Thương Sinh Giang Đạo

Chương 86: Đột nhập



Chương 086: Đột nhập

Đúng như lời gã đàn ông thấp bé nói, ngoài phố không hề có lấy bóng dáng của một tên ăn mày. Dự Niên đi khắp các khu trong thành Tương Dạ, đi đến rã cả hai chân cũng không tìm ra nổi một người. Thậm chí hắn còn đến những tụ điểm của khu ổ chuột cũng chỉ tìm đến một vài người mà thôi. Nhưng những người này dường như chẳng biết chuyện gì cả, tâm trí lúc nào cũng không thanh tỉnh, cứ khùng khùng điên điên nên không ai muốn lại gần.

“Ăn mày biến mất trên quy mô lớn như thế này thì quá kỳ lạ rồi.” Dự Niên thầm nghĩ.

“Ha ha ha, tập hợp, tập hợp… Ha ha ha!”

Tên ăn mày mà Dự Niên tìm được không may lại là một tên bị chập mạch. Cả ngày gã chỉ biết cười rồi nói khùng nói điên. Có điều, cái sự khùng điên ấy lại giúp Dự Niên thông được một số chỗ. Là hai chữ “tập hợp”.

Trên giang hồ, “tập hợp” là khẩu lệnh cực kỳ đặc biệt, mà bất cứ ai nghe thấy nó đều sẽ biết là đang nói đến chuyện gì. Là Cái Bang tập hợp bang chúng của mình lại.

Không đời nào có chuyện ăn mày biến mất trong một đêm, trừ phi chính ăn mày đó cố ý ẩn giấu tung tích khỏi người đời. Mà chuyện đấy chỉ xảy ra khi và chỉ khi các trưởng lão cấp cao của Cái Bang tập hợp bang chúng về một chỗ. Đồng nghĩa, tình huống xấu nhất mà Dự Niên không mong đã xuất hiện. Trưởng lão tám túi đến thành Tương Dạ rồi.

“Này, ngươi biết tập hợp ở đâu không?” Dự Niên ngồi xuống hỏi, sẵn tiện lấy thêm mấy cái bánh bao cho gã ăn mày.

“Ha ha ha, Hồng, Hồng Lâu, Lâu, Lâu…”

Gã ăn mày cứ lặp đi lặp lại hai chữ “Hồng” và “Lâu”, làm Dự Niên không thể xác định được đấy là hai chữ riêng biệt hay là một cụm từ đứng chung với nhau. Đã vậy, cho dù tách ra hay ghép lại thì hắn cũng không biết được nơi nào gọi là Hồng Lâu, hay thậm chí là có cả “Hồng” lẫn “Lâu” ở trong tên. Thành ra dù gã ăn mày này đã đáp rất tận tình, hắn vẫn chẳng biết được gì cả.

“Cái gì thế này không biết.” Dự Niên than thở trong lòng rồi rời khỏi khu ổ chuột.

Hiện giờ ngoại trừ điều tra cái xác của ông chủ Hoàng thì hắn chẳng còn cách nào khác. Nhưng vì tính chất của vụ việc rất nghiêm trong nên không thể đột nhập vào ban ngày được. Chưa kể, mùa đông đã sớm qua, tiết trời cũng ấm áp trở lại nên binh lính đi tuần ban đêm cũng không ít.

Thiên thời, địa lợi, nhân hòa. Dự Niên hiện giờ chẳng có nổi một yếu tố ở trong đấy. Dẫu vậy, để tránh bị oan vô cớ, hắn đành phải tự thân vận động vậy.

. . .

Đêm đến, Dự Niên thay ra một bộ quần áo đen từ đầu đến chân, thậm chí còn cố gắng bịt mặt lại, chỉ để lộ ra đôi mắt để quan sát mà thôi. Hắn nhẹ nhàng thi triển khinh công vượt qua hàng phòng ngự đầu tiên của tri phủ để tiến sâu vào bên trong. Nhờ có tình báo cung cấp từ thanh lâu, Dự Niên đã có được bản vẽ kiến trúc của tri phủ, nên sẽ không khó để hắn tìm đến phòng giữ xác của ông chủ Hoàng.

