Một góc cánh rừng đột nhiên nổ tung, khói bụi bốc thẳng lên trời cao, cây cối đổ rạp, thậm chí là bị chém thành muôn mảnh tựa gỗ vụn. Mặt đất bị cày xới tựa như không, đất nền cứng cáp giờ nay đã tơi xốp đến mức có thể làm đồng ruộng tạm thời cũng không tệ.
Chỉ trong một kiếm chiêu duy nhất, toàn bộ khuôn viên hơn mười trượng xung quanh đã bị san bằng hoàn toàn. Trong khi đấy, những gì hiện diện ở đây chỉ là một góc băng sơn không đáng chú ý trong tháp thực lực của Mai Hoa Kiếm Tôn.
“Ôi da, mình có nặng tay quá không nhỉ?”
Gác kiếm lại lên vai, Mai Hoa Kiếm Tôn lập tức đi tìm Dự Niên. Không khó để tìm ra hắn, dù sao hắn cũng ở ngay trước mặt, bước vài bước là tới. Có điều, ngoài ý muốn của Mai Hoa Kiếm Tôn, Dự Niên chỉ bị thương xung quanh, còn tâm mạch và khu vực yếu hại lại được bảo vệ toàn diện. Cho đến lúc ngất đi, hắn vẫn giữ được tư thế phòng thủ với Tuyệt Hàn trước mặt.
Mai Hoa Kiếm Tôn mỉm cười hài lòng. Không hổ danh là thần binh.
“Có điều, ngất đứng thế này cũng không dễ dàng gì, tiểu đệ đệ có tương lai đấy.”
Nói xong, Mai Hoa Kiếm Tôn xoa lấy cái đầu nhỏ của Dự Niên rồi thu kiếm về. Sau đó, hắn giúp đối phương tra Tuyệt Hàn vào lại vỏ rồi vác lên trên vai. Nhưng chưa kịp đi thì trên bầu trời đột nhiên xuất hiện một bóng đen nhỏ. Bóng đen đó phủ lên người Mai Hoa Kiếm Tôn, càng lúc càng phóng lớn.
“Thắng khốn điên rồ chết tiệt nhà ngươi!!” Hãn Tự Tại quát lên một cách phẫn nộ rồi giáng thẳng một búa xuống ngay đầu đối phương.
Mai Hoa Kiếm Tôn tuy là Hóa Cảnh nhưng cũng không dám liều đón lấy một búa này của Đại Tông Sư. Huống hồ, hắn còn đang mang Dự Niên trên vai nên không tiện đối phó. Vì vậy, hắn nhanh chóng mượn khinh công của bổn phái mà lùi ra phía sau.
Uỳnh!
Mặt đất vốn đã bị cày xới, nay nhận thêm một búa của Hãn Tự Tại nữa thì đất nền tơi xốp cũng trở lại bằng phẳng. Lấy vết sụt do búa gây ra, hàng loạt các đường nứt bắt đầu lan tỏa ra xung quanh, chấn động lan rộng tựa một cơn động chấn nhẹ.
Trái ngược với nguồn nội lực thiên âm nhu của Mai Hoa Kiếm Tôn, nội lực dương cương bùng nổ của Hãn Tự Tại đúng là thứ vũ khí công phá diện rộng đơn thuần. Lão đứng giữa đám khói bụi, cả người hừng hực khí thế trong lửa giận.
Mai Hoa Kiếm Tôn đáp mình trên ngọn cây cao, hắn trông về hướng của Hãn Tự Tại một chút rồi vẫy tay chào tạm biệt như thể chẳng hay biết tình huống gì đang diễn ra.
“Hôm nay tới đây thôi, sẵn tiện cho ta mượn thằng bé một chút!”
Dứt lời, không đợi Hãn Tự Tại đồng ý, Mai Hoa Kiếm Tôn liền vận khinh công rời đi. Hãn Tự Tại muốn đuổi theo, nhưng khi thấy đối phương đã cao chạy xa bay, thậm chí còn đạp lên chim chóc để bay lượn trên bầu trời thì lão vô vọng rồi, căn bản không thể đuổi kịp.
Dẫm chân đầy phẫn nộ trên mặt đất, Hãn Tự Tại tức đến nổ phổi, hai bên thái dương nổi đầy gân xanh. Cái tay cầm búa lại càng nắm chặt thêm mấy phần. Lão nghiến răng nghiến lợi, nội lực phun trào như một ngọn núi lửa đang hoạt động.
“Đám Hoa Sơn chết tiệt!”
. . .
Dự Niên bị ngất từ lúc nào đến chính hắn cũng không nhớ nổi. Những gì còn đọng trong mắt hắn hôm ấy chính là cây hoa mai khổng lồ đang tỏa ra vô vàn cánh hoa. Hắn biết võ công trong thế giới này rất ảo diệu, nhưng không ngờ sự ảo diệu đấy lại không hề có giới hạn.
Bảy đường kiếm của Mai Hoa kiếm Tôn là kiếm pháp nổi danh thiên hạ của Hoa Sơn: Thất Mai Kiếm Pháp. Dự Niên chỉ mới nghe tên chứ chưa bao giờ được chứng kiến, thậm chí nghe qua mô tả cũng không cách nào tưởng tượng ra được. Vì vậy, ngay khi được thấy kiếm pháp lừng danh của Hoa Sơn, đầu óc hắn bay lên trên mây.
Tuy nhiên, nhờ có hàn khí nội sinh giúp thanh tỉnh đầu óc nên hắn mới nhanh chóng lấy lại tâm trí mà vung Tuyệt Hàn lên đón đỡ. Hiển nhiên, hắn cũng dùng phần lớn nội lực còn lại để bảo hộ cơ thể. Dẫu vậy, sự tàn phá kinh hoảng ẩn phía sau vẻ hoa lệ của Thất Mai Kiếm Pháp thực sự không tầm thường một chút nào. Hắn trực tiếp bị tiễn vào giấc ngủ luôn.
Đến lúc tỉnh dậy, đối mặt với Dự Niên là một trần nhà cao với tiếng đàn hát vang đâu đây. Ngoài ra, mùi thơm thoang thoảng của thức ăn cũng đánh thức khứu giác của hắn. Chống tay ngồi dậy, đầu óc Dự Niên vẫn còn thấy hơi choáng, hắn nhận ra mọi vết thương đều đã được băng bó cẩn thận. Thậm chí, hắn còn cảm nhận được cái lạnh đến từ thuốc bôi.
“Tỉnh lại cũng nhanh đấy, tiểu đệ đệ không thể sâu giấc nhỉ?”
Nghe cách gọi cũng như ngữ điệu, Dự Niên chẳng lạ gì người vừa lên tiếng. Hắn ngoảnh đầu sang, vừa hay bắt gặp Mai Hoa Kiếm Tôn đang nhâm nhi vò rượu trên một bàn ăn đầy thịt cá. Sắc xanh trên đó thực sự rất thưa thớt, nếu có thì cũng chỉ là màu hành xắt nhỏ.
“… Người xuất gia mà ăn uống vậy à?” Dự Niên buột miệng.
“Tiểu đệ đệ nói chuyện cũng thoải mái hơn rồi đấy.” Mai Hoa Kiếm Tôn không để ý mấy đến vấn đề tôn ti, dù sao ngoài sư huynh ra thì hắn chẳng lọt tai lời người khác mấy. “Lại đây đi, ăn nhiều một chút còn hồi sức.” Rồi hắn vẫy tay gọi Dự Niên rời giường.
Dự Niên cũng không khách khí. Có lẽ vì hình tượng Mai Hoa Kiếm Tôn đĩnh đạc trong đầu hắn đã sụp đổ rồi nên hắn chẳng còn kỳ vọng gì về phong thái tiền bối ở đối phương. Đồng dạng là Hóa Cảnh, Lý Trường Không và Mai Hoa Kiếm Tôn thực sự rất khác biệt, khác đến quá đáng.
Sau một trận chiến hao hụt phần lớn nội lực, Dự Niên bây giờ đói rã cả người. Hắn ăn như một con hổ đói, ăn nhiều đến mức mà phục vụ của thanh lâu cũng không phải kinh hồn táng đảm.
Đây mà lạ sức ăn của một đứa trẻ à? Không phải yêu quái thành tinh đấy chứ?
Mặc cho trong lòng xuất hiện hàng đống nghi vấn, phục vụ vẫn rất chuyên nghiệp mà lên món. Không hổ danh là thanh lâu nổi tiếng của thành Tương Dạ.
Mặt khác, trong chuyến đi này, Mai Hoa Kiếm Tôn không mang đồng phục của Hoa Sơn nên chẳng một ai nhận ra hắn cả. Chưa kể, vì thiên hạ nghĩ hắn là đạo nhân nên sẽ không một ai ngờ là hắn đang trú trong thanh lâu, thành ra tung tích đến giờ vẫn luôn là bí ẩn. Cho nên dù thành Tương Dạ có cao thủ thì cũng khó mà hay tin.
“Ăn từ từ thôi, nghẹn bây giờ.” Mai Hoa Kiếm Tôn nhắc nhở. Cả bữa hắn chẳng hề động đũa, chỉ có uống rượu rồi uống rượu.
Hắn chống cằm nhìn Dự Niên, càng nhìn lại càng thấy thuận mắt. Hắn nói tiếp:
“Tiểu đệ đệ, có muốn đến Hoa Sơn không?”
Đứng hình mất ba giây.
Dự Niên tạm dừng việc ăn uống của mình lại. Hắn ngoảnh đầu nhìn Mai Hoa Kiếm Tôn, nhưng cũng chỉ nhìn thôi. Hắn chẳng thể xác định được đối phương đang nghĩ cái quái gì ở trong đầu.
Dẫu vậy, khi nhìn cận mặt thế này, Dự Niên phải thừa nhận là Mai Hoa Kiếm Tôn trẻ khủng khiếp, làn da căng bóng tràn đầy sự tươi trẻ, khóe mắt hay khóe miệng còn không tồn tại lấy một nếp nhăn. Nếu không phải đã nghe trước bối cảnh thì hắn không nghĩ đệ tam thiên hạ đã là cao thủ ngoài bốn mươi đâu.
“… Không phải Hoa Sơn luyện kiếm à?”
“Hoa Sơn đúng là luyện kiếm, nhưng không phải chỉ có mỗi kiếm. Tất nhiên, Hoa Sơn chẳng thể nào dạy đao pháp cho đệ đệ, song đệ đệ cũng không dùng đao pháp thuần túy mà. Đúng không?” Mai Hoa Kiếm Tôn cười nhẹ.
Con mắt tinh tường phết. Dự Niên thầm nhủ.
Katana có thể gọi là đao, nhưng cũng có thể gọi là kiếm. Vì nó là vũ khí phổ biến và đặc trưng nhất trong xã hội phong kiến Nhật Bản xưa. Thành ra phương thức chiến đấu của nó linh hoạt hơn đao, và cũng uy mãnh hơn kiếm. Dự Niên tương đối thích nó, có điều, cách sử dụng katana chưa bao giờ liên quan đến hai chữ “hoa lệ”, mà Hoa Sơn thì đúng là ông tổ của kiếm pháp hoa lệ trong thiên hạ.
“Hoa Sơn không phù hợp.” Dự Niên lắc đầu, chợt hắn lại dừng một chút. “Và ta cũng không có ý định gia nhập bất cứ thế lực nào.”
“Vì không có môn phái phù hợp?... Hay vì kẻ thù truy đuổi đệ đệ quá mạnh?”
Dự Niên híp mắt lại. Hắn chưa từng đề cập vấn đề quá khứ với Hãn Tự Tại, nhưng cũng không thể cấm lão suy đoán. Xem như lão có nói cho Mai Hoa Kiếm Tôn biết thì hắn cũng tương đối kinh ngạc là đối phương đưa ra hai nghi vấn… đúng hết cả hai đấy.
Có vẻ như đệ tam thiên hạ không chỉ đơn thuần mạnh về võ công, mà tâm trí cũng không tầm thường. Dẫu vậy, vô lại vẫn cứ là vô lại, chẳng đáng kính một chút nào hết.
Không thấy Dự Niên trả lời, Mai Hoa Kiếm Tôn phần nào đấy cũng biết được rồi. Mặc cho đã phô diễn sức mạnh của bản thân, thế mà hắn vẫn không nhận được câu trả lời chắc chắn, xem chừng “kẻ thù” của Dự Niên không đơn giản. Hoa Sơn hiện giờ không tiện chống đỡ.