Dự Niên không nói nhiều lời, cũng chẳng biểu hiện gì quá đặc biệt. Hắn chỉ đơn giản ngồi đấy và đợi Mai Hoa Kiếm Tôn trả lời. Bình thường đối phương sẽ trả lời rất nhanh, nhưng hôm nay lại chậm một cách đáng kinh ngạc nên hắn bắt đầu hoài nghi người còn lại.
Rốt cuộc phải là ai mà Mai Hoa Kiếm Tôn phải giấu hắn?
Mặc dù Dự Niên không đến nỗi tự tin vỗ ngực bảo địa vị của mình trong lòng Mai Hoa Kiếm Tôn cao ngất, nhưng trừ bỏ những chuyện liên quan đến Hoa Sơn ra thì những chuyện còn lại hầu như chẳng hề giấu giếm. Đã vậy, cho dù có liên quan tới Hoa Sơn thì Mai Hoa Kiếm Tôn cũng không lưỡng lự lâu như thế này. Đồng nghĩa, chuyện này liên quan đến chính hắn, nhưng vì một vài lý do khó nói nên Mai Hoa Kiếm Tôn mới không lên tiếng một cách bình thường.
Âm thầm đưa ra giả thuyết trong lòng, Dự Niên bắt đầu tính toán đường lui cho Mai Hoa Kiếm Tôn, dù sao bị vây trong tình cảnh như bị hỏi cung thế này cũng không dễ chịu gì.
“Niên Niên này, nếu ngày sau đệ thành kẻ thù của Đại Khánh, đệ sẽ làm gì?” Chợt Mai Hoa Kiếm Tôn lên tiếng. Nhưng mệt một cái là câu hỏi này có phần hơi khó.
Dự niên khoanh tay lại, suy ngẫm một hồi rồi nhún vai đáp lại:
“Trong tình huống không thể chung đụng thì tốt nhất là đừng chạm mặt nhau. Đệ cũng lười đánh nhau lắm. Nếu đệ thành kẻ thù của Đại Khánh thì chắc đệ sẽ đi du lịch về phương bắc, không sẽ ra biển một chuyến. Dù sao thế giới cũng rộng lớn mà.”
“Đệ bình tĩnh hơn ca nghĩ đấy.” Mai Hoa Kiếm Tôn cười khẽ, sau lại im lặng một hồi rồi mới nói tiếp. “Vừa rồi ta gặp một người tương đối nguy hiểm, ngày sau đệ sẽ gặp được thôi. Tất nhiên, ít nhất đệ phải đạt cấp độ Đại Tông Sư đã.”
“Để một tên mắt cao hơn đầu như huynh nhận xét như vậy thì đúng là nguy hiểm thật.”
Dự Niên trêu nhẹ. Hắn cố ý nhắc đến vấn đề chiều cao để xem thử phản ứng của Mai Hoa Kiếm Tôn như thế nào. Đáng tiếc, thay vì hậm hực, ca ca hắn thế mà chỉ cười đùa cho qua. Với biểu hiện đấy thì hắn đã có thể ngầm xác nhận người bí ẩn nói chuyện với ca ca hắn đáng sợ đến mức nào rồi. Xem ra hắn phải nghiêm túc nhìn nhận lại tình hình rồi.
“Nếu đệ đã biết rồi thì tốt nhất nên chú tâm vào luyện tập hơn đi. Càng mạnh sớm càng tốt. Trước mắt ca sẽ thẳng tay đập đệ để tăng sức chống chịu, chứ với tuổi tác và cơ thể bây giờ thì đệ không được phép thành Tông Sư, không thì chết không có chỗ chôn bây giờ.” Mai Hoa Kiếm Tôn nghiêm khắc nhắc nhở.
Dự Niên gật đầu. Nếu ngày trước hắn còn ham hố thành Tông Sư thì giờ hắn sẽ ngoan ngoãn chờ thời một chút. Bởi với cơ thể chưa phát triển toàn diện, một khi thành Tông Sư thì dù là Tiên Thiên Cực Hàn Thể, kinh mạch của hắn cũng không chịu nổi sự biến hóa về chất của nội lực. Khi đấy, kinh mạch của hắn chắc chắn sẽ nổ tung.
Vì vậy, trong quãng thời gian này, Mai Hoa Kiếm Tôn chủ yếu dạy hắn cách tối ưu nội lực, sức bền cơ thể và phương pháp chiến đấu. Dù không muốn thừa nhận nhưng Dự Niên phải thừa nhận Mai Hoa Kiếm Tôn đúng là thầy giỏi, mặc cho tính cách có phần không được đứng đắn cho lắm. Dự Niên “qua tay” đối phương hơn một năm là thực lực tăng mạnh đến nỗi khinh thường toàn bộ Nhập Lưu trong thiên hạ rồi. Thậm chí, Mai Hoa Kiếm Tôn còn nói thế này:
“Xem như mấy tên trưởng lão đại phái đứng trước mặt đệ bây giờ cũng không chống đỡ quá ba chục chiêu. Cho dù đệ không dùng được khí thì kết quả cũng không thay đổi.”
Thực lực hiện giờ của Dự Niên là như thế đấy. Chưa kể, hắn còn chuyển hóa được thêm vài năm công lực trung tính còn sót ở trong người nữa, nên hiện giờ hắn đã có đầy đủ hai mươi lăm năm công lực trong người, một khi bộc phát toàn diện vào Thái Hàn Bạch Thủ thì chắc Tông Sư đại phái còn chẳng đủ cho hắn giết.
Sau khi nói ra được sự tồn tại của người đàn ông kia, Mai Hoa Kiếm Tôn rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm. Bí mật trong lòng rốt cuộc cũng có người nghe rồi nên giờ tâm trạng hắn thoải mái hơn hẳn. Thành ra trong buổi tối hôm đấy, hắn có thể nghỉ ngơi một cách an nhàn để nạp lại năng lượng cho chuỗi ngày bán hành kế tiếp cho Dự Niên.
Trong khi đó, Dự Niên dường như chẳng hay biết những ngày sau mình sẽ nhận một cuộc huấn luyện còn máu lửa và tàn bạo hơn bây giờ. Những gì hắn cần làm bây giờ là cân nhắc đến sự tồn tại của người bí ẩn kia để ngày sau còn biết đường mà nói chuyện.
Phải, là nói chuyện. Dù sao đến Mai Hoa Kiếm Tôn còn ngại người kia thì chẳng có lý nào hắn lại xem nhẹ.
. . .
Vài ngày sau.
Không ngoài dự định, Dự Niên vẫn no đòn đều đều với Mai Hoa Kiếm Tôn. Nếu ngày trước luyện sức bền cơ thể thì ngày sau lại trau dồi nội lực, thỉnh thoảng lại đánh một trận nghiêm túc, có khi lại lôi Tuyệt Hàn ra mà luyện đao pháp thuần túy. Nói chung, Dự Niên những ngày này được tôi luyện đến độ không còn gì để nói, có khi các đệ tử thiên tài đại phái cũng không có được diễm phúc này.
Ngặt nỗi, Dự Niên chẳng thể nào tiễn được loại hình “diễm phúc” này cho đối phương. Bởi hắn dám cá trừ hắn ra thì chắc người khác đã chết từ sớm rồi.
Vào một ngày nọ, giữa lúc Dự Niên đang luyện tập thuần đao pháp, Mai Hoa Kiếm Tôn đột nhiên đến bên cạnh mà đâm ra một kiếm. Dự Niên quá quen thuộc với kiểu tập kích này từ lúc lọt lòng rồi nên hắn thừa hơi cản lại mà phản công. Chỉ bằng hai đường đao, hắn dư sức phá chiêu và phản đòn, làm cho Mai Hoa Kiếm Tôn buộc phải lùi ra sau một bước để khỏi bị trúng đòn, dù sao dùng mỗi đao chiêu thì Tuyệt Hàn đúng là đáng sợ.
“Phản ứng của đệ nhanh hơn ngày hôm trước rồi.” Mai Hoa Kiếm Tôn khen ngợi, chợt hắn híp mắt lại. “Đệ không lén luyện tập thêm vào ban đêm đấy chứ?”
“Huynh nhìn xem đệ rảnh rỗi đến thế à?” Dự Niên nhếch mép.
