Mai Hoa Kiếm Tôn không những vô lại, mà còn rất ngông cuồng. Tuy rằng Dự Niên không thực sự nói rõ, nhưng các môn phái trong thiên hạ này đều biết rõ triều đình mới là đấng chí tôn, cho dù là Thái Thanh hay Trúc Lâm, thậm chí là hai phái hợp lực, cũng không phải là đối thủ. Ấy vậy mà Mai Hoa Kiếm Tôn lại thẳng thừng tuyên bố Hoa Sơn không ngại bất cứ ai.
Ngoại trừ “ngông cuồng”, “điên rồ”, “mát thần kinh”, Dự Niên còn rất nhiều ngôn từ khác để mắng đối phương. Nhưng bằng một cách ảo diệu nào đó, hắn lại không thốt lên được khi đối diện với đôi mắt sáng trưng của Mai Hoa Kiếm Tôn.
Mặc dù đâu đó vẫn còn dấu vết mang khuynh hướng của thiếu niên trẻ tuổi, nhưng nó không nắm quyền chủ đạo. Chủ đạo hiện thời là một tinh thần bất khuất và nghiêm nghị. Khi nhìn vào nó, Dự Niên không dám nói thêm bất cứ một lời nào cả.
Mai Hoa Kiếm Tôn mỉm cười hài lòng trước thái độ hiểu chuyện của Dự Niên, hắn nhẹ nhàng xoa đầu đối phương, sẵn tiện gắp một ít đồ ăn vào chén như thể đang xin lỗi, rồi nói:
“Hoa Sơn tuy không mạnh, nhưng tuyệt đối không bỏ rơi bất kỳ ai. Đệ có thể không gia nhập Hoa Sơn, dù sao cũng không phù hợp, nhưng đệ là đệ đệ của ca, ca chắc chắn sẽ bảo vệ. Hoa Sơn là nhà của ca, tự dưng cũng thành nhà của đệ. Ta đã muốn bảo vệ đệ thì sư huynh cũng sẽ không nói gì. Một bông hoa không làm nên mùa xuân, trăm hoa muôn nở mới là cảnh vật xuân về. Một người không làm nên Hoa Sơn, nên Hoa Sơn sẽ che chở cho bất cứ ai bảo vệ danh dự và lòng tự tôn của Hoa Sơn. Và sự tồn tại của đệ chính là niềm tự hào của Hoa Sơn.”
Một bài thuyết giảng không dài nhưng mang âm hưởng hào hùng cùng với ngôn từ sắc bén. Mai Hoa Kiếm Tôn hiếm khi nghiêm túc nói nhiều lời đạo lý như thế, song vì Dự Niên, hắn có thể bất chấp mà phá vỡ mọi loại quy tắc trước giờ.
Có thể bọn hắn chỉ mới gặp nhau đúng một lần, nhưng đừng xem thường nhân duyên cũng như con mắt nhìn người của Mai Hoa Kiếm Tôn. Là người đi khắp thiên hạ Đại Khánh, Mai Hoa Kiếm Tôn đã thấy qua rất nhiều loại người, song hắn chưa từng thấy ai như Dự Niên, cũng chưa từng thấy ai khước từ lời đề nghị béo bở mà hắn đưa ra, càng chưa thấy người nào có ánh mắt nặng lòng như vậy.
Mai Hoa Kiếm Tôn có quá khứ rất tàn khốc, cha mẹ hắn đều đã mất khi hắn còn rất nhỏ. Nếu hắn không may mắn được sư trưởng Hoa Sơn cứu giúp thì có lẽ thiên hạ này đã không có một đạo trưởng Huyền Hạo. Và vì lớn lên trong cảnh mồ côi, Mai Hoa Kiếm Tôn hiểu rõ những tủi thân mà Dự Niên phải đối mặt trong quá trình trường thành. Nó chẳng dễ chịu gì, nếu càng là người có thực lực thì tủi thân lại không khác gì một liều thuốc độc.
Nếu Dự Niên nghe được những lời này, hắn chắc chắn sẽ nhận ra đấy là biểu hiện của chứng trầm cảm. Trầm cảm có nhiều loại biểu hiện, nhưng kinh khủng nhất là loại trầm cảm ở người có tài năng đặc biệt. Bởi trong khi người người xung quanh tung hô tài năng của mình thì chính bản thân người sở hữu lại cho rằng đấy là một lời nguyền.
