Dự Niên đã quá quen thuộc cái tính tùy hứng của Mai Hoa Kiếm Tôn, nên chẳng bực mình mấy, chỉ là… hắn không có nhiều quần áo, cứ liên tục bị ướt thế này thì quãng thời gian trần truồng có khi còn nhiều hơn cả lúc mang quần áo mất. Hắn không phải biến thái đâu.
“… Thế thì ném đệ xuống nước làm gì?”
Dự Niên vừa than thở vừa cởi áo khoác ngoài và áo trong ra để phơi cho khô, còn Tuyệt Hàn thì hắn để bên cạnh một gốc cây nọ, đủ để hắn có thể quan sát ở bất cứ vị trí nào xung quanh đây. Sau đó, hắn xắn ống quần lên cao, nhẹ nhàng “khởi động” một chút sau chuỗi ngày dưỡng thương trên giường.
“Đặc tính của Tiên Thiên Cực Hàn Thể là đóng băng, một khi gặp nước thì sẽ biểu hiện ra rõ ràng hơn. Ca muốn xem thử đệ hiểu thể chất mình đến đâu.” Trên bờ, Mai Hoa Kiếm Tôn khoanh tay đứng nhìn. Lúc này, hắn nghiêm túc hơn bình thường nhiều.
Vì thân phận và địa vị của bản thân, Mai Hoa Kiếm Tôn không cần thiết phải quay về Hoa Sơn, dù sao Hoa Sơn cũng không thể bắt ép hắn làm chuyện mà hắn không muốn được. Vì vậy, từ sau khi thành chưởng môn, đạo trưởng Huyền Thương đã cho phép Mai Hoa Kiếm Tôn tùy ý hành tẩu giang hồ. Tất nhiên, điều kiện là phải trường kỳ gửi bồ câu đưa thư về để báo bình an cũng như để môn phái nắm được vị trí.
Mai Hoa Kiếm Tôn muốn được tự do đi lại nên đã chấp nhận yêu cầu của sư huynh. Vì thế, trong quãng thời gian tới khi không làm nhiệm vụ, hắn có thừa thời gian dạy dỗ lại đệ đệ mình.
Dự Niên gật gù, dù sao thì hắn vẫn đang trong giai đoạn “nuôi dưỡng” nên phải luyện võ càng nhiều càng tốt để gia tăng thực lực. Bao giờ hắn đủ mười lăm tuổi, đấy mới là lúc hắn bắt đầu mang tên mình hành tẩu giang hồ. Trước ngày đó, Mai Hoa Kiếm Tôn vẫn sẽ kèm cặp hắn như giờ. Bỏ qua bản tính khó chiều, Mai Hoa Kiếm Tôn xác thực là minh sư khó cầu.
Nghe lời Hạo ca nhà mình, Dự Niên lập tức vận dụng khinh công trong chương thứ hai của Thái Hàn Kinh, cũng chính là loại khinh công hắn học được ngay từ khi tiếp xúc với võ công. Nếu Dự Thần, một người bình thường, nhờ vào nó là thoát khỏi tay triều đình vô số lần thì Dự Niên lại càng kinh khủng hơn nhiều. Bởi hắn là Tiên Thiên Cực Hàn Thể.
Dưới sự di chuyển bất quy tắc của Dự Niên, bóng hình hắn trong mắt Mai Hoa Kiếm Tôn đã trở nên mờ nhạt hơn rất nhiều. Hắn di chuyển từ chỗ này sang chỗ nọ chỉ trong chớp mắt. Thậm chí khi Mai Hoa Kiếm Tôn chỉ mới chớp mắt bình thường thôi là đã khó bắt kịp chuyển động của hắn rồi. Ở trình độ của Dự Niên, khinh công của hắn đã sớm vượt qua khả năng bắt kịp của giác quan. Tất nhiên, chính hắn còn không biết tới điều này.
Trong lúc Dự Niên đang thi triển khinh công băng qua ao nước nhỏ do con suốt tạo thành, Mai Hoa Kiếm Tôn đột nhiên híp mắt lại mà âm thầm tiến đến chỗ hắn để quan sát.
“Nguyên lai là vậy, chẳng trách lại di chuyển mượt mà như thế.” Mai Hoa Kiếm Tôn gật gù.
Dự Niên băng qua con ao nhỏ, mũi chân hắn tiếp xúc mặt nước như những con chim nhạn, bay lên bay xuống mà không cần mượn nhờ bất cứ lực lượng đặc thù nào.
“Được rồi, đệ dừng lại đi.” Mai Hoa Kiếm Tôn lên tiếng.
Dự Niên lập tức dừng lại rồi thoáng mình tiến đến trước mặt Hạo ca, nội lực của hắn dồn xuống đầu ngón chân, vô hình chung đóng băng phần nào đó mặt nước để tạo chỗ đặt cơ thể. Vì đã đạt đến cảnh giới Đạp Tuyết Vô Ngân, nên trong tình huống bình thường, trừ phi Dự Niên cố ý, không thì cơ thể hắn sẽ nhẹ như lông hồng, di chuyển đảm bảo không bao giờ lộ ra dấu chân.
Mai Hoa Kiếm Tôn đã sớm nhận ra điều này từ trận giao tranh ngắn lần trước, vì vậy mới đưa ra yêu cầu như thế với Dự Niên.
“Tuyệt học mà đệ luyện vốn được sáng tạo ra cho Tiên Thiên Cực Hàn Thể, đúng chứ?” Mai Hoa Kiếm Tôn hỏi thẳng.
Dự Niên lưỡng lự một hồi rồi gật đầu.
“Đúng vậy, nhưng đệ không thể nói rõ hơn.”
“Không sao, ca chỉ cần biết thế là đủ.” Mai Hoa Kiếm Tôn tùy tiện xua tay. “Nếu đệ đã có được tuyệt học phù hợp với bản thân mình rồi thì những gì ca nói tiếp đây sẽ không phải thiên thư. Đệ nhớ nghe kỹ đấy, ca không thích nói lại lần hai.”
Dự Niên gật gù.
“Ca yên tâm, trí nhớ của đệ rất tốt.”
“Nói thẳng ra là thù dai đấy hả?” Mai Hoa Kiếm Tôn bật cười.
“… Gọi vậy cũng không sai. Đợi đệ lớn lên, ca cứ coi chừng đi.” Dự Niên hất đầu bảo.
Mai Hoa Kiếm Tôn càng cười vang hơn. Thật lòng thì hắn rất phấn khích, hận không thể chờ Dự Niên lớn nhanh hơn để còn so tài. Đao pháp tuyệt diệu mà hắn đương đầu ngày đó thật sự rất mới lạ, nếu phối hợp thêm nội lực bàng bạc của Hóa Cảnh nữa thì đảm bảo sẽ rất kinh khủng.
Mai Hoa Kiếm Tôn vỗ vai Dự Niên thay một lời khích lệ. Tiếp theo, hắn quay trở lại trạng thái nghiêm túc rồi cúi người chụm hai tay lại thành cái bát để lấy nước từ con suối. Rồi dưới con mắt kinh ngạc của Dự Niên, nước suối trong tay hắn thế mà hóa thành băng.
“Thế này là…”
Không lẽ Mai Hoa Kiếm Tôn cũng là Tiên Thiên Cực Hàn Thể?
Không phải chứ, ngoài Thanh Ma vẫn còn thêm người khác sao?
“Niên Niên, đừng hiểu lầm. Ca không phải Tiên Thiên Cực Hàn Thể, đúng ra, ta chẳng sở hữu bất cứ thể chất đặc biệt nào cả.” Như đọc được suy nghĩ, Mai Hoa Kiếm Tôn lắc đầu. “Đây là khả năng của Hóa Cảnh, nội lực của ca bây giờ có thể chuyển hóa vật chất sang một hình thái khác. Đệ xem này…”
Nói xong, Mai Hoa Kiếm Tôn cầm cục đá lạnh bằng một tay, trong khi đó, tay còn lại úp ngược lên trên rồi nâng lên cao. Ngay lập tức, cục đá lạnh lại bay lên, tựa như một màn trình diễn ảo thuật. Tuy nhiên, Dự Niên biết đấy là nhờ nội lực khủng bố của Hạo ca nhà mình.
Có điều, khí công nhiếp vật không phải điều Mai Hoa Kiếm Tôn muốn truyền đạt cho Dự Niên, mà là điều hắn làm ngay sau đó.
Dưới sự ảnh hưởng của nội lực thay đổi hình thái vật chất, Mai Hoa Kiếm Tôn dễ dàng biến dạng rắn của nước thành dạng lỏng nguyên thủy. Sau đó, hắn đột nhiên ép tay lại, dạng lỏng của nước lập tức bốc hơi trong chớp mắt.
“Đệ nhìn rõ rồi chứ, thay đổi trạng thái vật chất chính là thủ đoạn của Hóa Cảnh. Không bước vào cảnh giới này, dù cho nội lực có bàng bạc đến đâu cũng không thể làm được.” Mai Hoa Kiếm Tôn lên tiếng. “Tuy nhiên, điều đó không đúng với thể chất của đệ.”
Dự Niên gật đầu. Quả thực, Dự Niên có thể đóng băng nước một cách tự nhiên như thế quá nửa là nhờ vào hàn khí nội sinh, phần còn lại là khả năng khống chế bình tĩnh được tôi luyện nhờ vào chương thứ ba của Thái Hàn Kinh.
Mai Hoa Kiếm Tôn nghiêm túc bảo:
“Tuy rằng ca không hứng thú lắm với mấy cái thể chất trong Học Thuyết Thể Chất Tiên Thiên, nhưng ca phải thừa nhận sự tồn tại của chúng. Võ công của Thanh Ma đúng là không có gì đặc biệt, song phối hợp với thể chất thì lại rất ra gì. Nếu ông ta có được tuyệt học của đệ, e rằng ta phải nhanh chóng đến Bắc Thiên Đạo trước khi ông ta luyện thành.”
“… Thể chất đóng vai trò lớn đến thế?” Dự Niên hỏi.
Mặc dù hắn đã nghiên cứu qua Học Thuyết Thể Chất Tiên Thiên của ông nội, nhưng hắn không nhớ bên trong đề cập thể chất đóng vai trò vượt qua cả sự khổ luyện võ học một đời.
“Không quá lớn, nhưng tuyệt đối không nhỏ.” Mai Hoa Kiếm Tôn mỉm cười. “Dù sao thì không phải ai cũng may mắn như đệ và Thanh Ma. Phần lớn người sở hữu thể chất đặc biệt đều đã chết trước khi trưởng thành rồi. Vì vậy, trừ Bạch Đàn chân nhân và Thanh Ma, thập đại cao thủ thực ra cũng chỉ toàn người bình thường thôi.”
Dự Niên gật gù đã hiểu. Mai Hoa Kiếm Tôn nói tiếp:
“Thể chất là thiên phú, là đại biểu cho giới hạn cao nhất mà đệ có thể đạt được trong tương lai. Đồng thời, nó cũng là đường tắt để đệ có được những thủ đoạn mà đến Đại Tông Sư cũng không thể sở hữu.”
Nói xong, Mai Hoa Kiếm Tôn lại dẫm chân xuống đất, nội lực khủng bố của hắn tràn ra theo chấn động mà hất nước suối lên trên cao. Tiếp đó, hắn phất tay điều khiển nội lực khiến cho nước suối chảy vào trong lòng bàn tay mình rồi hóa thành một cục đá lạnh.
Hắn ném cục đá đó cho Dự Niên, nụ cười trên mặt chợt trở nên ranh ma hẳn.
“Bài học đầu tiên của đệ là khống chế hàn khí nội sinh. Nhiệt độ càng giảm, băng càng cứng. Bây giờ, nhiệm vụ của đệ là phải làm sao để cục đá lạnh này biến thành một cục băng đúng nghĩa. Nếu như ca vẫn còn đánh vỡ được nó thì đệ sẽ phải lãnh hình phạt đấy. Hiểu chưa?”
“…”
Dự Niên tự nhiên muốn chửi khủng khiếp.
“… Ca chỉ muốn tìm cớ đánh đệ thôi đúng không?”
“Tất nhiên là… làm gì có chuyện đấy.”
Mai Hoa Kiếm Tôn bật cười rồi quay lưng phóng lên trên cành cây nọ, sẵn tiện cầm theo Tuyệt Hàn để Dự Niên có thêm động lực.
“Đệ thành công thì ca trả lại. Sẵn tiện đây, không xong là không được ăn đâu đấy!”
“Đấy là vũ khí của đệ. Đồ gia truyền.” Dự Niên nhấn mạnh.
Có điều, Mai Hoa Kiếm Tôn sẽ nghe sao?
Dĩ nhiên là không, hắn giả điếc rồi.
“…” Đúng là sai lầm.
Dự Niên nắm chặt tay. Đáng lý hắn không nên gọi tên vô lại này một tiếng ca mới phải.