Hắn chỉ mới mười ba tuổi mà thôi, ăn ngủ đúng giờ để cơ thể phát triển mới là ưu tiên trước mắt, không lại lùn như ai đó thì chết. Mà nói đến phát triển cơ thể thì giờ hắn đã bước vào độ tuổi dậy thì, chỉ là biểu hiện không quá rõ rệt do ngày nào hắn cũng luyện tập cường độ cao. Dẫu vậy, hắn vẫn có một chút đặc điểm có thể nhìn từ bên ngoài, chẳng hạn như vỡ giọng.
Giọng Dự Niên giờ này không còn lanh lảnh nữa, mà đã có chút trầm đi. Tất nhiên, vì hàn khí trong người quá nhiều, lấn át đi dương khí nên chẳng trầm lắng mấy. Dẫu vậy, so với trước đã tốt hơn rồi, chí ít nghe giọng người ta vẫn biết hắn là nam. Mặt khác, dáng mặt hắn giờ này cũng đang dần thay đổi. Tất nhiên, hướng thay đổi cũng không hề thô kệch như mấy người luyện võ khác, ngược lại giống theo hướng của Mai Hoa Kiếm Tôn.
Mai Hoa Kiếm Tôn là một tên dùng mỗi cái mặt cũng đủ làm mọi đàn bà trong thiên hạ phải điêu đứng, thậm chí đến đàn ông cũng thấy được thiện cảm ở hắn. Vì vậy, các đường nét trên gương mặt của hắn không hề thô kệch, mà dung hòa giữa rắn rỏi và mềm mại. Nói chung, nhìn vào vẫn biết là nam. Tuy nhiên, Mai Hoa Kiếm Tôn có một điểm mà hiếm ai so lại, đó là hắn trẻ lâu, trẻ cực kỳ lâu, bất chất có sở hữu nội lực khủng hay không.
Trái ngược với suy nghĩ ngày trước của Dự Niên, nội lực càng mạnh thì quá trình lão hóa sẽ càng chậm. Điều đấy không sai, nhưng nó không đúng với gương mặt, dù sao nội lực chạy vòng trong cơ thể, chứ không có tập trung toàn diện ở mặt.
Suy cho cùng, mật độ cơ mặt của con người làm sao so lại mật độ cơ bắp trên cơ thể chứ. Mà nội lực càng mạnh thì tốc độ lão hóa cơ thể sẽ chậm. Vì vậy, chẳng lạ khi thấy các cao thủ có tuổi vẫn còn khỏe mạnh, dù sao cơ thể cũng đâu già yếu, nhưng gương mặt thì vẫn già đi theo năm tháng.
Nói theo cách của thẩm mỹ, gương mặt của Mai Hoa Kiếm Tôn đúng kiểu trẻ mãi không già đấy. Ai đời đã hơn bốn mươi tuổi rồi mà còn trẻ măng hơn cả mấy đại thúc ngoài ba mươi chứ.
Cá nhân Dự Niên không ngại sẹo, nhưng hắn cũng không thích gương mặt mình trở nên thô kệch. Nói gì thì nói, là một người sống hai kiếp, hắn biết rõ giao diện quyết định rất nhiều thứ. Thậm chí trong tình trạng sôi hỏng bỏng không, cái mặt hóa ra lại là đường cứu duy nhất chứ không phải võ công cao hay thực lực khủng.
Vì vậy, chưa cần biết hắn sẽ mạnh thế nào trong tương lai, chỉ cần gương mặt đừng quá bình thường là được, nhất là khi hắn bây giờ chẳng phải đẹp trai, cùng lắm được gọi là dễ nhìn vì da quá trắng mà thôi. Tất nhiên, chẳng phải trắng hồng khỏe đẹp, mà trắng nhợt nhạt như người bệnh thiếu máu ấy.
Nhìn lại Mai Hoa Kiếm Tôn, người đang thao thao bất tuyệt một số phương pháp chiến đấu mới, Dự Niên đột nhiên muốn vả thẳng vào cái mặt kia quá.
Làm sao ông trời lại bất công thế không biết, cho gương mặt đẹp như thế sao không cho nốt cái tính cách ổn áp một chút vậy?
Đạo lộ là cô đơn, phàm trần là tịch mịch. Dành cho đọc giả thích Ma Tu, có tu đạo thiết huyết, có nhân sinh hoá phàm, có sinh tử luân hồi... Mời đọc: