Thương Sinh Giang Đạo

Chương 67: Mai Hoa Kiếm Tôn (3)



Chương 067: Mai Hoa Kiếm Tôn (3)

“Này, ngươi nghiêm túc đấy à?” Hãn Tự Tại tóm lấy vai của Mai Hoa Kiếm Tôn.

“Dĩ nhiên là nghiêm túc rồi. Yên tâm, ta tự có chừng mực.” Mai Hoa Kiếm Tôn nói với giọng rất nghiêm túc, thậm chí ngoại hình hắn còn sáng lên như thể rất đáng tin nữa.

Hãn Tự Tại tối sầm mặt mày. Lời ai nói chứ riêng thằng cha này thì lão có chết cũng không tin. Theo như lão nghe được thì lần “chừng mực” gần đây nhất của Mai Hoa Kiếm Tôn xém chút nữa thổi bay đầu một trưởng lão của đảo Đàn Hương ngoài đông hải. Đợt đấy Lý Trường Không xém chút là nổi điên đánh lên dốc Thiên Bình, may mà chưởng môn Hoa Sơn vội đi hòa giải, không thì hai phái đã cơm không ngọt, canh chẳng lành rồi.

“… Nói câu đấy xong ngươi có tin nổi không?” Hãn Tự Tại trừng mắt.

“Đã bao giờ ta nói quá chưa?” Mai Hoa Kiếm Tôn mặt dày đáp lại.

“…” Nhà ngươi tốt phước lắm mới kiếm được một sư huynh như chưởng môn Hoa Sơn đấy có biết không?

Hãn Tự Tại cạn lời, không biết phải nói sao mới khuyên nhủ tên điên này rút lời mình lại. Những gì lão có thể làm bây giờ là dùng ánh mắt ra hiệu cho Dự Niên từ chối ngay tắp lự. Bởi một khi thằng bé bị cuốn vào trận chiến với Mai Hoa Kiếm Tôn thì không khéo cuộc đời chấm dứt ngay tại đây. Còn lão thì không những bị mất một trợ thủ mà đến dự định trong tương lai cũng phá sản theo chứ chẳng đùa.

Đáng tiếc, Mai Hoa Kiếm Tôn cứ luôn chắn giữa tầm nhìn của Hãn Tự Tại với Dự Niên nên người sau chẳng thể nào hiểu được ý lão. Trong khi đấy, người được hỏi lại chẳng hay biết mình đang đối mặt với một trong thập đại cao thủ, đã vậy còn xếp hạng cao hơn cả Lý Trường Không.

Dự Niên lùi ra sau thêm một bước, xoắn xuýt không biết nên đáp sao cho phải. Nếu trước đó hắn không biết đối phương là kiểu người thế nào thì giờ đại khái đã mường tượng ra. Nếu nói nguồn nội lực của Dự Niên có thể sánh như một cái ao tương đối rộng thì nội lực của thanh niên ngọc thụ lâm phong này lại được ví như trường giang đại hải.

Bà nội hắn - Diệu Thủ Mặc Thư Hương cũng không sở hữu lượng nội lực kinh khủng như thế này. Đồng nghĩa, đối phương nằm ở một cấp độ rất khủng khiếp. Chưa kể, không phải trong tiểu thuyết hay mô tả những cao thủ kinh thiên động đại thường có vẻ ngoài trẻ tuổi sao?

“… Tiền bối, mong ngài tự trọng một chút.” Dự Niên ngẫm một chút rồi lên tiếng.

Mai Hoa Kiếm Tôn chớp mắt mình một chút rồi phụt cười. Hắn rườn người tới, quan sát Dự Niên kỹ càng hơn mà gật gù hài lòng.

“Thông minh đấy, dù vẻ ngoài hơi luộm thuộm nhưng chính khí đầy mình, xem chừng là con nhà nòi nho học rồi.” Mai Hoa Kiếm Tôn khen ngợi. “Có điều, đừng gọi ta là tiền bối, nghe sượng miệng lắm. Gọi ta là Hạo ca đi.”

Hãn Tự Tại có cảm giác như sắp tăng huyết áp, lão hận không thể ném cái tên vô lại này ra khỏi lò rèn ngay và luôn. Đúng là không có tôn ti trật tự gì cả.

Cái tên điên này, ngươi đủ sức làm cha thằng nhỏ đấy!

