Tình huống càng lúc càng không có lợi với Dự Niên. Sau khi thi triển hai lần Trọng Khôn Cước cùng với Bạch Thủ Hàn Long, nội lực của hắn đã hao đi một nửa. Đã vậy, sáng giờ hắn còn rèn cùng Hãn Tự Tại nữa nên lượng hao hụt vẫn còn chưa được khôi phục nên lượng nội lực bây giờ của hắn chỉ còn đếm trên đầu ngón tay mà thôi.
Thành thật mà nói, Mai Hoa Kiếm Tôn là một đối thủ quá sức. Dự Niên không thể nào đánh lại nổi, và cũng không biết nên đánh theo kiểu gì để dồn đối phương đến nước phải để ý đến mặt mũi mà chấp nhận từ bỏ cuộc chiến. Một lần nữa, Dự Niên tán thành góc nhìn của Hãn Tự Tại, Mai Hoa Kiếm Tôn đúng là tên khốn vô lại.
Lồng ngực Dự Niên hơi phập phồng, hắn cấp tốc vận công khôi phục lại nội lực. Nhưng ở cái đẳng cấp của hắn bây giờ, trừ phi ngồi xuống thực hiện thổ nạp đường hoàng, không thì khó mà khôi phục nhanh trong lúc đang chiến đấu. Chưa kể, hắn không nghĩ Mai Hoa Kiếm Tôn sẽ để cho hắn khôi phục dễ dàng. Mục đích của đối phương… có lẽ là vắt kiệt sức hắn để ước tính thực lực hiện thời cũng như tiềm lực tương lai.
Bất giác đưa tay lên nắm lấy gói bọc sau lưng, Dự Niên bắt đầu thấy do dự. Liệu rằng có nên dùng Tuyệt Hàn hay không đây. Với sự hỗ trợ của thần binh, hắn tất nhiên có thể ép Mai Hoa Kiếm Tôn nghiêm túc lại. Nhưng vấn đề là hắn chưa biết được đối phương đã đoán ra hắn sở hữu thần binh hay chưa.
Trông vào thái độ sáng nay vừa bước vào lò rèn là hiểu, hơn non nửa là Hãn Tự Tại đã nói cái gì đó với Mai Hoa Kiếm Tôn rồi. Đúng là già mà không kính, chưa gì đã oang oang cái miệng đi khắp nơi. Đúng là phiền phức.
Cũng may, Mai Hoa Kiếm Tôn là Hóa Cảnh, bản thân hắn cũng sở hữu một thanh thần binh. Có điều, Dự Niên lại e ngại một sự thật: trên đời này người ta chỉ sợ mất chứ có ai sợ có thêm một thứ tốt chứ.
“Tiểu đệ đệ muốn dùng thanh thần binh đó rồi sao?” Như thể đọc được suy nghĩ của Dự Niên, Mai Hoa Kiếm Tôn hào hứng lên tiếng.
Quả nhiên là biết rồi. Dự Niên đổ mồ hôi lạnh sau sống lưng.
“… Thành thật thì ta vẫn chưa thể dùng được võ học liên quan đến thanh đao này, nếu đạo trưởng muốn kiểm chứng thực lực của ta thì e rằng phải thất vọng rồi.”
Nói xong, Dự Niên lập tức rút tay về rồi thủ thế. Hắn quyết định đánh tay không, dù rằng sẽ ăn hành không nhỏ. Trông vào sắc mặt chán muốn chết của Mai Hoa Kiếm Tôn là hiểu. Tên đó thấy phiền rồi… hi vọng sẽ không tiếp tục làm khó hắn nữa.
“Đành vậy.”
Mai Hoa Kiếm Tôn thở dài, sau đột nhiên mò tay vào bên trong ống tay áo. Và bằng vào một cách ảo diệu nào đó, hắn rút ra một thanh kiếm. Thân kiếm dài một trượng, được phủ bằng một màu ngọc lục bảo. Chuôi cầm tay được khắc họa những chi tiết rất tinh xảo, thậm chí còn thấy được cả hình ảnh hoa mai ở trên.
Vừa trông thấy nó, khóe miệng Dự Niên liền giật giật không ngừng. Mô tả quả nhiên đúng với thiên hạ đồn thoại. Thanh kiếm đó là thần binh trấn phái của Hoa Sơn – Thần Hoa Lê Minh.
“Chưa thể dùng đao pháp cũng không sao, thử độ bền một chút là được.”
Mai Hoa Kiếm Tôn mỉm cười rồi thả mình khỏi cành cây, chỉ trong một cái chớp mắt, hắn đã xuất hiện ngay trên đầu Dự Niên.
“… Tên khốn điên khùng này!!”
Dự Niên nhịn không được mà chửi thẳng ra miệng. Không cân nhắc hay suy nghĩ thêm hậu quả, Dự Niên trực tiếp rút dây nâng gói bọc lên mà đón đỡ lấy Thần Hoa Lê Minh.
Keng!
Đao và kiếm còn chưa tuốt vỏ nhưng va chạm của chúng đã tạo nên một âm vang cộng hưởng cực kỳ thanh thúy. Gói bọc quanh Tuyệt Hàn dưới sự cộng hưởng đó đã trở nên nát tươm không khác gì một tấm giẻ rách, để lộ ra dáng hình tuyệt đẹp nhưng lạ mắt ở bên trong.
Dự Niên khuỵu chân xuống, xém chút là chạm đầu gối xuống đất. Hắn quát lớn dùng nhu thuật để lách mình sang một bên rồi tránh đi. Thần Hoa Lê Minh không còn điểm tiếp xúc, nó lập tức đánh thẳng xuống đất, mặt đất liền bị cắt đôi.
Nhìn lấy dấu vết đấy, Dự Niên âm thầm nuốt một ngụm nước bọt. Kiếm chưa ra khỏi vỏ mà đã kinh khủng như thế, vậy thì khi rút ra… nó sẽ còn đáng sợ như thế nào nữa?
Mai Hoa Kiếm Tôn cười vang thành tiếng, cười đến độ thỏa mãn rồi gác kiếm lên vai. Lâu lắm rồi hắn mới thấy được Thần Hoa Lê Minh bị chặn lại. Đúng như lời Hãn Tự Tại nói, thanh đao kỳ dị đó quả nhiên là thần binh.
Trông lại phía Dự Niên đang uất hận như thể muốn mắng thêm, không hiểu sao Mai Hoa Kiếm Tôn lại muốn bắt nạt thêm một chút, song hắn không ấu trĩ đến thế. Tuy nãy giờ đánh không lâu nhưng cường độ lại rất cao. Với cơ thể của Dự Niên, hắn cho rằng thằng bé không thể duy trì thêm được lâu nữa. Suy cho cùng, nội lực khủng mà bình chứa không đủ mạnh cũng chẳng phải chuyện gì tốt lành.
Đang lúc ngẫm nghĩ nên kết thúc theo cách nào cho hợp lí thì Dự Niên đột nhiên lao đến chỗ hắn. Một tiếng ma sát kim loại vang lên làm cho hắn trở nên hưng phấn hẳn.
Tuốt đao rồi!
Phải, Dự Niên không còn quan tâm mình có dùng được đao pháp trong Thái Hàn Kinh hay không, dù sao hắn cũng thuộc chiêu thức, chỉ là không thể áp dụng với nội lực mà thôi. Nhưng nếu Mai Hoa Kiếm Tôn đã muốn thử sức thì hắn không ngại.
Tuyệt Hàn rời khỏi vỏ, ánh sáng trắng lạnh lẽo bốc lên từ nó làm cho tâm thần Mai Hoa Kiếm Tôn phấn khích lên. Hắn cười vang thành tiếng rồi vung Thần Hoa Lê Minh đến để đỡ lấy. Tương tự với Dự Niên, hắn không dùng nội lực, chỉ dùng chiêu thức kiếm pháp bình thường để đối phó. Cứ như vậy, đao pháp và kiếm pháp lại choảng nhau.
Không còn dùng nội lực, cuộc chiến liền trở nên “thiếu quy mô” hẳn, nhưng cũng không vì thế mà xem nhẹ. Bởi đao pháp của Dự Niên thực sự rất không tồi. Dưới con mắt của Mai Hoa Kiếm Tôn, đao pháp của Dự Niên không thuần là đao pháp vì nó cũng chứa đựng một sự biến hóa tương tự như kiếm pháp, nhưng sức tấn công lại mạnh hơn. Tất nhiên, biến hóa cũng có giới hạn nhưng thế là đã rất không tồi.
Trong khi đó, kiếm pháp của Hoa Sơn đặt nặng sự hoa lệ, mỗi một đường kiếm đều uyển chuyển tựa như múa. Mai Hoa Kiếm Tôn còn là một mỹ nam ngọc thụ lâm phong, hắn dùng kiếm như diễn, cảnh tượng tựa trích tiên hạ phàm.
Kiếm pháp của hắn đăng đàn nhập thất, chỉ bằng một vài đường cơ bản, hắn thừa sức chặn đao pháp của Dự Niên. Có điều, hắn chặn được nhờ vào kinh nghiệm chinh qua nhiều chiến trường, chứ đổi lại một người yếu hơn hắn nhiều lần, hoặc chí ít là Tông Sư hiển khí thì còn lâu mới đỡ nổi đao pháp này. Bởi nguyên tắc xuất chiêu không hề giống với đao pháp đại chúng.
Dự Niên dùng đao bằng hai tay, nhưng cũng có lúc chỉ dùng đúng một tay. Thậm chí, hắn còn dùng vỏ đao như một thanh đao thứ hai để tiến hành song đao nhập kiếm. Đôi lúc, hắn lại chuyển đao từ tay này sang tay nọ, uyển chuyển phối thức không hề tuân theo quy luật nào.
Càng đánh với Dự Niên, Mai Hoa Kiếm Tôn càng cảm thấy sướng rơn trong lòng. Kiếm chiêu của hắn lại càng lăng lệ hơn, bởi hắn muốn thấy nhiều hơn thế này. Hắn cũng muốn Dự Niên chìm đắm trong trận chiến hệt như mình.
Trên thực tế, mặc dù miệng chửi Mai Hoa Kiếm Tôn không ngừng nhưng quả thực Dự Niên cũng đang tận hưởng cuộc chiến này. Trước đây hắn chưa dùng Tuyệt Hàn trong thực chiến bao giờ nên không biết được hóa ra mình dùng đao thuận tay phết. Có lẽ vì nguyên bản thuận cả hai tay nên khi dùng đao pháp của Thái Hàn Kinh, Dự Niên lập tức phát huy ra mọi thế mạnh mà nó có.
Và trong suốt cuộc chiến khó nhằn này, hắn cũng cảm nhận được thực lực đang ngày một tăng tiến của bản thân. Lúc này, hiếm khi nào hắn để lộ một nụ cười sảng khoái, mặc cho trước đó vài giây vẫn còn mắng chửi Mai Hoa Kiếm Tôn.
“Chậc. Ra chiêu ngông cuồng hơn rồi đấy.”
Nhận thấy Dự Niên càng lúc càng có ý lấn mình, Mai Hoa Kiếm Tôn liền hài lòng không thôi. Hắn xoay mũi kiếm lại đâm về phía Dự Niên, một nguồn nội lực vừa phải lập tức xuyên qua lồng ngực. Mặc cho Dự Niên đã dùng báng đao đỡ lấy nhưng lượng nội lực yếu ớt của hắn làm sao đỡ nổi nội lực bàng bạc như trường giang đại hải của đối phương.
Uỳnh!
Dự Niên phun một ngụm máu tươi, lồng ngực đau nhức như vừa bị xe tải tông vào. Kiếm chiêu bất ngờ của Mai Hoa Kiếm Tôn đúng là vô sỉ không ngờ, hắn chẳng thể nào đón đỡ kịp.
Ôm ngực chống Tuyệt Hàn trên đất, Dự Niên nghiến răng nghiến lợi nhìn Mai Hoa Kiếm Tôn.
“… Đồ hèn hạ vô lại chết tiệt!”
Mai Hoa Kiếm Tôn bật cười rồi nâng kiếm lên cao.
“Tiểu đệ đệ đánh không tồi, ca rất thích. Còn bây giờ, ca sẽ dạy cho đệ cách vào Tông Sư, xem như đền bù thương tổn, chịu không?”
“… Thật?” Dự Niên thoáng nghi ngờ.
Không phải Hãn Tự Tại bảo không tồn tại công thức đột phá Tông Sư sao?
“Đương nhiên là thật.” Mai Hoa Kiếm Tôn gật gù. “… Nhưng điều kiện là còn sống cái đã.”
Dứt lời, xung quanh Mai Hoa Kiếm Tôn đột nhiên nổi lên một cơn gió mát. Rồi thoảng qua một hơi thở, không trung bỗng dưng xuất hiện từng cánh hoa anh mai bay phấp phơi. Tóc gáy của Dự Niên bất giác dựng đứng lên, cả người run lẩy bẩy trong kinh sợ.
Hắn giờ này không thể nhìn thấy mặt của Mai Hoa Kiếm Tôn, những gì có thể trông ra là hai con mắt bình thản đến lạnh lùng, lạnh tựa như kim loại vô tình.
Mai Hoa Kiếm Tôn vung bảy đường kiếm, mỗi một đường đều lộ ra một cành hoa mai. Bảy cành hoa xuất hiện cùng lúc lập tức hợp nhất thành một cây hoa mai khổng lồ. Thân cây hướng thẳng lên trời cao, cành vươn tỏa sức nở cánh hoa.
“… Đẹp quá.” Dự Niên thốt lên.
Một làn gió thổi tới người hắn, toàn bộ thế giới trong mắt liền hóa thành một màu trắng hồng.