đấy. Khả năng luyện kiếm thế nào?”
Hãn Tự Tại trừng một mắt.
“Thằng nhãi đấy không giống ngươi, hơn nữa, ta cũng không chắc vũ khí của hắn là đao hay kiếm đây. Dù sao cũng là lần đầu nhìn thấy.”
“Trên đời này có loại vũ khí mà ông không biết sao?” Mai Hoa Kiếm Tôn hứng thú hỏi.
“Thân mảnh như kiếm, nhưng chỉ có một lưỡi, dáng cũng hơi cong như đao. Nếu xét về tính uyển chuyển của kiếm thuật thì thanh vũ khí này không phù hợp, song nếu so với uy mãnh của đao thì lại không đến. Ta tạm thời xem nó là thanh đao vì đặc tính một lưỡi, song tính chất của nó lại cân bằng cả đao và kiếm thông thường.” Hãn Tự Tại suy đoán. “Ngươi đi đây đi đó nhiều, nghe qua mô tả thì có nhận ra được không?”
Mai Hoa Kiếm Tôn thẳng thắn lắc đầu.
“Ta đi nhiều nhưng cũng chỉ loanh quanh trong Đại Khánh. Ngược lại, ông mới là người đi nhiều hơn ta. Ông là người trong nghề nữa mà còn không nhận ra thì làm sao ta biết được. Có điều, ta rất hứng thú với vụ ‘đi ngược dòng chảy’ của thằng nhóc đó đấy. Nó bao nhiêu tuổi, võ công đến đâu rồi?”
“Mười hai, Nhập Lưu, nội lực vượt trội Tông Sư hiển khí. Khinh công rất tốt, am hiểu chiêu thức dứt điểm, ra tay cũng đủ ác độc. Quá khứ tương đối phức tạp, nhưng ta nghĩ ngươi cũng không quan trọng vấn đề đó.” Hãn Tự Tại thản nhiên nói hết ra.
Nếu Dự Niên có mặt ở đây, hắn đảm bảo sẽ nghĩ cách giết chết lão trong lúc ngủ mất. Người gì đâu mà không biết đường giữ mồm giữ miệng gì cả. Chuyện của hắn mà cứ oang oang thế kia.
Mai Hoa Kiếm Tôn đặt vò rượu lại trên bàn, hắn xoa cằm mình một hồi rồi giương nhẹ khóe môi. Hắn thấy hứng thú với đứa trẻ kia rồi đấy.
“Nội lực vượt trội Tông Sư hiển khí cơ đấy. Vậy thì cái tên đứng sau tới công chuyện với ta rồi.”