Quả nhiên, dù cho không có bản vẽ thì thể nào hắn cũng sẽ tìm ra, bởi số lượng binh lính được cắt cử tới đây thực sự nhiều hơn bình thường. Trước cửa có bốn người, dọc hành lang qua lại năm người, trước cổng chính có thêm sáu người, cửa sau cũng có sáu người. Đã vậy, xung quanh còn bố trí thêm binh lính để quan sát góc chết của những người đứng gần phòng canh xác nữa nên trận thế này thực sự không hề có điểm yếu.

“Chỉ là một cái xác mà canh phòng nghiêm ngặt đến thế sao…” Dự Niên cau mày.

Có vẻ như tri phủ thành Tương Dạ không phải là một người bình thường, tác phong của lão thực sự rất cẩn thận, chẳng trách bao năm nay trừ thảm họa tự nhiên ra thì thành Tương Dạ vẫn được xem là nơi an toàn.

Âm thầm núp trên mái nhà mà quan sát trận hình, Dự Niên cấp tốc tìm đến điểm yếu để đột phá, nhưng tìm mãi hắn lại chẳng trông ra nỗi. Mấy tên lính dưới kia cứ như mấy bức tượng ấy, tiêu cự vẫn cứ đặt đúng nguyên một chỗ, không hề có dấu hiệu xê xích sang chỗ khác để quan sát. Chính vì như thế, Dự Niên mới không xác định được trọng tâm của bọn họ đặt ở đâu để mà hành động.

Giữa lúc bí bách tính quay về, một tiếng mèo kêu đột nhiên vang lên trên mái nhà, hấp dẫn sự chú ý của mấy lên lính canh dưới kia. Dù rằng chỉ trong một khoảnh khắc ngắn, nhưng rõ ràng nó đã thành công thu hút sự chú ý của bọn họ. Tất nhiên, khoảnh khắc xao nhãng ấy chỉ diễn ra trong phút chốc mà thôi, nhưng nó đã mở ra cho Dự Niên một cơ hội.

“Lúc này mình phải hô ‘Eureka’ nhỉ.” Dự Niên mừng thầm trong bụng.

Sau đó, hắn âm thầm nhảy khỏi mái nhà, đi lượm mấy viên sỏi rồi quay về vị trí tiềm phục cũ. Lần này, thay vì chú ý binh lính, hắn lại nhắm vào mấy con mèo. Mèo hay đi chơi đêm, đã vậy còn đi theo bầy đông như thế thì có khả năng tới mùa động dục của chúng rồi. Vì vậy, Dự Niên không khó để khóa vị trí của từng con một.

Nhân lúc có con đang chuẩn bị hành sự, Dự Niên lập tức búng một viên sỏi về phía đùi sau của nó, làm nó kêu lên một tiếng chói tai. Tiếng kêu này ảnh hưởng đến những con mèo khác, mà mèo thì rất có ý thức về lãnh thổ nên dù đang ở trong khu vực chung, con nào con nấy đều chỉ muốn chiếm làm của riêng. Trong trường hợp đấy, nếu có con nào kêu quá lớn trong khu vực chung thì sẽ vô tình bị xem là có động tác gây chiến.

“Cung phụng tụi bây một đời rồi, giờ báo ơn giúp ta nhé.” Dự Niên thầm nhủ.

Kiếp trước Dự Niên có nuôi mèo, thậm chí là nuôi tận ba con nên hắn càng hiểu rõ tập tính và độ hoang dã của loài sinh vật kiêu ngạo này. Vì vậy, ngay khi vừa kích động một con xong, một trận hỗn chiến trên mái nhà liền xảy ra. Nguyên một đám mèo lập tức lao vào nhau mà cấu xé. Những tiếng kêu chói tai xé thẳng vào màng nhĩ của đám binh lính, buộc phải cắt cử một vài người rời khỏi vị trí ban đầu để tìm thang bắt lên trên giải tán đám mèo.

Lúc ấy, sơ hở của trận hình canh phòng hoàn mỹ đã lộ ra, Dự Niên nhanh chóng bắt lấy thời điểm vàng mà nhảy xuống hành lang góc khuất, mượn nhờ bộ quần áo đen xì của mình để ẩn mình trong bóng tối rồi lén mở cửa phòng chui vào trong.

Toàn bộ hành động của hắn chỉ diễn ra trong vài giây ngắn ngủi, động tác cực kỳ dứt khoát, dường như chẳng có chút dấu hiệu của sự rề rà.

Âm thầm vuốt ngực mình, Dự Niên nhanh chóng bình tâm trở lại. Lần đầu thâm nhập vào một nơi tương đương với “công quan nhà nước”, hắn còn đang hồi hộp lắm đây. Nhưng vì thời gian eo hẹp, hắn cũng không tiện mất thời gian ở chỗ này nên buộc phải hoàn thành mục tiêu đã.

Phòng chứa xác không nằm ngoài dự kiến của Dự Niên lắm, bên trong toàn đá lạnh để giữ xác không bị thối rửa. Hơn nữa, cách bố trí căn phòng cũng kín hơi để tránh nhiệt độ bên ngoài ảnh hưởng vào bên trong làm đá tan. Người bình thường chắc chắn không thể ở trong này quá lâu, nhưng Dự Niên thì khác, hắn ở cả ngày cũng được.

Dẫu vậy, giữ xác bằng đá lạnh cũng chẳng đình trệ quá trình thối rữa được bao lâu. Vì vậy, nhân lúc trạng thái xác chết của ông chủ Hoàng vẫn còn ổn định, hắn phải kiểm tra nhanh.

Ông chủ Hoàng đã chết được vài ngày, cơ thể trắng nhợt, bờ môi tím tái, trên người có rất nhiều các vết bầm tím, thậm chí ở vùng tay chân, ngực, eo, đùi đều có dấu vết của xương gãy.

“Vậy ra lời đồn không sai, ông ta bị đánh đến chết thật. Nhưng mà…”

Vết thương chí mạng lại nằm ở sau gáy, vùng tiểu não hoàn toàn bị phá hủy. Hơn nữa, đốt sống cổ cũng bị vỡ vụn. Dựa vào vết thương, Dự Niên dám chắc người ra tay chỉ dùng đúng một chiêu duy nhất, một chiêu đủ để tiễn ông chủ Hoàng về với đất mẹ. Còn những vết tích trên người chủ yếu để ngụy trang. Lực đánh ở mỗi chỗ đều không đồng nhất với nhau, trông qua giống như bị đánh hội đồng.

Có điều, vì là một người luyện võ giỏi lý thuyết nên Dự Niên có thể trông ra, những vết thương này đều do một người tạo ra. Lực đánh đúng là không đồng nhất, nhưng nếu suy từ các vết thương về vị trí của người đánh thì tất cả đều hướng về một nơi duy nhất. Đồng nghĩa, hung thủ chỉ có một người, không phải một nhóm người.

“Kẻ này nhất định có mối thù với Cái Bang.” Dự Niên thầm nghĩ.

Hắn khoanh tay trước ngực, cố gắng tìm thêm manh mối để khoanh vùng thủ phạm. Nhưng đang lúc mò mẫm, hắn đột nhiên bật chân nhảy sang bên rồi vung tay phải lên tóm lấy cây gậy trúc đang đâm từ sau lưng.

“Kẻ nào?” Dự Niên trầm giọng, cố gắng hạ thấp âm lượng và biến âm để đối phương không nhận ra thân phận của hắn.

“Câu đấy phải do ta hỏi mới phải. Đêm hôm dám lẻn vào tri phủ, ngươi là ai?”

Từ trong bóng tối, một bóng người bước ra ngoài, tay nắm lấy đầu còn lại của cây gậy trúc. Là một lão nhân ăn mang rách rưới đi chân đất, bên hông có sáu cái túi nhỏ được buộc khá chỉnh chu, dáng người tổng thể cũng lớn hơn Dự Niên.

Ngoại hình này không khỏi dễ định danh quá. Ngoại trừ trưởng lão sáu túi của Cái Bang, Dự Niên thật sự không biết nghĩ thêm người nào. Chỉ là… sao một trưởng lão sáu túi lại xuất hiện ở tri phủ vào đêm hôm thế này chứ?


Động đất à? Không!!! Đây là địa chấn của tháng này!!! Đây là siêu phẩm của tháng!!!