Thương Sinh Giang Đạo

Chương 66: Mai Hoa Kiếm Tôn (2)



Chương 066: Mai Hoa Kiếm Tôn (2)

Võ công là nền tảng cơ bản nhất của một người khi đặt chân vào giới võ lâm, nhưng không phải ai cũng có khả năng luyện võ. Mà nếu đã luyện thì cũng không thể luyện sớm hơn năm tuổi, vì cơ thể khi đấy còn chưa phát triển đến lúc vững trọng tâm. Vì vậy, cho dù là thiên tài thì cũng khó mà luyện ra được nguồn nội lực so được với Tông Sư hiển khí ở độ tuổi mười hai.

Phải biết, Tông Sư hiển khí ít nhất cũng có mười lăm năm nội công trong người. Dù cho là thiên tài thì cũng phải luyện võ ngày đêm, vắt toàn sức với nhai đơn dược liên tục cũng chỉ luyện ra nhiều nhất bốn, năm năm nội công là hết đát. Đồng nghĩa, đứa trẻ mà Hãn Tự Tại đang nhắc phải có một điểm mà những đồng niên khác không có - tuyệt học thần công.

Tuyệt học là con đường nhanh nhất để luyện ra nội lực chính chuyên mà không cần phải tinh lọc tạp chất. Nếu bắt đầu luyện võ từ năm năm tuổi thì đến năm mười hai đã đủ luyện ra bảy năm nội công, cộng thêm sự hỗ trợ đến từ đơn dược và địa bảo nữa thì mãnh tiến vượt qua mười năm nội công cũng không phải nói chơi.

Tuy nhiên, tuyệt học không giống như đơn dược, địa bảo. Trừ các đại môn phái trong giang hồ và triều đình ra thì khó mà kiếm được một thế lực đơn lẻ sở hữu nó. Dĩ nhiên, nếu may mắn ngã núi nhặt rơi vào mộ địa của tiền nhân thì có khi tìm ra tuyệt học thất truyền cũng không chừng. Nhưng Mai Hoa Kiếm Tôn không tin vào may mắn, nhất là khi may mắn rơi trên người một đứa trẻ đã có nhiều thứ tốt như thế.

Đằng sau đứa trẻ Hãn Tự Tại đề cập chắc chắn là bóng dáng của một cao thủ đại phái. Ngặt nỗi, dựa trên vũ khí nó dùng, Mai Hoa Kiếm Tôn không thể xác định được là nhà nào.

“Quá khứ của thằng bé phức tạp đến mức nào?” Hắn hỏi.

“Ta không hỏi. Nhưng ta đoán là diệt gia.” Hãn Tự Tại đáp. “Tình cảnh của hắn giống như ngươi năm xưa. Song khởi đầu của hắn tốt hơn ngươi nhiều.”

Nói thẳng ra, tương lai của thằng nhóc đó sẽ đi xa hơn ngươi hiện tại.

Mai Hoa Kiếm Tôn bật cười thành tiếng. Hắn vỗ vào đùi mình rồi đứng dậy, định rời khỏi thanh lâu thì Hãn Tự Tại đã kịp giữ hắn lại. Lão bình tĩnh nói:

“Ngồi yên đấy. Ta không cho phép ngươi đoạt thằng nhãi đó. Hoa Sơn luyện kiếm, nó không thuần luyện kiếm. Hơn nữa, tuyệt học của Hoa Sơn chưa chắc đã phù hợp với nó.”

“Trông ta có giống người sẽ đưa tuyệt học bổn phái cho thằng bé không?” Mai Hoa Kiếm Tôn nhếch mép. “Giỏi cái gì thì luyện cái đó. Ta chưa bao giờ bị trói buộc bởi quy tắc.”

“Vậy nên ngươi mới là nỗi phiền phức của Hoa Sơn. Thằng nhãi đó không muốn để lộ danh tính trên giang hồ, chí ít là bây giờ. Nó mà theo ngươi thì chỉ tổ đi ngược lại mong muốn ban đầu. Nếu ngươi vẫn khăng khăng đi gặp thì đừng trách ta không nói trước, thằng nhãi đấy mà ghét ngươi thì coi chừng cái đầu ngươi ngày sau đi.” Hãn Tự Tại lạnh nhạt bảo.

Mai Hoa Kiếm Tôn híp mắt lại, nội lực của hắn không bùng phát hừng hực ra ngoài nhưng bằng vào cách nào đó, toàn bộ căn phòng này lại yên tĩnh đến đáng sợ. Hãn Tự Tại vô thức sởn hết cả gai ốc, tóc gáy dựng đứng lên từ lúc nào không hay, song lão vẫn cố gắng giữ bản thân bình tĩnh nhất có thể.

Không thấy đối phương phản ứng theo ý mình, Mai Hoa Kiếm Tôn liền thở hắt một hơi, bầu không khí lại trở về như cũ. Hắn ngồi lại ghế, thản nhiên uống nốt vò rượu mới vơi đi một nửa.

“Không ngờ có ngày ta lại nghe ông uy hiếp đấy. Đánh giá cao đứa trẻ đó như vậy?”

“Ngày sau gặp được thì ngươi sẽ hiểu ý ta. Có điều, đừng dại dột làm theo ý mình. Ngươi mạnh, nhưng không phải vô địch. Chưởng môn Hoa Sơn phải thương ngươi lắm mới o bế đến tận giờ, đừng để hắn phiền não thêm.” Hãn Tự Tại nhắc nhở.

“Ồ, nghe Cuồng Đa…”

Rầm!

Chợt một góc bàn bị đánh nát từ lúc nào không hay, nhưng kỳ lạ là đồ ăn ở trên bàn vẫn giữ nguyên vị trí cũ, nhiều lắm là có chút dao động do gặp phải tác động. Song để phá hủy một bên bàn mà không ảnh hưởng đến mọi vật chung quanh thì thực lực của Hãn Tự Tại có vẻ không chỉ đơn giản là một Đại Tông Sư.

“Mới được vài vò rượu thôi. Ngươi say sớm thế?” Hãn Tự Tại bình tĩnh lên tiếng.

Hiếm khi nào Mai Hoa Kiếm Tôn nhường bước, cơ mà lần này hắn tự nhận lỗi thật. Hắn lỡ lời. Thân phận của Hãn Tự Tại ở Đại Khánh thực sự rất nhạy cảm, một khi bị lộ ra thì mấy mối làm ăn của lão cũng không nhẹ nhàng gì, nhất là khi hắn và Hoa Sơn đang là một khách hàng lớn.

“Hôm nay trời đẹp, có vẻ ta hơi say.” Mai Hoa Kiếm Tôn mỉm cười. “Dẫu vậy, ngày mai ta sẽ tự mình đi xem tên nhóc kia. Yên tâm, ta sẽ chỉ quan sát trong bóng tối, ông không cần lo ta và nó chạm mặt nhau.”

“…” Ngươi không ló đầu ra mới làm ta áp lực.

“Không cần thiết, ngươi cứ đến gặp thẳng đi. Nhưng ta cấm ngươi tùy ý, lò rèn của ta không phải chốn muốn làm gì thì làm.” Hãn Tự Tại thương lượng.

Thà rằng để Mai Hoa Kiếm Tôn hiện diện trong mắt cho dễ bề khống chế tình hình, còn hơn để đối phương vượt khỏi tầm kiểm soát. Đến người hắn kính trọng nhất là chưởng môn Hoa Sơn còn không kiềm nổi sự tùy hứng của hắn hắn thì thiên hạ này chẳng còn ai giữ chân sau của hắn lại được. Hãn Tự Tại muốn tránh tình huống phiền phức nhất xảy ra.

“Vậy thì ta không khách khí.”

Mai Hoa Kiếm Tôn nở một nụ cười hiền lành, song trong mắt Hãn Tự Tại thì lại giống một tên ranh ma quỷ quyệt hơn. Hắn rót cho lão một chén rượu.

“Nào, lâu rồi không làm một chén với nhau, hôm nay không say không về.”

“Miễn, ta từ chối.” Hãn Tự Tại bình tĩnh đáp lại.

“…” Người gì đâu mà chán chết.

Mai Hoa Kiếm Tôn khịt mũi rồi không để ý đến lão nữa. Thay vào đó, hắn lại trông đợi vào buổi gặp mặt ngày hôm sau với đứa trẻ kỳ lạ kia hơn.

. . .

Tuy rằng đã được cảnh báo bối cảnh bí ẩn từ trước, nhưng khi gặp mặt chính thức, Mai Hoa Kiếm Tôn thực sự không thể kiềm lòng mình lại được. Đôi bên cách nhau có ba bước chân thôi nhưng hắn đã có thể thấy được một tương lai sáng chói của Dự Niên rồi.

Mặc cho lò lửa nóng rực của Hỏa Ngục Luyện có thể khiến người bình thường chết sốt không biết bao nhiêu lần, Dự Niên vẫn giữ được trạng thái thanh tỉnh của chính bản thân mình. Hoa Sơn cũng có một khu vực nóng như thế để rèn luyện cho các đệ tử nhưng theo Mai Hoa Kiếm Tôn nhớ thì chẳng được mấy đứa chịu đựng qua một tuần hương. Nhưng đứa trẻ này… lại ngày ngày ở trong đây rèn vũ khí với Hãn Tự Tại, cách biệt thế nào không cần nói cũng hiểu.

“Cậu bé, ngươi tên là gì?” Mai Hoa Kiếm Tôn mỉm cười hỏi.

Dự Niên chớp mắt nhìn sang thanh niên ngọc thụ lâm phong. Hắn không cảm nhận được sự hiện diện của người này, nên nội tâm lại có chút đề phòng. Có điều, đối phương là khách của Hãn Tự Tại nên hắn không thể thất kính.

“… Niên ạ.” Dự Niên đáp lại.

“Họ thì sao?”

Mai Hoa Kiếm Tôn chống hai tay trên gối, cố gắng giữ tầm mắt của mình ngang với Dự Niên. Mà thực ra thì hắn không cần phải làm thế, dù sao hắn cũng không cao đến mức phải khom mình. Lấy tiêu chuẩn đầu người ra so thì Mai Hoa Kiếm Tôn chỉ cao hơn Dự Niên một cái đầu thôi.

“Ta có thể không nói không?” Dự Niên nghiêng đầu hỏi.

“Nếu nhạy cảm quá thì có thể im lặng. Ta không ép buộc.”

Mai Hoa Kiếm Tôn lắc đầu rồi chìa tay ra. Dự Niên theo thói quen của kiếp trước mà bắt tay với hắn. Ngay lập tức, một nguồn nội lực khủng khiếp bất giác truyền sang người hắn. Nó ấm, nhưng cũng hùng hậu như một con sông lớn chảy xiết.

Dự Niên mở to mắt trong kinh ngạc, nhưng Mai Hoa Kiếm Tôn cũng không hề kém cạnh. Ngay thời điểm hai nguồn nội lực giao thoa, hắn đã nhận ra đứa trẻ trước mặt mình khủng bố đến mức nào. Chẳng trách sở hữu nguồn nội lực sánh ngang với Tông Sư hiển khí, nguyên lai là Tiên Thiên Cực Hàn Thể.

Với đại đa số chính nhân quân tử trong võ lâm, Tiên Thiên Cực Hàn Thể là thuộc tính nhận diện đặc trưng cho đại ma đầu Thanh Ma của Bắc Thiên Đạo. Nếu người bắt tay với Dự Niên hôm nay không phải là Mai Hoa Kiếm Tôn thì có khi đích thân Hãn Tự Tại đã ra tay diệt khẩu rồi. Có điều, vì mà Mai Hoa Kiếm Tôn nên lão mới để mặc.

Trên đời này, chẳng ai dị hợm hơn tên vô lại của Phái Hoa Sơn đâu.

Dự Niên nhận ra nguồn nội lực khủng khiếp như muốn nuốt trọn mình, hắn vội vàng rút tay về mà lùi ra vài bước, vô tình để lộ bước bộ thoăn thoát nhưng cũng đổi nhẹ nhàng của khinh công trong Thái Hàn Kinh. Nội một hành động nhỏ như thế thôi cũng đủ để Mai Hoa Kiếm Tôn đánh giá được phần nào thực lực chỉnh thể của Dự Niên rồi.

Hắn đứng thẳng người, khoanh tay trước ngực rồi xoa cằm, mỉm cười đầy hứng thú:

“Tiểu đệ đệ, muốn ra ngoài thành làm một trận với ca đây không?”