Ăn uống no say, Dự Niên lập tức quay về giường mà đánh một giấc thật sâu, sâu đến độ Mai Hoa Kiếm Tôn ngồi bên chọt má hàng chục lần cũng không chịu tỉnh. Dù sao thì trải qua trận chiến bị đàn áp một chiều như ban chiều, hắn còn lâu mới trụ nổi.
Trong lúc Dự Niên ngủ, Mai Hoa Kiếm Tôn vẫn còn tỉnh như sáo, hắn leo lên nóc của thanh lâu, vừa ôm Thần Hoa Lê Minh vừa ngắm cảnh đêm tĩnh lặng của thành Tương Dạ. Mùa đông năm nay không đến nỗi lạnh như mấy năm trước nhưng cũng kéo dài hơn bình thường. Mỗi một bông tuyết rơi trên người hắn đều lạnh lẽo đến thấu xương. Tất nhiên, đấy sẽ là cảm nhận của một người bình thường, chứ một Hóa Cảnh như Mai Hoa Kiếm Tôn thì chẳng cảm nhận được gì.
Đang lúc uống rượu, hắn bất giác chạm tay vào ngực. Nhịp đập vang lên thình thịch, thình thịch không ngừng. Cảm giác bất an đột nhiên dâng lên.
Chợt một ngọn gió thoáng qua, Mai Hoa Kiếm Tôn liền thở dài rồi lên tiếng:
“Ông xuất hiện lại nhanh thật đấy.”
Người đàn ông bí ẩn xuất hiện ở sau lưng Mai Hoa Kiếm Tôn từ lúc nào không hay. Sự hiện diện của lão rất bình lặng, tựa như hòa làm một với tự nhiên. Mái tóc trắng xóa như ánh lên bạch kim hòa lẫn vào trong gió tuyết, duy chỉ có đôi mắt tím rực cùng bộ quần áo cùng màu là thứ nổi bật nhất trên người lão.
“Ta cứ ngỡ ngươi sẽ động thủ.” Lão đáp lại.
“… Dù không muốn nói nhưng ta không phải đối thủ của ông, cả đời này… có khi cũng không thể đuổi kịp. Nếu ta đánh với ông thì chắc chắn ta sẽ bỏ mạng mà không đạt được điều gì. Huống hồ, nếu ta đánh toàn lực thêm một lần nữa, cả thành Tương Dạ này chắc chắn sẽ bị hủy diệt, bao quát của Niên Niên đang ngủ ở bên dưới.” Mai Hoa Kiếm Tôn lắc đầu.
“Ngươi cũng chịu trưởng thành hơn một chút so với lần trước, ta có lời khen ngợi.” Người đàn ông bí ẩn lãnh đạm nói, sau tiến đến bên cạnh Mai Hoa Kiếm Tôn, chủ động cầm lấy bầu rượu trên tay hắn mà làm một ngụm. “Khẩu vị của ngươi quá tệ, rượu này chỉ xứng đáng hạng ba.”
“Rượu ủ càng lâu, vị càng ngon. Bầu rượu trên tay ông ít nhất cũng được ủ hơn hai mươi năm. Nếu nó vẫn còn ở hạng ba thì ta không nghĩ trên đời này còn loại rượu khác ngon hơn loại ông tự mình ủ đâu.” Mai Hoa Kiếm Tôn cười khẽ rồi chủ động nhích người sang phía ngược lại.
Cá nhân hắn không muốn dính dáng đến người đàn ông này một chút nào, vì lão quá đỗi nguy hiểm. À không, cho dù là Đại Khánh hay võ lâm giang hồ, sự tồn tại của lão vẫn là một nỗi uy hiếp cực kỳ lớn. Mai Hoa Kiếm Tôn không muốn vướng vào rắc rối lớn như thế, song vì Dự Niên ở sau lưng, hắn bây giờ cũng tính là liều mình lắm rồi.
“Không cần căng thẳng, hôm nay ta đến xem Dự Niên, không phải đánh nhau với ngươi.” Người đàn ông bí ẩn trả lại bầu rượu. Một lần nữa, lão lại đọc được suy nghĩ của Mai Hoa Kiếm Tôn.
Hắn bị bất ngờ một lần là quá đủ rồi. Suy cho cùng, giang hồ này không chỉ có mỗi mình võ công thịnh trị, nếu đi sâu vào những góc tối hơn nữa thì sẽ tìm đến những tồn tại mà người đời vốn dĩ chỉ tin tưởng bọn họ là tồn tại mang tính hình thức hoặc biểu trưng cho lễ nghi - thầy cúng.
Ở cái địa vị của Mai Hoa Kiếm Tôn, hắn đương nhiên biết thầy cúng mang ý nghĩa gì. Mà cá nhân hắn thì không hề thích nhóm người này một chút nào. Bởi đối phương chỉ toàn ẩn dật giấu mình rồi ra tay, chứ chẳng dám nghênh chiến trực diện. Tất nhiên, người đàn ông bí ẩn này lại là ngoại lệ, bởi võ công của lão cực kỳ khủng khiếp, chưa dùng toàn lực đã đủ dần cho Mai Hoa Kiếm Tôn một trận kinh thiên động địa.
Làm sạch số rượu trong bầu, Mai Hoa Kiếm Tôn nắm chặt Thần Hoa Lê Minh trong tay, nói:
“Ông muốn lợi dụng Niên Niên làm gì?”
Không phải tự nhiên mà người đàn ông này muốn hắn huấn luyện Niên Niên, nhất định đằng sau là một âm mưu rất lớn cần dùng đến Tiên Thiên Cực Hàn Thể của thằng bé. Mai Hoa Kiếm Tôn hiện giờ không quá rõ âm mưu đấy là gì, nhưng hắn sẽ không để cho đệ đệ mình trở thành một công cụ để đối phương tùy nghi sử dụng.
“Ta sẽ nói cho ngươi, nhưng với một điều kiện.” Lão bình tĩnh đáp lại.
“… Ta không được phép nói với ai?”
“Một lời hứa hay một lời nguyền đều không đảm bảo được bí mật. Trên đời này, người chết mới là người biết giữ bí mật nhất.” Người đàn ông lãnh đạm nói.
Nghe vậy, khóe miệng Mai Hoa Kiếm Tôn liền giật nhẹ. Đúng là một lời từ chối không thể nào đáng ghét hơn. Dẫu vậy, hắn không có ý định chịu thua.
“Niên Niên tự quyết định cuộc đời mình. Ta sẽ không can thiệp, kể cả ông có biến thằng bé thành kẻ thù của Đại Khánh. Tuy nhiên, ta sẽ không tha thứ cho ông nếu ông tha hóa nó.” Mai Hoa Kiếm Tôn bình tĩnh lên tiếng.
Cùng lúc đó, sát ý khủng khiếp của hắn cũng tỏa ra ngoài. Dù biết rằng lượng sát khí này sẽ chẳng làm nên cơm cháo gì nhưng Mai Hoa Kiếm Tôn vẫn cứ tỏa ra, bởi hắn đang thể hiện quyết tâm của mình, một quyết tâm quyết liều mạng vì một điều mà lão sẽ cho là “không đáng”. Song, kỳ diệu thay, nó thế mà có hiệu nghiệm.
“Ta không rảnh rỗi làm chuyện thừa thải.” Người đàn ông đáp lại. “Dự Niên là đối tượng ta muốn thu nhận làm môn hạ. Tất nhiên, thằng bé khác hẳn với những đệ tử trước của ta, nên ta cũng không chắc câu trả lời của nó. Dù sao cũng đã có một tiền lệ.”
Mai Hoa Kiếm Tôn kinh ngạc.
“Ông muốn thu nhận Niên Niên?”
Giờ này, hắn đã không nghi ngờ gì về thân phận của đối phương nữa, nhưng vì không nghi ngờ gì nên mới cảm thấy kinh ngạc. Hắn không biết là lão cũng có đệ tử đấy, có điều, nếu lão có thì tại sao đó giờ hắn không biết được vậy?
“Dự Niên ra đời là một tai nạn, nhưng cũng là nhân quả đặc biệt mà ta phải đón lấy. Để thằng bé ở ngoài thì ta không chắc thiên hạ này sẽ bị đảo lộn đến mức nào.” Người đàn ông bí ẩn lắc đầu. “Trước mắt, đây là những gì ta có thể nói cho ngươi biết. Còn chuyện của ngươi thì vẫn như cũ, cố gắng dạy dỗ thằng bé thật tốt, bao giờ thằng bé ra giang hồ, ta sẽ cho ngươi một ân huệ đặc biệt.”
Mai Hoa Kiếm Tôn cau mày, hắn lắc đầu.
“Hai mươi năm công lực của ông đã là một ân huệ liều lĩnh, ta không dám nhận thêm.”
