Thương Sinh Giang Đạo

Chương 68: Tên vô lại của Phái Hoa Sơn (1)



Chương 068: Tên vô lại của Phái Hoa Sơn (1)

Dự Niên thực sự cảm thấy rất oan uổng. Hắn chẳng làm gì cả, thế mà cuộc đời lại bắt hắn phải đương đầu với Mai Hoa Kiếm Tôn. Đã vậy, thằng điên này còn không hề có khái niệm nương tay. Cú đấm vừa rồi nhìn như không có gì nhưng thực chất mang sức nặng của mười năm công lực. Hiện tại, ngần ấy nội lực đã chiếm dụng non nửa lượng hàn khí nội sinh của hắn rồi.

Rảy hai cánh tay còn đang đau nhức của mình, Dự Niên thầm điều động hàn khí nội sinh đến vùng vai trái để làm dịu cơn đau truyền đến. May mà nội lực của hắn đủ mạnh nên có thể chống chịu được một đấm vừa rồi, đổi lại người khác cùng tuổi chắc đã sớm đầu thai.

“… Đạo trưởng không sợ giết luôn ta sao?” Dự Niên hỏi.

“Yên tâm đi, ta nện Thanh Ma không dưới năm lần. Ta có kinh nghiệm.” Mai Hoa Kiếm Tôn cười tít mắt, trông như một đứa trẻ hiếu động, nhưng chẳng hiểu sao Dự Niên lại thấy rùng mình.

Thanh Ma dù gì cũng là một trong thập đại cao thủ, tuy rằng lão chỉ thuộc nhóm dưới. Dẫu vậy, nên biết lão là người duy nhất trong thập đại cao thủ không luyện tuyệt học thần công. Nếu lão có một môn võ như Thái Hàn Kinh từ đầu thì năm người thứ hạng đầu nên lo dần đi là vừa.

Mai Hoa Kiếm Tôn có thể nện một cao thủ như thế không dưới năm lần thì thực lực đã khủng đến độ không còn lời nào để mô tả nữa cả. Dự Niên bắt đầu sợ rồi đây, nhưng hắn không thể chạy, càng thể tránh.

Hít vào một hơi thật sâu, Dự Niên hạ thấp trọng tâm mình rồi buộc chặt gói bọc Tuyệt Hàn lại sau lưng. Đôi mắt hắn chăm chăm vào Mai Hoa Kiếm Tôn, người đang chẳng hề thủ thế gì cả, thậm chí còn chắp một tay sau lưng, một tay ngoắc ngoắc hắn như đang gọi chó cùng với vẻ mặt tươi cười đến gợi đòn.

Thích thì chiều. Dự Niên nghiến răng trong lòng.

Sau đó, hắn lao về phía Mai Hoa Kiếm Tôn tựa như một con lợn rừng không quan tâm những gì ở trước mặt. Tốc độ hắn cực nhanh, lại thêm cơ thể thấp bé nữa nên lực cản càng không nhiều. Đôi tay hắn nhanh chóng hóa thành một màu trắng ngọc, Thái Hàn Bạch Thủ lập tức xuất chiêu.

Bắt đầu một chiêu trảo công vồ tới đan điền của Mai Hoa Kiếm Tôn, đối phương chỉ khẽ “ồ” một tiếng nhẹ rồi gạt chiêu của Dự Niên sang, sau xoay người sút thẳng vào bụng. Dự Niên có thể đoán ra chiêu này dựa trên tư thế. Dù sao hắn cũng đã quen với việc đánh cùng người không có tư thế xuất chiêu. Vì vậy, phản ứng của hắn nhanh nhạy hơn bất kỳ Nhập Lưu nào mà Mai Hoa Kiếm Tôn biết.

Dự Niên mượn chân của hắn mà bắn ngược lên cao, thân hình nhẹ như chim yến mà vượt qua đầu. Một lần nữa, Dự Niên xuất chiêu Thái Hàn Bạch Thủ nhắm vào đầu.

Mai Hoa Kiếm Tôn treo trên miệng một nụ cười hài lòng. Thay vì né tránh, hắn lựa chọn đương đầu với lượng nội lực tương đương. Óc phán đoán cùng bản năng phản xạ của hắn không hổ danh là đệ tam thiên hạ. Mặc cho Dự Niên ra tay chớp nhoáng và phản chiêu không tồi, hắn vẫn thừa sức bắt kịp, thậm chí là phản công.

