Đang lúc rèn vũ khí giữa chừng, một người đàn ông thấp gầy đột nhiên ló đầu vào lò rèn xập xệ của Hãn Tự Tại mà bắt chuyện. Gã không phải người đâu xa lạ, là khách hàng lần này của lão, nên sẽ chẳng lạ nếu gã có thể ra vào lò rèn mà không bị ăn quả búa vào đầu.
“Phía tây thành phát hiện có xác chết, nghe nói chết thảm lắm, phía quan phủ xác nhận là bị đập đến chết.” Gã hào hứng kể lại.
Thành Tương Dạ dù không phải thành quá lớn và trù phú như mấy tòa thành trì ở phía năm nhưng tại phương bắc, nó cũng có địa vị khá cao, nên an ninh tổng thể vẫn được xem là an toàn. Vì vậy, số lượng các vụ giết người thường không nhiều. Nếu xuất hiện tranh chấp thì thường trên bảy, tám phần là mâu thuẫn giang hồ với nhau. Mà thường thì quan phủ chẳng để ý đến loại mâu thuẫn này, chỉ cần đôi bên đừng va chạm vào ranh giới của nhau là được.
Tuy nhiên, sự kiện lần này có tính chất hoàn toàn khác biệt, khác đến mức một người không quan tâm chuyện thế sự như Hãn Tự Tại cũng phải dừng tay lại để lắng nghe.
“Người chết là ông chủ Hoàng của tiệm vải Thường Minh. Ta nhớ ông ta thuê nhiều cao thủ bảo vệ lắm, thế mà vẫn bị đập chết như thường. Hiện tại, mọi mối nghi ngờ đều đổ hết lên đầu Cái Bang, xem chừng đoạn thời gian tới mấy tay giang hồ khó mà yên ổn với quan phủ rồi.”
Người trong giang hồ được quyền chém giết lẫn nhau, nhưng tuyệt đối không được phép động vào dân thường, nếu không, triều đình có thể viện cớ đấy mà xé tan hiệp ước, chính thức phát động binh lực san bằng giới võ lâm không khoan nhượng.
Hãn Tự Tại là người trong giang hồ, dù là một thợ rèn có tiếng nhưng đến cùng, khách hàng của lão vẫn chỉ là giang hồ, gần như không có bóng dáng quan lại ở trong. Vì vậy, nếu giang hồ gặp biến thì kế sinh nhai của lão cũng sẽ bị ảnh hưởng không ít.
“Các dấu vết trên cơ thể ông chủ Hoàng do côn tạo thành à?” Hãn Tự Tại hỏi lại.
Gã đàn ông thấp bé lắc đầu.
“Ta không biết rõ, dù sao ta cũng chỉ nghe đồn thôi. Nhưng Cái Bang bị nghi ngờ là thật, hiện giờ ông ra đường là biết, đảm bảo không thấy nổi mặt một tên ăn mày. À, nghe nói tổng bộ Cái Bang cũng biết chuyện rồi, thời gian tới sẽ cử trưởng lão tám túi tới thành Tương Dạ đó.”
Nghe đến “trưởng lão tám túi”, sắc mặt Hãn Tự Tại lại càng thêm khó coi hơn. Bình thường thì trưởng lão sáu túi xuất hiện thôi cũng đủ tạo ra oanh động cho giang hồ trong khu vực, đằng này còn đánh động đến cả trưởng lão tám túi thì xem chừng mọi chuyện không còn đơn giản nữa. Theo Hãn Tự Tại suy đoán, có vẻ như ông chủ Hoàng không chỉ đơn giản là bị đập chết không thôi đâu, đằng sau nhất định còn có nguyên do khác.
“Mấy câu của ông toàn nghe đồn mà ra cả, nghe tào lao muốn chết. Đi ra cho ta rèn, chiều mai nhớ đến lấy!” Chợt Hãn Tự Tại đổi giọng đuổi người.
Gã đàn ông thấp bé biết tính khí của Hãn Tự Tại khó ưa nên cũng không nán lại làm gì, dù sao chuyện của Cái Bang cũng không liên quan gì đến gã, quan trọng là gã phải lấy đủ số vũ khí đã đặt được. Suy cho cùng, nếu sự việc của Cái Bang vượt khỏi tầm khống chế thì gã và đồng môn cũng nên chuẩn bị tinh thần cho một cuộc chiến.
Đợi gã đàn ông thấp bé rời khỏi con hẻm tối tăm, Hãn Tự Tại mới chủ động khóa cửa rồi bước vào Băng Tiên Luyện. Lúc này, Dự Niên đã kết thúc chu trình thiền định rèn luyện hàn khí nội sinh, hắn mang lại áo khoác ngoài, nói:
“Ông chủ, lời vừa rồi đáng tin không?”
“Lời đồn trên giang hồ khó mà tin tưởng hoàn toàn, nhưng có vài điểm lại hợp lý và có thể trực tiếp xác nhận bằng mắt. Ngươi thử ra ngoài phố rồi đi một vòng xem, nếu không thấy bóng dáng tên ăn mày nào thì khả năng cao lời đồn là thật. Khi đó, ngươi nên đi điều tra cái xác của ông chủ Hoàng một chút, xem thử nguyên nhân gây nên cái chết thật sự là gì.” Hãn Tự Tại đáp.
“Ông chủ có hứng thú với vụ này à?” Dự Niên hứng thú hỏi.
Hãn Tự Tại nhếch mép, nhưng lão lại lắc đầu.
“Hứng thú thì không. Có điều, vì liên quan đến ngươi nên ta phải để mắt một chút, không mọi chuyện lớn thêm thì ngươi bị tóm vào đại lao mất. Khi đấy ta không chắc Mai Hoa Kiếm Tôn sẽ làm nên chuyện gì đâu.”
“… Sao lại liên quan tới ta?” Dự Niên cau mày.
“Ngươi quên sớm thế. Ông chủ Hoàng và Triệu Khương hơn một năm qua là địch thủ thương trường của nhau. Tình hình kinh doanh của tiệm vải Thường Minh hiện nay bị Triệu Khương và phe đối nghịch cướp đi không ít. Trong tình hình này, nếu ông ta chết đột ngột thì ngươi nghĩ sự nghi ngờ sẽ đổ lên đầu ai đây? Đừng quên, trước đó ngươi đã từng giúp Triệu Khương bằng thân phận ăn mày.” Hãn Tự Tại nhắc nhở.
Dự Niên chợt nhớ đến mối thâm thù của Triệu Khương với tiệm vải Thường Minh. Vì lâu rồi không liên hệ với đối phương nên hắn xém chút là quên mất thật. Phải ha, lần trước hắn vẫn là ăn mày nên chỉ cần có người nhìn thấy hắn giúp Triệu Khương thôi là sẽ bị gán với thân phận Cái Bang ngay. Lại thêm một năm qua hắn biến mất nữa nên thể nào cũng sẽ bị nghi ngờ.
“Nghe nghiêm trọng đấy.” Dự Niên cười khan.
“Nếu biết nghiêm trọng thì ngươi lo mà đi điều tra đi, nếu có người cố tình hãm hại thì tốt nhất nên xử trí đối phương trước khi đám trưởng lão tám túi ra tay. Hiện giờ ta không chắc ai sẽ là người đến, nhưng đã là trưởng lão tám túi thì phần lớn đều là Đại Tông Sư. Ngươi nên coi chừng.” Hãn Tự Tại bảo.
Dự Niên gật đầu. Lần trước hắn còn chưa đến tuổi dậy thì, lại còn không được ăn ngon mặc đẹp nên sẽ có sự chênh lệch về ngoại hình nếu so vào thời điểm bây giờ. Hơn nữa cũng đã một năm rồi nên sẽ chẳng được mấy người nhớ tới mặt hắn đâu. Vì vậy, nói như Hãn Tự Tại, đây là thời điểm vàng để hắn đi điều tra.
Rời khỏi lò rèn xập xệ, Dự Niên nhanh chóng quay về thanh lâu, lệnh cho chưởng quầy thu thập thông tin về vụ việc rồi rời đi. Điểm đến của hắn lần này là nhà ở của ba anh em nhà họ La.
“Thiếu gia, thuộc hạ đã đi điều tra, quả nhiên, quan phủ đang nghi ngờ ngài.” Sau khi thấy Dự Niên, La Thượng lập tức đóng kín cửa rồi mời hắn vào buồng để bẩm báo.
Bây giờ, ba anh em nhà họ La đã không còn “phế vật” như ngày trước nữa, dù sao Dự Niên cũng không định để thuộc hạ của mình yếu ớt, không thì làm nên cơm cháo gì chứ. Với lại bây giờ đã có Mai Hoa Kiếm Tôn chống lưng cho rồi nên hắn không cần phải dùng cái trò dùng độc giả để uy hiếp nữa, bởi ba anh em nhà họ La giờ này nào dám phản bội hắn.
Được phú ông bỏ tiền thuê đúng là quý hóa đấy, nhưng ba anh em nhà họ La chung quy lại vẫn là người trong giang hồ, mà đã là người trong giang hồ thì thập đại cao thủ và cửu phái nhất bang mới là đầu lĩnh thật sự. Những người này đã lên tiếng thì còn lâu bọn hắn mới phản bội Dự Niên.
Lại nói, đường đường là một nhân vật cấp thấp không đáng lên tiếng của võ lâm, bọn hắn được diện kiến đệ tam thiên hạ là đủ để ngửa đầu lên trời cả đời rồi. Không cần đi đánh thuê, chỉ cần ba cái miệng đi kể chuyện đều đều ở quán rượu thôi là cũng đủ cho bọn hắn sống an nhàn đến hết đời.
“Nguyên nhân thực sự gây nên cái chết của ông chủ Hoàng thì sao? Ngươi điều tra được gì chưa?” Dự Niên hỏi tiếp.
“Thưa thiếu gia, quan phủ canh phòng xác ông chủ Hoàng rất kỹ, ta không nghe ngóng gì được, chỉ biết người nhà ông ta mong được nhận xác về để mai táng nhưng quan phủ lấy cớ giữ xác lại để điều tra, bao giờ có kết quả mới trao trả lại.” La Thượng thở dài.
Dự Niên có thể hiện tiếng thở dài này. Nói đến tốc độ phá án, phong kiến làm sao bằng thời hiện đại chứ. Một bên vẫn chưa có phương pháp lưu lại dấu vân tay, một bên chỉ cần rơi một cọng tóc thôi cũng tìm ra đến tận chủ thì chênh lệch tốc độ phá án đã không chỉ đơn giản là giữa trời và đất nữa, có khi là tâm Trái Đất với vũ trụ luôn ấy chứ. Đợi đến lúc quan phủ phá được án, không khéo xác của ông chủ Hoàng đã bị giòi bọ ăn quá nửa rồi. Khi ấy không khéo đến gia quyến cũng chẳng dám đích thân đi nhận đâu.
“Vậy còn phía Triệu Khương?”
La Thượng lắc đầu.
“Cũng không dễ dàng gì. Từ sau khi ông chủ Hoàng mất thì tiệm vải Hoàng Châu bị đặt vào vòng nghi án nên tạm thời đang đóng cửa để điều tra. Thậm chí đến hai đứa con gái của ông chủ Triệu cũng bị vạ lây, hôm qua còn bị nhà chồng đuổi về nhà mẹ đẻ.”
Ở thời phong kiến, phụ nữ xuất giá tòng phu, đồng nghĩa không còn liên quan gì tới nhà mẹ đẻ nữa, nhưng kể cả thế, hai đứa con gái của Triệu Khương cũng không thoát khỏi tai ách thì vụ việc lần này có vẻ như lớn hơn Dự Niên nghĩ nhiều.
Trầm tư một hồi, hắn nói:
“Ngươi thay ta gửi tin báo cho Triệu Khương, tạm thời ta sẽ không ra mặt.”
“Thuộc hạ đi làm ngay.” La Thượng gật đầu đáp lại.
Dự Niên gật gù, sau rời khỏi nhà ba anh em nhà họ La, một lần nữa hòa mình vào trong dòng người qua lại ở trên phố.
Động đất à? Không!!! Đây là địa chấn của tháng này!!! Đây là siêu phẩm của tháng!!!