Mai Hoa Kiếm Tôn đã lên kế hoạch đầy đủ nhằm huấn luyện Dự Niên, nhưng niềm vui “đánh đòn” đệ đệ còn chưa kịp thành hiện thực thì Hoa Sơn đã cho gọi hắn hồi sơn. Mặc dù trong thư không ghi rõ nguyên nhân nhưng Mai Hoa Kiếm Tôn biết rõ đấy là chuyện hệ trọng. Mà nhắc đến hệ trọng, ngoại trừ người đàn ông bí ẩn kia, hắn thật sự không tưởng tượng ra được cái tên khác có thể khiến sư huynh vội vàng phát hiệu lệnh như vậy.
Tiếc thì tiếc thật, nhưng Mai Hoa Kiếm Tôn suy cho cùng vẫn là người rất có trách nhiệm với môn phái, nên trước khi rời khỏi thành Tương Dạ, hắn đã đến tìm Hãn Tự Tại để nhờ cậy đối phương chỉ dạy Dự Niên thay mình. Tuy nói mối quan hệ đôi bên có phần hơi vi diệu, nhưng cũng không đến nỗi khó chung đụng, chẳng qua tính cách bọn hắn đối lập với nhau nên thỉnh thoảng xảy ra bất đồng quan điểm thôi. Có điều, trên phương diện dạy dỗ Dự Niên, cả hai đều rất nghiêm túc, dường như không làm ra chuyện thừa thãi gì.
Mai Hoa Kiếm Tôn cũng đã chỉ cho Dự Niên con đường đột phá Tông Sư rồi, dù sao đối phương cũng đã sống sót sau đòn Tụ Hoa Kiếm của Thất Mai Kiếm Pháp mà. Lấy thiên tư của Dự Niên, Mai Hoa Kiếm Tôn tin chắc đệ đệ hắn sẽ lĩnh ngộ được tinh túy của Tông Sư ở trong đó. Chưa kể, Dự Niên còn đến tận hai năm để nghiên cứu mà, không cần phải vội.
“Lần này về Hoa Sơn, ca không biết bao giờ mới có thể quay trở lại. Đệ bây giờ cũng được tính là đủ lông đủ cánh rồi nên ca cũng không lo quá nhiều. Trong quá trình luyện võ, nếu có chỗ nào không hiểu thì đệ cứ tìm Hãn Tự Tại, ông ta tuy có nguồn nội công đối nghịch với đệ nhưng cũng là Đại Tông Sư. Lý giải võ học của ông ta được lắm đấy.”
Trước lúc đi, Mai Hoa Kiếm Tôn chậm rãi nhắc nhở Dự Niên từng điều một. Lúc này, trông hắn ra dáng một bậc sư trưởng hơn rồi, không còn dáng vẻ vô lại bất cần sai độ tuổi nữa. Ngặt nỗi, Dự Niên không biết ca ca hắn có thể duy trì bộ dạng này được bao lâu. Dù sao cũng không phải dáng vẻ quen thuộc, khó mà duy trì lâu được.
“Đệ biết rồi. Huynh đi đi.” Dự Niên xua tay.
“… Đệ trông mong ca đi lắm đúng không?” Chợt Mai Hoa Kiếm Tôn híp mắt lại.
“Đã biết rồi còn đứng đấy làm gì?” Dự Niên nhếch mép.
Nghe vậy, Mai Hoa Kiếm Tôn không khỏi nhướng mày, sau ôm tim rầu rĩ lẩm bẩm cái gì đó trong miệng rồi liếc con mắt đến chỗ Hãn Tự Tại. Hai người không nói lời nào, nhưng dường như đã đạt thành nhận thực chung. Sau khi đồng loạt gật đầu, Mai Hoa Kiếm Tôn liền xoa đầu Dự Niên, cố ý vò tóc hắn rối tinh rối mù lên rồi nhoẻn miệng cười.
“Lần kế gặp mặt, đệ tốt nhất nên mạnh hơn đi, không là ca đánh đòn đấy.”