“Công lực chỉ là chuyện nhỏ, nhưng nếu muốn vượt qua Hóa Cảnh, ân huệ của ta là thứ ngươi không nên bỏ qua.” Rồi lão vỗ vai Mai Hoa Kiếm Tôn. “Suy nghĩ đi, vì Dự Niên, nhưng cũng vì tương lai xán lạn của ngươi.”
Cơn gió tuyết chợt thoáng qua, đôi vai đang nặng trĩu của Mai Hoa Kiếm Tôn đột nhiên nhẹ đi thấy rõ. Đồng thời, bóng hình của người đàn ông bí ẩn kia cũng biến mất, trả lại không gian tĩnh lặng với tiếng vang lẫn ánh đèn độc nhất của thanh lâu.
Mai Hoa Kiếm Tôn vô thức vỗ vào vai còn lại. Hắn im lặng ngồi trên mái thật lâu, tuyết rơi trắng xóa cả đầu rồi buông một hơi thở dài. Hắn nhảy khỏi mái nhà mà quay lại phòng, ngắm nhìn Dự Niên say giấc một hồi lâu.
Thành thật mà nói, “ân huệ” của người đàn ông đó quá lớn, đến Mai Hoa Kiếm Tôn cũng không dám bỏ qua. Bởi hắn đã kẹt lại Hóa Cảnh cũng mười năm rồi. Và đến tận bây giờ, hắn vẫn chưa thể nhìn ra đường ra của cảnh giới này. Tuy rằng hắn tin tưởng khi hắn bảy mươi, tám mươi sẽ tìm được cơ hội, nhưng lúc ấy đã quá trễ, thời hoàng kim của hắn đã sớm qua, nên không chắc được sẽ tận hưởng được quãng thời gian đó được bao lâu.
Nếu lão đã cho hắn cơ hội, hắn nên nắm bắt. Ngặt nỗi, lão là một nhân vật quá đỗi nhạy cảm, hắn mà dính dáng tới thì ngày sau thể nào cũng bị Bạch Đàn chân nhân và trụ trì Trúc Lâm ngày đêm hỏi chuyện. Tuy nhiên, nếu hắn cứ mãi dậm chân thì hắn cũng sẽ chỉ như bây giờ mà thôi, mãi không thể vượt qua được hai con quái vật đó.
“… Rốt cuộc đệ là ai vậy?” Mai Hoa Kiếm Tôn than thở.
“Nhận người ta xong rồi hỏi câu ngớ ngẩn vậy à?”
Bỗng Dự Niên lên tiếng. Lúc này, hắn đã mở mắt trưng trưng nhìn lại Mai Hoa Kiếm Tôn.
“… Đệ dậy từ lúc nào thế!?” Mai Hoa Kiếm Tôn giật thốt lên.
Hắn nhớ là đã kiểm tra tình trạng của Dự Niên rồi, làm sao hắn lại không phát hiện ra chứ?
Dự Niên ngồi dậy mà dựa vào thành giường, hắn bình tĩnh đáp:
“Ta chưa bao giờ say giấc, dù sao cũng phải đề phòng xung quanh mà. Ban nãy huynh nói chuyện với ai ở trên mái nhà vậy?”
“…” Đệ là con quái vật phương nào thế?
Cao thủ tất nhiên không cần đi ngủ, dù sao chỉ cần thiền định một chút là đủ khỏe rồi, nhưng Mai Hoa Kiếm Tôn không nghĩ đệ đệ mình ở độ tuổi này đã có thể làm được. Nhất là khi đối phương đề cập đến “đề phòng”, tức là ngay từ đầu đã cố ý ngủ không sâu để canh phòng rồi.
Phải biết, Mai Hoa Kiếm Tôn ở năm mười sáu tuổi mới lĩnh ngộ được thủ đoạn này, nhưng Dự Niên thì sao, thằng bé chỉ mới mười ba mà thôi, hơn nữa nhìn hành động thành thục như thế thì chắc chắn còn quen thuộc sớm hơn cả độ tuổi bây giờ.
Ngặt nỗi, đấy không phải vấn đề Mai Hoa Kiếm Tôn nên cân nhắc hiện giờ. Bây giờ, hắn đang rất xoắn xuýt, không biết có nên nói thật không.
“Sao mình lại phạm vào sai lầm nghiêm trọng như vậy chứ…” Hắn than thở trong lòng.
Đại Việt xuất chinh phạt Tống. Hãy xem liên quân năm nước do Đại Việt dẫn đầu, chia năm xẻ bảy Đại Tống như thế nào. Mời đọc .