Trong lúc Hãn Tự Tại đang vò đầu bứt tóc trong lòng. Dự Niên lại bình tĩnh hơn cả, có lẽ vì hắn không hiểu Mai Hoa Kiếm Tôn tốt như ông chủ, mà cũng có thể vì hàn khí nội sinh của hắn đủ mạnh để tâm trí thanh tỉnh. Hắn nghiêm túc nhìn nhận lại tình hình.

Đầu tiên, thanh niên trẻ này đến lò rèn để nhận vũ khí, Dự Niên có thể nhận ra lô hàng đấy là loại vũ khí mình và ông chủ rèn cho Phái Hoa Sơn. Đồng nghĩa, đối phương đến từ nơi đó, bối phận ít nhất phải là đệ tử đời hai, tương đương với trưởng lão trẻ tuổi hoặc thấp hơn là đệ tử thành danh của Hoa Sơn. Có điều, với nguồn nội lực khủng khiếp đủ để tiễn bất kỳ Tông Sư, thậm chí là Đại Tông Sư ra bờ kè ngồi đếm ốc thì Dự Niên dám chắc đối phương không đời nào là đệ tử đời hai. Vậy thì chỉ còn đời một.

Thứ hai, Dự Niên biết Hãn Tự Tại đã lâu, hắn biết tính khí của lão như thế nào. Nếu có kẻ xằng bậy ngay trong lò rèn này thì lão đã sớm đập một nhát búa ngay đầu rồi, nhưng thanh niên trẻ này lại chẳng để ý đến lão, thậm chí còn tùy tiện như thể đang đi dạo trong sân nhà mình.

Tổng hợp hai điều trên, Dự Niên kết luận thân phận của thanh niên trẻ này không những cao mà thực lực phải viễn siêu Hãn Tự Tại thì lão mới kiêng kỵ không dám hành động tùy tiện.

Bên cạnh đó, suy nghĩ của một người thường sẽ bị ảnh hưởng bởi những sự kiện gần đây nhất, mà mới vài ngày trước, Dự Niên đã nghe đến Mai Hoa Kiếm Tôn, nên hắn vẫn nhớ gương mặt khó ở của Hãn Tự Tại mỗi khi nhắc đến đối phương. Và khi nhắc đến Mai Hoa Kiếm Tôn, Dự Niên dường như đã quay trở về những bài giảng bổ túc của Dự Thần.

Mai Hoa Kiếm Tôn là ngoại hiệu của cao thủ mạnh nhất Phái Hoa Sơn. Từ lúc lập phái tới nay, Phái Hoa Sơn đã có tầm năm Mai Hoa Kiếm Tôn. Hiện nay, người đang gánh niềm kiêu hãnh ấy trên vai là đệ tử đời một của Hoa Sơn, nhóm người mang chữ “Huyền” trước đạo hiệu.

Mai Hoa Kiếm Tôn hiện tại mang đạo hiệu “Hạo”, gọi là Huyền Hạo.

Âm thầm đi đến kết luận trong lòng, cả người Dự Niên bất giác run bần bật, run không chủ đích, run đến mức không kiểm soát kịp. Lúc này, hắn không nhận ra mình đã lùi đến bờ tường rồi.

Mai Hoa Kiếm Tôn không phải tên ngốc. Hắn đã nhận định Dự Niên thông minh thì cũng dự đoán được đối phương đoán ra thân phận của mình. Chỉ là hắn không ngờ phản ứng của Dự Niên lại tiêu cực như thế này. Thấy thập đại cao thủ phải vui chứ, ai lại sợ như thế.

“… Đạo trưởng Huyền Hạo, ngài đừng làm ta sợ…” Dự Niên nuốt một ngụm nước bọt.

Mai Hoa Kiếm Tôn bật cười thành tiếng. Hắn chống hông bảo:

“Chà, lâu lắm mới nghe người ta gọi cái tên đấy.”

Rồi hắn tiến lại điểm huyệt Dự Niên trong phút chốc, sau vác lên vai rồi nhảy khỏi cửa sổ mà biến đi mất. Hãn Tự Tại có thể thấy quá trình, nhưng lão chẳng thể nào ngăn lại nổi. Lão tức đến nổi đầy gân xanh trên mặt, sau gõ cây búa xuống bàn rèn mà tức tối quát lên.

“Tên vô lại đáng chết—!”

. . .

Lần đầu tiên trong đời Dự Niên trải nghiệm cảm giác bị bắt cóc theo đường “hàng không”. Bởi Mai Hoa Kiếm Tông lúc này không chỉ đơn giản là dùng khinh công nữa, hắn như thể đang bay trên bầu trời vậy. Đã thế, mấy con chim đang bay cũng không nhận ra sự tồn tại của hắn, cứ vậy mà thành bàn đạp để hắn lấy đà phóng đi xa hơn.

Chỉ trong một quãng thời gian ngắn, Mai Hoa Kiếm Tôn đã mang Dự Niên vào trong khu rừng mà mới gần đây hắn vừa “gây án” xong. Sau khi giải huyệt cho hắn, Mai Hoa Kiếm Tôn chắp một tay ra sau lưng, đĩnh đạc bảo:

“Tiểu đệ đệ, ra tay đi, cho ca xem đệ mạnh đến đâu nào.”

“…” Giờ chạy có được không nhỉ?

Suy nghĩ chớp nhoáng này xuất hiện trong tiềm thức Dự Niên, nhưng rất nhanh lại bị chính chủ bóp chết. Bởi hắn không quên đối phương là Hóa Cảnh. Khác với Lý Trường Không bị thương và già cả ra mặt, Mai Hoa Kiếm Tôn không những trẻ mà thực lực còn đang ở trên đỉnh cao võ lâm. Chạy trốn trước người này là một nỗ lực vô ích.

Giữ chặt Tuyệt Hàn được bọc kỹ càng và treo ngay bên hông, Dự Niên bất giác giấu nó phía sau, hắn hạ trọng tâm, gương mặt nghiêm túc thấy rõ.

Mai Hoa Kiếm Tôn đã nghe về thứ vũ khí kỳ dị không ra đao mà cũng chẳng ra kiếm từ Hãn Tự Tại. Hắn chăm chăm vào gói bọc bị giấu phía sau lưng của Dự Niên hơn là biểu hiện của đối phương, dù sao hắn có thể ước lượng được khả năng, nên chẳng cần thiết phải phòng bị.

“Tiểu đệ đệ muốn chơi trò kiên nhẫn với ca à?” Mai Hoa Kiếm Tôn mỉm cười. “Ca có thể chơi cả tháng đấy, nhưng đệ đệ có thể chịu được đến lúc đó không thì ca không chắc nha.”

Nghe cái giọng gợi đòn của Mai Hoa Kiếm Tôn, Dự Niên đã hiểu tại sao Hãn Tự Tại lại gọi đệ tam thiên hạ là tên vô lại Phái Hoa Sơn rồi. Đúng là khiến người ta cảm thấy khó ưa thật, nhưng không thể phủ nhận một điều, tên vô lại này thực sự rất mạnh, mạnh đến mức khiến Dự Niên phải tuyệt vọng.

Ở tình huống bây giờ, Dự Niên không có nhiều lựa chọn ngoại trừ chiều lòng Mai Hoa Kiếm Tôn, nhưng hắn cũng đang do dự, liệu có nên dùng toàn lực hay không. Tại võ lâm, ẩn giấu một nửa thực lực mới là điều nên làm.

Đang lúc chìm đắm trong suy nghĩ, Mai Hoa Kiếm Tôn bất thình lình xuất hiện trước mặt Dự Niên. Hắn tung một cú đấm về phía trước. Tóc Dự Niên liền hất ngược ra sau, tựa như thể đang đối mặt với cuồng phong.

Thôi chết!

Dự Niên lập tức dùng nhu thuật để tản lực rồi gạt phăng một phần ảnh hưởng của cú đấm sang một bên. Dẫu vậy, cú đấm này ẩn chứa nguồn nội lực khủng khiếp. Vừa ra đòn đã thẳng tay không nhân nhượng.

Oành!

Dự Niên lãnh lấy một quyền vào vai trái, cả người lập tức văng ra phía sau mà lăn vòng vòng trên đất, quần áo tối màu liền dính đầy bụi bẩn.

Ôm lấy cái vai đáng thương trong run rẩy, bước chân của Mai Hoa Kiếm Tôn đã tiến lại gần Dự Niên từ lúc nào chẳng hay. Hắn treo mặt một nụ cười ranh ma không khác gì ác quỷ.

“Tiểu đệ đệ, nếu tính toán giấu nghề thì ca sẽ nặng tay đó nha.”

“…” Thằng khốn vô lại chết tiệt này!

Dự Niên nghiến răng nghiến lợi.