Tài năng là chuyện tốt, thiên phú lại càng là chuyện khiến người người ghen tị. Mai Hoa Kiếm Tôn sở hữu một tài năng và thực lực hiếm có trên đời, nên hắn đã phải trải qua một hồi dằn vặt khi tài năng không thể lấp đầy sự trống rỗng trong thâm tâm hắn. Tài năng càng lớn… sự tuyệt vòng lại càng đáng sợ.
Mai Hoa Kiếm Tôn may mắn vì bên hắn khi đó có sư huynh Huyền Thương an ủi, dù rằng những lời đấy không có tác dụng mấy. Dù sao thì an ủi chỉ là liệu pháp trung tính, không hại nhưng cũng chẳng lợi bao nhiêu. Nó chỉ giúp Mai Hoa Kiếm Tôn biết vẫn có người quan tâm mình, thế thôi, chứ không thể cứu rỗi hắn khỏi vũng lầy của sự tuyệt vọng.
Hiện nay, Mai Hoa Kiếm Tôn đã vượt qua giai đoạn khó khăn đó, nên hắn không muốn Dự Niên sẽ lâm vào tình cảnh giống như mình. Hơn ai hết, Mai Hoa Kiếm Tôn biết rõ Hãn Tự Tại, cái tên đó còn lâu mới dỗ trẻ nổi, thậm chí khi chướng mắt, lão vung búa đập nát đầu cũng chẳng phải chuyện ngoài dự kiến.
Mai Hoa Kiếm Tôn mến tài là đúng, nhưng nhiều hơn là hắn đồng cảm với tài năng và sự tuyệt vọng Dự Niên sẽ phải đối mặt. Tất nhiên, trong con mắt người ngoài, hắn đang đầu tư cho Hoa Sơn trong tương lai, nhưng miệng đời mà, ai nói gì chẳng được, hắn cũng không thể quản.
. . .
Trong suốt buổi hôm đó, Dự Niên không còn nói thêm lời nào. Mai Hoa Kiếm Tôn cũng không phá hắn nữa, nhưng từ lúc đó, hắn cũng chẳng thể nuốt thêm bất cứ miếng cơm, miếng thịt nào, bởi hắn đang do dự, rằng hắn có nên chấp nhận tấm lòng của Mai Hoa Kiếm Tôn không.
Trên phương diện lí trí, vì Mai Hoa Kiếm Tôn đã làm một bài diễn văn ngắn như thế rồi nên hắn có thể gật đầu ngay mà không cần suy tính thêm. Nhưng trên phương diện cảm xúc, hắn không thích ánh mắt Mai Hoa Kiếm Tôn khi đấy một chút nào.
Dự Niên bị kẹt trong thân hình trẻ con, chứ hắn không hẳn là trẻ con thực sự. Hắn không thích bị nhìn như một đứa trẻ cần được săn sóc bảo hộ. Mà cả buổi Mai Hoa Kiếm Tôn lại nhìn hắn theo kiểu đó, nên hắn rất bực.
Vắt tay lên trán, Dự Niên nhìn thẳng lên trần nhà tối đen đã tắt nến. Ở bên dưới, các phường ca kỹ vẫn đang múa hát mua vui cho khách quan. Mới đầu hắn không để ý nhiều nhưng khi đã tĩnh lặng thì hắn mới nhớ ra mình đang ở trong thanh lâu. Mai Hoa Kiếm Tôn cũng thật tình, đường đường là một bậc đạo trưởng Hoa Sơn, thế mà suốt ngày uống rượu ăn thịt rồi ngủ tại thanh lâu, nếu chuyện này bị đồn ra ngoài thì đạo trưởng Huyền Thương chắc phải thở ô xi mất.
Nghĩ đến chuyện đó, Dự Niên đột nhiên bật cười. Tâm trạng cũng trở nên nhẹ nhõm hơn hẳn. Có lẽ… hắn không nên nghĩ ngợi quá nhiều. Hắn kiếp này cũng không phải là một nhà nghiên cứu ở kiếp trước mà phải suy đi tính lại. Hắn giờ đây chỉ là một tên ăn mày không nơi nương tựa, cũng không còn người thân.