Một lần nữa, Mai Hoa Kiếm Tôn ra một đấm vào lồng ngực Dự Niên. Song hắn lại lùi ra sau một chút rồi tóm lấy nắm đấm, vừa giảm lực vừa bắt lấy đối thủ. Mượn nhờ nhu thuật, nội lực của hắn xoắn lại mà xoay cả cánh tay như một trục quay.

Mai Hoa Kiếm Tôn bật chân khỏi mặt đất mà xoay theo để tránh bị bẻ gãy cánh tay, nhưng Dự Niên lúc này đã áp sát đến cơ thể của hắn, rồi trong một thoáng chốc, cả người hắn đã bay lên trên cao, càng lúc càng cách xa mặt đất.

Chợt một bóng đen phủ lên trên người Mai Hoa Kiếm Tôn. Là Dự Niên vừa dùng khinh công bay lên trên. Hắn xoay một vòng trên không trung, mượn lực li tâm mà ra chiêu đá thẳng vào bụng đối phương. Nội lực dồn hết vào một điểm, phối hợp với hợp lực của trọng lực và lực rơi tự do để xuất thủ dứt điểm.

“Trọng Khôn Cước!”

Không còn mặt đất làm bệ đỡ, cũng không còn tư thế thích hợp để đón chiêu. Mai Hoa Kiếm Tôn lập tức ăn trọn một chiêu này mà rơi xuống dưới. Tuy nhiên, hắn đột nhiên vỗ ngược một chưởng về mặt đất, nội lực khủng khiếp hãm tốc độ rơi của hắn lại, đồng thời hóa giải luôn ảnh hưởng của Trọng Khôn Cước mà xoay người đáp xuống dưới đất nhẹ nhàng như không.

Đang lúc ngẩng mặt lên gọi Dự Niên, Mai Hoa Kiếm Tôn bỗng dưng bật nhảy ra phía sau. Bóng đen trên bầu trời liền rơi xuống dưới mặt hắn.

Oành!

Bụi đất bắn lên tứ tung. Mặt đất đột nhiên xuất hiện một dấu chân cùng với vết nứt lan tỏa. Trong khi đó, người tạo ra nó lại biến mất từ lúc nào không hay.

Mượn nhờ khói bụi, Dự Niên liền tận dụng tối đa Quy Tức Công cùng với cảnh giới khinh công Đạp Tuyết Vô Ngân mà di chuyển áp sát Mai Hoa Kiếm Tôn. Dẫu vậy, đối phương thừa sức phát hiện ra hắn, nên ngay khi vừa tiến đến mạn phải, Mai Hoa Kiếm Tôn lập tức chỉ một ngón tay sang. Đầu ngón tay xuất hiện luồng sáng mờ nhạt có màu trắng hồng.

Tóc gáy Dự Niên bất giác dựng đứng lên. Không nói nhiều lời, hắn lập tức đẩy nửa người trên ra sau để hãm tốc độ lao, sau đạp chân xuống đất mà sang một bên. Ánh sáng trắng hồng quét qua sau người hắn, mặt đất bị cày xới ngay tức khắc. Một đường chém dài liền xuất hiện.

Ổn định lại cơ thể, hai bên thái dương Dự Niên đã đầm đìa mồ hôi từ lúc nào không hay. Hắn thở hổn hển mà nhìn lại vết chém trên đất. Không lạ gì cả, là kiếm khí. Nhưng rõ ràng Mai Hoa Kiếm Tôn không hề dùng tới kiếm. Không hổ danh là đệ tam thiên hạ, kiếm sư duy nhất chạm đến cảnh giới kiếm pháp tối cao.

Có điều, để đánh với hậu bối mà lại dùng một chiêu lớn như thế này, đúng là tên vô lại mà.

“Ấy ấy, lỡ tay.” Mai Hoa Kiếm Tôn cũng nhận ra hành động theo thói quen của mình, hắn lập tức phân bua. “Đệ đệ yên tâm, ca chỉ dùng lượng nội lực của Tông Sư thôi, không nguy hiểm lắm đâu. Yên tâm yên tâm.”

“…” Xin lỗi, ta không bị mù. Đến mặt đất còn bị cắt làm hai, ta bị chém đôi cũng không lạ đâu.

Mai Hoa Kiếm Tôn đã ở thế bất bại ngay từ đầu, Dự Niên tự nhiên không thể thắng, nhưng hắn không được phép giấu nghề, bởi ánh mắt của đối phương bây giờ… tựa như một con thú săn mồi với trí tò mò vô hạn không được thỏa mãn. Nếu hắn không thỏa mãn được cơn khát hiếu kỳ của Mai Hoa Kiếm Tôn thì lần kế chắc sẽ không ăn mỗi một nắm đấm chứa đựng mười năm công lực, mà có khi là hai mươi, ba mươi năm công lực chứ chẳng đùa.

Giấu một bàn tay ở sau lưng, Dự Niên không quản lời phân bua của Mai Hoa Kiếm Tôn, hắn lại tiếp tục lao tới như tên bắn. Nhưng được giữa đường thì cơ thể hắn đột nhiên mờ nhạt đi rồi biến mất. Mai Hoa Kiếm Tôn cảm thấy khá thú vị, rõ rằng quỹ đạo khinh công đang thẳng thừng một đường, không ngờ lại chuyển hướng nhanh như vậy.

Mai Hoa Kiếm Tôn có thể phát giác ra Dự Niên chỉ bằng vào cách cảm khí, song hắn không lựa chọn làm thế, bởi hắn hứng thú với việc đón đợi Dự Niên ra đòn.

Không để cho Mai Hoa Kiếm Tôn thất vọng, ngay giây phút hắn vừa mới nhắm mắt lại, Dự Niên đã xuất hiện từ sau lưng. Ngón trỏ, ngón giữa co thành cụm; ngón út và áp út kề sau nhau; cùng với ngón cái, bàn tay Dự Niên đã hóa thành long trảo. Hàn khí bốc lên lạnh lẽo cùng với sắc trắng nhạt nhòa như tuyết đông đang về.

“Bạch Thủ Hàn Long!”

Dự Niên không ngần ngại dùng một trong những sát chiêu mạnh nhất hiện giờ mà hắn có. Thực chất, đây lại là chiêu thức cực mạnh trong bộ trảo công của Thái Hàn Bạch Thủ. Hàn khí nội sinh thông qua chiêu này đã hóa thành một dạng năng lượng như sóng xung kích điệp gia lên nhau. Chúng kết nối với nhau từ nhỏ đến lớn, tựa như một mũi khoan mà xoáy sâu vào người.

Áo khoác ngoài của Mai Hoa Kiếm Tôn dưới sức xoắn của Bạch Thủ Hàn Long mà nát hẳn đi. Nhưng lúc này, tình huống ngoài dự liệu lại phát sinh. Cơ thể của Mai Hoa Kiếm Tôn biến mất, chỉ để lại một tàn ảnh bị xoắn lại cùng với Bạch Thủ Hàn Long, và chiêu thức đấy xuyên qua tàn ảnh rồi đốn ngã gốc đây cách đó vài bước chân dễ như không.

“Ái chà, chiêu này kinh đấy.” Mai Hoa Kiếm Tôn hiện thân trên một cành cây gần đó.

Mặc dù bên ngoài tỏ ra phè phởn không có gì nhưng nội tâm hắn giờ này lại có chút muốn cướp Dự Niên về bên mình rồi. Một đứa trẻ mười hai tuổi có thể đánh sát chiêu mạnh tương đương một Tông Sư hiển khí, đã vậy vẫn còn rất dai sức, chí ít đủ để đánh thêm một, hai lần nữa.

“Đạo trưởng, nếu đã tránh, không phải ngài thua rồi à?” Chợt Dự Niên lên tiếng.

Mai Hoa Kiếm Tôn chớp mắt nhìn xuống. Hắn ngồi xổm chống cằm rồi nhoẻn miệng cười tươi.

“Hai ta có giao ước điều luật đó hả?”

“… Dĩ nhiên là không.” Dự Niên lắc đầu.

“Thế thì ta thua sao được.”

Dự Niên cười khan.

Đúng là thế thật, nhưng ít nhất tên khốn vô lại này cũng nên biết xấu hổ chứ?