Thương Sinh Giang Đạo

Chương 71: Tên vô lại của Phái Hoa Sơn (4)



Chương 071: Tên vô lại của Phái Hoa Sơn (4)

Mai Hoa Kiếm Tôn là người rất kỳ lạ, thậm chí trong hàng dị nhân cả thiên hạ, hắn vẫn là kẻ dị nhất. Bởi hắn không quan tâm trên dưới hay tôn ti trật tự. Hắn chỉ nể phục người hắn nể, quan tâm người hắn quan tâm và chăm sóc người hắn cần chăm sóc. Nghe qua thì rất bình thường, nhưng thử đổi lại đối tượng hắn không đoái hoài đi… nhiều khi còn chẳng bằng con chó Phái Hoa Sơn nuôi để giữ cửa nhà bếp ấy chứ.

Dự Niên bây giờ đã nằm trong tầm ngắm của Mai Hoa Kiếm Tôn. Tất nhiên là theo nghĩa tốt, dù sao hiếm khi Mai Hoa Kiếm Tôn cười nhiều như bây giờ. Tuy rằng như Hãn Tự Tại đã nói, hắn thừa tuổi để làm cha Dự Niên, nhưng hắn lại không đối xử Dự Niên như bậc hậu bối, bởi trên đời này chẳng có hậu bối nào trừng mắt phồng má với sư trưởng như thế này.

Trong lúc Dự Niên đang ăn, Mai Hoa Kiếm Tôn đột nhiên bắn một hạt lạc rang về phía miệng đối phương. Nhưng Dự Niên đột nhiên ngã người ra sau, trọng tâm vẫn giữ nguyên ngay trên ghế. Mai Hoa Kiếm Tôn cảm thấy thú vị nên liên tục tìm cách quấy nhiễu. Còn Dự Niên thì vẫn tiếp tục ăn, trong khi né tránh mấy đòn tập kích bất ngờ mà không tốn bao nhiêu sức.

Từ nhỏ Dự Niên đã phải đối mặt với cảnh bị tập kích triền miên thế này rồi nên hắn đối phó rất dễ dàng. Huống hồ, Mai Hoa Kiếm Tôn không hề nặng tay, cũng không tập kích với cường độ và tốc độ cao nên Dự Niên vẫn có thể tránh dễ dàng. Lại nói, ngày trước hắn còn có thể tránh trong khi bị trúng độc thì bây giờ chẳng phải bài toán quá khó khăn gì.

Dẫu vậy, Mai Hoa Kiếm Tôn không biết được sự thật đấy nên cực kỳ kinh ngạc. Phải biết, hắn năm xưa phải mười tám, mười chín tuổi mới học được bản sự phân tâm đa dụng như thế này, ấy vậy mà Dự Niên ở độ tuổi nhỏ thế đã thành thạo.

Rốt cuộc thằng bé đã lớn lên trong môi trường nào vậy?

Sau một hồi tập kích chán chê, Mai Hoa Kiếm Tôn lúc này cũng chịu dừng tay. Hắn đặt lại vò rượu trống không lên bàn rồi chống cằm bằng hai tay. Càng nhìn Dự Niên, Mai Hoa Kiếm Tôn càng cảm thấy thuận mắt. Hắn cười tươi rạng rỡ, bảo:

“Tiểu đệ đệ, gọi một tiếng Hạo ca xem nào!”

“… Trời đánh tránh bữa ăn.”

Dự Niên muốn nghẹn. Sao Mai Hoa Kiếm Tôn này lại mặt dày thế nhỉ?

Đã mất hình tượng rồi thì thôi, Dự Niên vẫn có thể chấp nhận được, nhưng ngang nhiên bỏ qua giới hạn tuổi tác và bối phận thì đúng là đầu óc có vấn đề thật rồi. Đã vậy, con mắt của Mai Hoa Kiếm Tôn cũng đặc biệt hơn bất cứ người nào Dự Niên từng gặp. Nó long lanh trong sáng, tinh khiết không một chút vẩn đục, tựa như thể một đứa trẻ mới lớn với nhiều hiếu kỳ không được giải đáp và mong muốn được tìm hiểu thêm.

Đây mà là đệ tam thiên hạ ấy hả? Có nhầm không vậy?

“Ăn uống có thể từ từ, nhưng thân gia đại sự thì không.” Mai Hoa Kiếm Tôn nghiêm túc lắc đầu. “Làm đệ đệ ruột của ca đi, ca sẽ dốc lòng dạy dỗ đệ.” Hắn nói.

“… Có ai nói ngài bị điên bao giờ chưa?”

Dự Niên đặt chén đũa lại bàn. Nghe tên điên này nói chuyện xong hết muốn nuốt trôi đồ ăn. Thôi thì giải quyết xong một thể đã rồi ăn uống lại sau.

Mai Hoa Kiếm Tôn gật đầu.

“Nhiều lắm, nhưng chẳng được mấy người gọi thẳng mặt ca, đến sư huynh cũng chỉ phàn nàn chứ không hề mắng mỏ. Đệ là người đầu tiên, nên ta muốn nhận thân.”

“…” Cái thể loại lý do gì đây?

Dự Niên nhẹ nhàng lay trán. Đành rằng mang vẻ ngoài của một đứa trẻ mười hai tuổi, nhưng sâu bên trong, hắn đã là trung niên ngoài bốn mươi rồi, nên hắn khó mà chấp nhận nổi… một ca ca không có chút vẻ nào gọi là đáng tin của Mai Hoa Kiếm Tôn.

Đành rằng đối phương là đệ tam thiên hạ, nhưng thế giới này không phải tiên hiệp, một cá nhân không thể một tay che trời. Chưa kể, ngồi trên đầu Mai Hoa Kiếm Tôn còn có Bạch Đàn chân nhân của Phái Thái Thanh và trụ trì Trúc Tâm Tự. Mà đấy là chỉ mới kể nội bộ giang hồ, còn một khi lan rộng cả thiên hạ thì triều đình vẫn là thế lực đứng đầu và có sức ảnh hưởng khiến cho bất kỳ đại môn phái nào cũng phải nghe lời.

“Mai Hoa Kiếm Tôn, ngài nên nghĩ cho Hoa Sơn một chút. Giờ thì ta đã hiểu tại sao đạo trưởng Huyền Thương suốt ngày bận rộn không có thời gian nghỉ rồi.” Dự Niên thở dài.

Đạo trưởng Huyền Thương là sư huynh của Mai Hoa Kiếm Tôn, là chưởng môn Phái Hoa Sơn hiện thời. Lão là một cao thủ Đại Tông Sư hàng thật giá thật với kiếm pháp biến hóa khôn lường. Tất nhiên, không bằng Mai Hoa Kiếm Tôn ngồi trước mặt đây, nhưng Dự Niên dám chắc tính cách và phong thái của lão sẽ làm hắn thấy kính nể hơn tên vô lại này.

“Sư huynh thích ôm đồm mọi việc, đệ đệ không cần lo. Huống hồ, ca cũng giúp đỡ chứ không phải ngồi chơi không.” Mai Hoa Kiếm Tôn tùy tiện phẩy tay.

“… Thế cơ đấy.” Dự Niên không mặn không nhạt bình phẩm lại.

Trông thấy ánh mắt đánh giá không hợp với lứa tuổi, Mai Hoa Kiếm Tôn lại càng thích thú hơn. Suy cho cùng, chính hắn cũng không phải người cư xử hợp với độ tuổi. Sư huynh Huyền Thương cũng đã nói đi nói lại nhiều lần rồi. Song, đấy là bản chất của hắn, hắn lười thay đổi, cũng lười trưởng thành theo cái cách mà mọi người kỳ vọng.

Nếu Dự Niên thành đệ đệ hắn, chẳng phải bọn hắn sẽ thành đôi huynh đệ dị nhân sao?

Ngẫm lấy viễn cảnh đó, Mai Hoa Kiếm Tôn đột nhiên gật gù một cách thật hài lòng, làm Dự Niên ngồi trước mặt không hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra. Có điều, ngay giây tiếp theo, lời đáp trả của Mai Hoa Kiếm Tôn làm hắn phải im lặng một hồi lâu.

“Sự tồn tại của ca đây đã là sự trợ giúp lớn nhất cho Hoa Sơn rồi.”

Một môn phái tất nhiên không bằng lực lượng quân đội của triều đình, dù sao khi lượng vượt quá chất thì chất cũng đi tong. Tuy nhiên, đấy là khi chúng ta dùng phép tính căn bản để so sánh, chứ thực tế thì triều đình chẳng hơi đâu dùng lực lượng quân đội để đàn áp một môn phái. Vì vậy, mỗi môn phái chỉ cần sở hữu một cây định hải thần châm thôi là đủ làm cho các bên khác cảm thấy áp lực và phải toan tính nhiều hơn nếu muốn gây sự.

Trong giang hồ và võ lâm hiện nay, trừ Bạch Đàn chân nhân bế quan ở núi Thái Nhạc và trụ trì Trúc Lâm ngày ngày tụng kinh niệm phật ít khi xuất hiện ra thì Mai Hoa Kiếm Tôn chính là cao thủ “năng động” nhất. Hắn có thể đi đến bất cứ nơi đâu mà không nhận lấy sự trói buộc. Đồng nghĩa, nếu có kẻ dám tấn công lên Hoa Sơn, hắn có thể tùy thời tìm đến thủ phạm rồi lấy đầu.

Dự Niên hiểu được ý nghĩa đằng sau lời nói của Mai Hoa Kiếm Tôn, nên hắn lại một lần nữa xem xét lời đề nghị của đối phương. Suy cho cùng, đây là một lời đề nghị tốt, dù rằng hắn sẽ rất áp lực khi phải luôn thể hiện đúng giá trị của “đệ đệ Mai Hoa Kiếm Tôn”.

Mai Hoa Kiếm Tôn mạnh mẽ bao nhiêu, đệ đệ hắn tuyệt đối không được yếu, thậm chí là tuyệt đối không được thua người khác để bảo vệ mặt mũi cho ca ca mình. Không chỉ thời đại phong kiến, mà đến thời hiện đại, loại quan điểm này vẫn không bị suy chuyển, nhất là tại các quốc gia phương đông.

Dự Niên đã có đủ loại trách nhiệm cần gánh vác, nên hắn nửa muốn nửa không chấp nhận đề nghị của Mai Hoa Kiếm Tôn. Dù sao sức người có hạn, hắn không muốn bị trói chân quá nhiều. Huống hồ, đường đời của hắn ở thế giới này còn rất dài, ai biết được ngày sau hắn sẽ thành một nhân vật thế nào chứ. Nếu đột nhiên trở thành kẻ địch của triều đình thì chẳng phải đã vô tình lôi Mai Hoa Kiếm Tôn và Hoa Sơn vô tội vào rồi sao.

Ngẫm nghĩ một hồi đủ lâu, Dự Niên mở miệng. Nhưng Mai Hoa Kiếm Tôn bỗng dưng nhét cái đùi gà vào miệng hắn, làm hắn chẳng thể ú ớ được câu nào.

“Ca không cho phép đệ từ chối đâu, nên đừng hòng có cơ hội nói được.” Mai Hoa Kiếm Tôn nghiêm túc đáp, mặc cho hành động ngăn trở trẻ con không ai bằng.

“…” Thằng khốn vô lại chết tiệt này!

Dự Niên chửi ầm trong lòng, sau hất tay Mai Hoa Kiếm Tôn ra rồi gặm nốt cái đùi gà. Hắn nói:

“Ta tin ngài đã đoán được phần nào quá khứ của ta. Dính dáng tới ta là một canh bạc ảnh hưởng đến Hoa Sơn. Ngài có thể không quan tâm người khác, nhưng hãy nghĩ tới đạo trưởng Huyền Thương. Chưởng môn trăm công nghìn việc đã vất vả, ngài đừng rước thêm phiền phức về môn phái…”

Bốp!

Chợt Dự Niên đập đầu xuống bàn, không phải vì hắn tự mình dập đầu, mà là bị Mai Hoa Kiếm Tôn đánh. Tuy rằng chỉ là một cái đánh nhẹ thôi nhưng phải thừa nhận là đau khủng khiếp, mãi đến khi Dự Niên ngồi dậy, cơn nhức nhối vẫn không hề biến mất.

“Nít ranh mà bày đặt nghĩ chuyện xa vời.” Mai Hoa Kiếm Tôn chép miệng mỉa mai. “Làm như bổn phái bận rộn quá ấy.”

Rồi hắn văn lọn tóc thừa của mình rồi rướn người đến gần Dự Niên đang ôm đầu trừng mắt.

“Ta không quan tâm dến chuyện đấy, sư huynh Huyền Thương lại càng không. Cho dù là kẻ địch lớn cỡ nào, Hoa Sơn cũng không ngại.”