Chăm chăm vào trần nhà một hồi lâu, đôi mắt Dự Niên đột nhiên nặng trĩu đi, hiệu quả an thần từ thuốc bôi vết thương và thuốc sắc đã ngấm vào người. Cứ như thế, hắn lại chìm vào giấc mộng êm từ lúc nào không hay.
. . .
Những ngày sau đó, Dự Niên không rời thanh lâu, vì Mai Hoa Kiếm Tôn bảo hắn có thể ở lại đây để dưỡng thương. Về phần Hãn Tự Tại, Mai Hoa Kiếm Tôn đã đánh tiếng rước rồi nên không cần phải lo lắng nhiều. Dĩ nhiên, hắn nói thế thôi chứ Dự Niên khó mà tin được. Bởi khi cái tên “Hãn Tự Tại” được nhắc tới, hắn lại nói quá nhanh, dường như chẳng quá để tâm.
Đồng nghĩa, Hãn Tự Tại bây giờ nhất định đang nổi trận lôi đình, chẳng qua lão không thể đánh lại Mai Hoa Kiếm Tôn nên mới ngậm ngùi tự nhốt mình ở cái lò rèn xập xệ trong con hẻm tối.
“Có lẽ mình không nên về vội.” Dự Niên thầm nghĩ trong lòng.
Trái ngược với ấn tượng đầu của Dự Niên về Mai Hoa Kiếm Tôn, hắn không nghĩ đối phương lại bộn bề nhiều việc như thế. Ban ngày chạy ra ngoài làm nhiệm vụ của môn phái, tối về lại làm vài vò rượu rồi lăn ra ngủ say như chết. Nhiều lần Dự Niên nung nấu ý định thử tập kích xem sao, nhưng lòng tốt của đối phương đã giữ tâm trí hắn lại.
Dự Niên cảm thấy bản thân mình thật tệ. Rõ ràng hắn đã hứa với Dự Thần sẽ giết bất cứ ai biết đến sự tồn tại của Tuyệt Hàn, nhưng giờ đã có Hãn Tự Tại và Mai Hoa Kiếm Tôn biết rồi. Hắn không thể ra tay với người trước, vì lão là ân nhân, càng không thể ra tay với người sau, vì đấy là thân nhân.
Phải, Dự Niên đã chấp nhận lời đề nghị vô lý của Mai Hoa Kiếm Tôn. Từ giờ, hắn là đệ đệ của đối phương, ngày ngày được săn sóc còn kỹ lưỡng hơn cả quãng thời gian sinh sống tại vùng núi Sơn Đông phương bắc. Dĩ nhiên, vì trong lòng vẫn còn hơi khớp nên Dự Niên đã dò hỏi tuổi đối phương trước, khi biết Mai Hoa Kiếm Tôn “chỉ mới bốn mươi ba tuổi” thì hắn mới gật đầu nhận ca. Dù sao nhỏ hơn một tuổi thì gọi mới thuận miệng.
Một ngày nọ.
“Niên Niên, ra ngoài thành với ca một chuyến!”
Ngay khi vừa kết thúc chu trình luyện công chương thứ ba của Thái Hàn Kinh, Mai Hoa Kiếm Tôn mang Dự Niên rời khỏi thành Tương Dạ. Vẫn như lần trước, khinh công của Mai Hoa Kiếm Tôn vẫn khủng bố như ngày nào. Dự Niên thật sự không rõ tháng năm nào mình mới chạm đến độ cao tuyệt diệu này nữa.
Hai người bọn hắn đến một khu rừng tương đối rậm rạp, vị trí cũng xa hơn đại khái so với hồi còn đánh nhau. Dù sao thì… cánh rừng đó đã bị Thất Mai Kiếm Pháp hủy diệt, tri phủ thành Tương Dạ còn đang nháo nhào điều tra kia kìa, nếu Mai Hoa Kiếm Tôn lộ mặt ra thì Hoa Sơn thể nào cũng tốn thêm một mớ phí tổn để đền bù.
Đáp mình đến điểm hẹn, Mai Hoa Kiếm Tôn đột nhiên ném Dự Niên xuống dưới hồ nước nhỏ nọ mà không báo trước, làm hắn ướt nhẹp cả người.