“… Đệ biết rồi.” Dự Niên bĩu môi chỉnh lại tóc.
Mai Hoa Kiếm Tôn mỉm cười hài lòng rồi quay lưng rời đi. Hắn đạp nhẹ trên đất, cả người bay lên không trung rồi hòa vào bên trong màn đêm, thoáng chốc, hơi thở của hắn đã nhạt đi, hòa lẫn vào gió tuyết rồi biến mất.
“Khinh công vẫn tuyệt diệu như ngày nào, nhưng tốc độ khởi đầu lại chớp nhoáng hơn không ít, xem ra quãng thời gian này không phải chỉ có mỗi ngươi mạnh hơn.” Hãn Tự Tại cảm thán.
Bước đến Đại Tông Sư, mỗi một bước tăng tiến đều là sự biến hóa về chất, mà đã liên quan đến chất thì dễ gì tăng tiến. Đến Hãn Tự Tại, một Đại Tông Sư cực mạnh còn chẳng thể tăng tiến võ công trong năm năm liền thì sự biến hóa của Mai Hoa Kiếm Tôn lại làm cho lão cảm thấy ghen tị. Không hổ danh là thiên tài võ học hiếm có trên giang hồ nói chung, Mai Hoa Kiếm Tôn đúng là con quái vật. Tính đến hiện giờ, có lẽ hắn đã bỏ xa đệ tứ tọa trong hàng thập đại cao thủ rồi.
“Huynh ấy trông cù bấc cù bơ vậy thôi chứ vẫn siêng năng luyện tập mà.” Dự Niên vắt hai tay ra sau đầu, bình tĩnh đáp lại.
Nhờ có những bài luyện tập khắc khổ như địa ngục của Mai Hoa Kiếm Tôn, Dự Niên đã thành công đạt đến một trạng thái mà đáng lý phải tới Tông Sư mới có thể lĩnh ngộ. Đó là lợi dụng hàn khí nội sinh để cảm nhận thân nhiệt của những tồn tại sống xung quanh.
Nội lực của Mai Hoa Kiếm Tôn thiên về âm nhu, nên khả năng cảm nhiệt của Dự Niên về lý sẽ không có nhiều tác dụng, nhưng kỳ lạ ở chỗ là thân nhiệt của đối phương cực kỳ cao. Mỗi lần Mai Hoa Kiếm Tôn vận nội công lên thì thân nhiệt lại tăng đến chóng mặt. Dự Niên cảm thấy rất hiếu kỳ, bởi thỉnh thoảng hắn đã cố ý ngồi gần rồi, nhưng chẳng hiểu sao vẫn không cảm nhận được sức nóng toát qua da. Điều đó cũng đồng nghĩa khả năng khống chế nội lực của Mai Hoa Kiếm Tôn đã đạt đến một độ cao hiếm người so lại trong thiên hạ.
Mai Hoa Kiếm Tôn trông thì chơi nhởi cả ngày, nhưng vì có được năng lực cảm nhiệt của hàn khí nội sinh nên Dự Niên mới biết nguyên lai ca ca hắn lúc nào cũng luyện tập võ công, chẳng qua quá trình không hiện rõ ra bên ngoài mà thôi. Vì vậy, hắn cũng chẳng lạ khi Mai Hoa Kiếm Tôn trở nên mạnh mẽ qua từng ngày.
Trên thực tế, Dự Niên nghĩ nhiều mà thôi. Mai Hoa Kiếm Tôn không có siêng như thế. Hắn vận nội công chủ yếu là để điều trị thương thế từ cuộc chiến ở dốc Thường Xuân, đồng thời cũng để tiêu hóa hai mươi năm nội công do người đàn ông bí ẩn kia truyền lại.
Tất nhiên, cũng không thể nói hắn lười biếng được. Bởi từ sau thất bại thảm hại ở dốc Thường Xuân, Mai Hoa Kiếm Tôn đã có được một loại động lực luyện tập cao hơn bao giờ hết. Và mục tiêu vượt qua của hắn hiện giờ cũng đã chuyển từ Bạch Đàn chân nhân sang người đàn ông kia rồi. Suy cho cùng, Bạch Đàn chân nhân đánh thắng hắn, nhưng không làm hắn cảm thấy tâm phục khẩu phục như đối phương. Cho nên hắn mới thay đổi mục tiêu để bản thân có thể đường hoàng luyện tập lại như ngày xưa.
“Hiếm khi thấy ngươi nói tốt cho Mai Hoa Kiếm Tôn đấy.” Hãn Tự Tại liếc mắt sang. “Mà bỏ đi, ta không quan tâm. Dạo gần đây ta buông lỏng ngươi cho hắn quá rồi, thời gian tới quay về lò rèn đi, để ta xem khả năng của ngươi có bị mai một đi không.”
“Ông chủ an tâm, ngày ngày ta đều nâng niu thanh đao của ta, tuyệt nhiên không ngó lơ.” Dự Niên tự tin đáp lại.
“Biết đường trân trọng vũ khí là tốt.”
Hãn Tự Tại hiếm khi để lộ nụ cười. Đồng thời, ánh mắt lão cũng hóa thành cháy bỏng. Cái nhìn của lão đối với Tuyệt Hàn mỗi lúc một nồng nhiệt hơn, nhưng vì một lý do nào đó mà lão vẫn án binh bất động.
Dự Niên biết niềm đam mê mãnh liệt của lão với vũ khí nên lúc nào cũng đề phòng để lão không ăn trộm Tuyệt Hàn. Nhưng chẳng hiểu sao hắn càng đề phòng thì lão lại càng tránh xa hắn ra. Đôi lúc hắn còn cố ý để Tuyệt Hàn ở trên giường rồi đi tắm, nhưng lão vẫn không hề có dấu hiệu sẽ tiếp cận nó. Đúng là rất kỳ lạ.
“Thật… Mà thôi, ta hết hứng thú rồi.” Hãn Tự Tại đột nhiên quay lưng. “Về thôi, đừng đứng ngoài này nữa, không lại cảm lạnh thì mai khỏi làm nên cơm cháo gì.”
“…” Nói câu đấy xong ông có tin nổi không?
Dự Niên có thể nhìn ra vẻ hứng khởi của lão khi hắn chủ động mở lời, thậm chí lão còn muốn hỏi lại cho chắc chắn, nhưng ngay một giây sau đó thì lão lại thay đổi chủ ý, đúng là một nước đi hắn không hề ngờ tới. Vì vậy, hắn bắt đầu hoài nghi phải chăng Mai Hoa Kiếm Tôn đã làm cái gì đó thì mới khiến lão cẩn trọng hơn trong từng hành động.
Mà thôi, giờ nghĩ tới chuyện đó thì cũng chẳng giải quyết được vấn đề nào của hắn. Thay vào đó, hắn nên mừng vì Tuyệt Hàn không còn người dòm ngó nữa, như vậy hắn mới có thể bảo vệ được nó tốt hơn.
Nói gì thì nói, một cây vũ khí được cả thợ rèn danh tiếng và đệ tam thiên hạ nâng niu thì người ngu cũng biết đấy là thần binh, nên cách bảo vệ tốt nhất vẫn là để tránh khỏi tay của mấy tên tai to mặt lớn ra.
“Thằng ranh, đi nhanh lên, tuyết rơi lại rồi!” Hãn Tự Tại quát lớn ở phương xa. Mới đó thôi mà lão ra ngoài tận ba mươi trượng rồi.
“Vâng!”
Dự Niên vọng tiếng đáp lại, sau đạp tuyết mà hướng về phía lão, bóng hình thoăn thoắt chìm vào trong màn đêm tĩnh mịch. Tạm thời chia tay thanh lâu, Dự Niên lúc này cũng đã trở về lại lò rèn xập xệ của ngày nào.
Đạo lộ là cô đơn, phàm trần là tịch mịch. Dành cho đọc giả thích Ma Tu, có tu đạo thiết huyết, có nhân sinh hoá phàm, có sinh tử luân hồi... Mời đọc: