Thương Sinh Giang Đạo

Chương 88: Không đề



Chương 088: Không đề

Lão nhân có thể xác định người này không đứng về phía mình, nhưng cũng không có chủ ý xấu, nói chung, đây là một người hành sự vì tiền tài. Cái Bang tuy là bang phái ăn mày, nhưng đến lúc cần tài chính thì bọn lão cũng chẳng thua kém bất kỳ ai. Trong trường hợp thủ phạm thực sự có liên quan đến Cái Bang, có khi lão buộc phải mua chuộc lại đối phương mới được.

“Ta hiểu rồi… Sẵn tiện đây, không biết các hạ đã có cái tên nào trong đầu chưa? Nếu các hạ có manh mối, Cái Bang nhất định sẽ không bạc đãi.” Lão nhân đề nghị.

Dự Niên khoanh tay trầm tư. Kỳ thực, hắn cũng chẳng có thêm manh mối nào cả, trước mắt hắn cần phải xóa bỏ mối hiềm nghi cho bản thân cái đã. Nếu Cái Bang đã tập hợp bang chúng của mình về thì thể nào cũng sớm phát hiện ra hắn đã lợi dụng thân phận của bọn họ thôi. Trong trường hợp chưa thể tìm ra hung thủ thật sự, Cái Bang có khả năng sẽ dồn hết mọi hiềm nghi lên trên đầu hắn. Khi đấy, quan phủ kiểu gì cũng lật tung cả thành Tương Dạ này lên để tìm hắn.

“Dựa vào lực ra chiêu, nội lực của hung thủ không hề ít, có lẽ chỉ tầm Nhập Lưu lâu năm. Hơn nữa ra chiêu dứt khoát như thế thì lịch duyệt giang hồ không ít, ta đoán ít nhất cũng tầm trên ba mươi tuổi. Hơn nữa, dựa vào góc độ ra chiêu, ta không nghĩ hung thủ nhảy xuống từ trên cao. Đồng nghĩa, hắn ra tay khi đang đứng trên mặt đất. Ông chủ Hoàng tương đối cao nên dáng người của hung thủ ít nhất cũng phải lớn hơn ông ấy một chút.” Dự Niên bảo.

“Cũng có lý.” Lão nhân gật gù rồi cẩn thận kiểm tra lại vết thương sau gáy của ông chủ Hoàng.

Quả thực, hướng tấn công chéo từ trên xuống chứ không phải từ dưới lên. Nếu dựa theo mô tả của bang chúng về “tay ăn mày” đã trợ giúp ông chủ Triệu thì dù đã một năm trôi qua, lão không nghĩ hắn sẽ lớn đến mức vượt trội một người trưởng thành như ông chủ Hoàng. Hơn nữa, mười mấy tuổi và ba mươi mấy tuổi cách biệt rất nhiều.

Có điều, nếu chỉ có vậy thôi thì không đủ để thuyết phục lão.

Trông thấy vẻ suy ngẫm của trưởng lão sáu túi, Dự Niên có cảm giác lời nói của mình vẫn chưa khiến đối phương thay đổi góc nhìn. Vì vậy, hắn bình thản nói thêm:

“Nghe nói Cái Bang đã có nghi phạm, không biết chuyện này có phải là thật không?”

“Thông tin của các hạ nhanh đấy. Nhưng thứ cho ta không thể tiết lộ thêm.” Lão mỉm cười.

Dự Niên không tỏ vẻ tò mò, hắn chỉ chỉnh lại vạt áo trên người ông chủ Hoàng rồi bảo:

“Cái Bang các ông muốn làm thế nào thì làm, nhưng nên nhớ, một khi thiếu tính khách quan, hung thủ vĩnh viễn sẽ ở trong bóng tối. Nếu đã ấn định một ai đó là thủ phạm, hành động đến đây điều tra của ông đã trở nên vô nghĩa.”

“Ý của các hạ là gì?” Trưởng lão sáu túi cau mày.

“Bang chủ Lữ Hồng Quyết là anh hùng của cả thiên hạ, ta hi vọng sẽ không thấy một Cái Bang giả nhân giả nghĩa ảnh hưởng đến thanh danh của ngài.” Dự Niên không khách khí đáp lại.

Nói xong, không đợi trưởng lão sáu túi đáp lại, hắn chủ động tiến lại gần cửa sổ mà hé cửa nhìn ra ngoài. Sau khi xác định binh lính đã quay lại quỹ đạo canh phòng cũ, hắn lập tức lấy một viên sỏi khác giấu từ trước mà búng mạnh lên mái nhà phía đối diện.

Tiếng gạch vỡ vang lên giữa đêm khuya tĩnh lặng, các binh lính lập tức tập trung về hướng đó, thậm chí là chủ động chạy ra giữa sân. Nhân lúc đấy, Dự Niên lách mình khỏi ô cửa sổ rồi trốn ra ngoài. Mượn nhờ bóng tối của đêm đen, hắn nhanh chóng ẩn mình rồi rời đi, bỏ lại một mình trưởng lão sáu túi ở trong đó. Dù sao thì lão có thoát được không hắn cũng không quan tâm. Mà nhìn vào tình cảnh của lão, hắn đoán lão cũng không định chần chừ núp bên trong rồi chết cóng đâu, dù sao lão cũng không quá thông thạo khinh công để mà qua mắt người khác.

Không ngoài dự tính của Dự Niên, lão nhân kia theo sau hắn ngay tắp lự. Ngặt nỗi, lão rời đi quá vội nên không đóng hay ít nhất là khép cửa sổ lại, nên sáng hôm sau thể nào quan phủ cũng nháo nhào cho mà xem. Mà không, một lát nữa khi quay lại vị trí thể nào cũng phát hiện.

“… Cái Bang các ông hành sự kiểu đấy mà xem được à?”

Sau khi rời khỏi quan phủ, Dự Niên lườm thẳng về phía lão nhân. Lão chỉ biết gãi đầu cười ha hả, song cũng không nói gì thêm. Chí ít, lão vẫn biết xấu hổ.

“Các hạ thứ lỗi cho, Cái Bang chúng ta không quá thạo việc này. Lần này xem như ta nợ các hạ một ân huệ. Nếu các hạ có việc cần nhờ đến Cái Bang, ta sẽ ra mặt giúp một lần.” Lão nhân chắp tay lại mà hào sảng đáp.

“Hai ta chỉ mới gặp nhau, ông ít nhất cũng nên nghi ngờ.” Dự Niên thở dài.

Hắn không biết có phải lão bị ngốc bẩm sinh không, nhưng nghĩ lại người Cái Bang vốn đặt nặng nhân nghĩa. Trừ vụ “có thể sẽ đổ oan cho hắn” ra thì nhân sĩ của Cái Bang vẫn tính là hiệp khách hành sự quang minh chính đại. Dự Niên sẽ không bỏ qua mối ân huệ này, dù sao cũng có lợi cho hắn mà.

“Tuy rằng không có cùng chí hướng nhưng ân huệ vẫn là ân huệ. Nếu ta không báo đáp lại các hạ, bang chủ sẽ trách phạt.” Lão nhân mỉm cười bảo.

Dự Niên gật gù “miễn cưỡng” chấp nhận, sau cáo từ rồi vận khinh công rời đi. Lấy năng lực của hắn hiện nay, hắn chấp luôn đối phương một nửa đường cũng thừa hơi chạy thoát. Huống hồ, lão nhân đấy không chủ động đuổi theo, nên hắn cũng chẳng quản lắm.

Lão nhân cũng không nán lại đó nữa mà nhanh chóng quay trở về bẩm báo cho trưởng lão tám túi. Tốc độ của lão lúc này rất chậm, một phần là vì không còn vội, nhưng một phần cũng do cơ thể lão đang bận hồi phục lại từ cái lạnh trong phòng xác. Lão không ngờ là quan phủ đặc cách làm nguyên một phòng chứa xác đặc biệt cho ông chủ Hoàng luôn đấy.

“Không hổ danh là người đóng nhiều ngân sách nhất cho thành Tương Dạ.” Lão nhân than nhẹ.

Chuyến này lão sơ suất rồi, nếu không nhờ Dự Niên thì chắc giờ lão cũng không chịu nổi nữa mà tự mình phá vòng vây để thoát mất. Tuy rằng sẽ tạo ra rắc rối to, nhưng chỉ cần lão ra tay nhanh đánh ngất đám bình linh thì vẫn có thể đảm bảo không bị lộ thân phận. Tất nhiên, đấy vẫn là hạ sách, dù sao lão không dùng vũ khí khác ngoài gậy trúc nên quan phủ kiểu gì cũng nghi ngờ.

“Lục trưởng lão!”

Ngay khi vừa về “Hồng Lâu”, các đệ tử Cái Bang lập tức chạy ra đón lấy lão rồi dìu vào bên trong, đồng thời đi gọi những trưởng lão khác tới.

Sau khi được sưởi ấm đầy đủ, lão nhân lúc này mới có cảm giác được sống trở lại. Lão ngửa đầu làm một ngụm rượu rồi ôm lấy con chó, mượn nhờ thân nhiệt của nó để sưởi ấm bản thân.

“Ra vậy, quan phủ sắp đặt thêm đá lạnh giữ xác. Đúng là ngoài dự liệu, lần này ta sơ ý rồi.”

Người nói là trưởng lão tám túi của Cái Bang, người vừa đến từ kinh thành cách đây không lâu. Lão là nhị trưởng lão thực quyền của Cái Bang, Đại Tông Sư hàng thật giá thật - Lữ Nhược Hồ.

Lão họ “Lữ” nên có lẽ người ngoài thường đàm tiếu mối quan hệ của lão với bang chủ Lữ Hồng Quyết, nhưng thực tế thì đôi bên chẳng có chút quan hệ huyết thống gì cả, chỉ đơn giản là trùng họ mà thôi. Nếu quyết tâm truy nguyên thì chắc phải lội về ít nhất là mười tám đời mất.

“Nhị trưởng lão đừng nói thế, là ta không cẩn thận kiểm tra trước. Nhưng cũng may, lần này đã điều tra ra được thêm một chút manh mối.” Lục trưởng lão bật cười.

“Đáng tiếc, ngần ấy vẫn chưa đủ để Cái Bang chúng ta thoát khỏi hiềm nghi.” Lữ Nhược Hồ lắc đầu. Lão vuốt râu suy nghĩ một lát rồi nói tiếp. “Về phần người vào sau ông, ông đánh giá như thế nào? Hắn đáng để chúng ta giữ lễ chứ?”

“Nhị trưởng lão, dù gì người ta cũng đã giúp chúng ta một bàn, không lẽ ông định chơi xấu?” Lục trưởng lão quen biết đối phương đã lâu nên phần nào nghe ra ẩn ý.

Lữ Nhược Hồ thở dài rồi lắc đầu.

“Ông nghĩ nhiều rồi.”

“Vậy ý ông là gì?” Lục trưởng lão càm ràm.

“Ông không nhận ra sao?” Lữ Nhược Hồ hận không thể đánh đối phương một trận. “Không có lý do gì để tay áo đen kia phải nói suy đoán thủ phạm của mình về thủ phạm cho ông nghe cả. Hắn nói là có mục đích cả.”

Lục trưởng lão đột nhiên mở to mắt mà ngồi thẳng người.

“… Ý ông là tên đó biết tên nhóc mạo danh bổn bang sao?”

“Giờ ông mới ngộ ra?” Lữ Nhược Hồ đảo mắt. “Tuy rằng ta không có chứng cứ, nhưng ta khuyên ông không nên thân cận hắn quá. Trong thiên hạ này, phàm là người hành sự vì tiền thì cuối cùng cũng đều…”

“… phản bội vì tiền. Ta biết chuyện đó, không cần ông nhắc.” Lục trưởng lão cắt lời.

Lữ Nhược Hồ gật gù.

“Ông biết được là tốt. Trước mắt ta đã biết được một số thông tin rồi, sáng mai ta sẽ đến quan phủ gặp tri phủ đại nhân. Trong thời gian này, ông nghỉ ngơi cho tốt.”

“Ông tính gạt ta ra khỏi vụ này?” Chợt lục trưởng lão lên tiếng.

“Không có gì chắc chắn các binh lính canh phòng không thấy được bóng lưng ông. Ta chỉ cẩn thận vì bổn bang mà thôi.” Lữ Nhược Hồ bình tĩnh đáp lại.

Lục trưởng lão nhếch mép không đáp. Lão quay lại ôm con chó rồi nằm xuống đống rơm. Không bao lâu sau, tiếng ngáy khò khò lại vang lên.

Lữ Nhược Hồ thở dài rồi đi ra ngoài, cắt cử cho đệ tử Cái Bang canh phòng cho tốt, sau mới quay về chỗ của mình mà soạn một phong thư, bên trên có đóng một dấu mộc rất rõ ràng.

Nếu là người có ăn học, kiểu gì cũng nhận ra… đây là quốc huy của Đại Khánh.


Đạo lộ là cô đơn, phàm trần là tịch mịch. Dành cho đọc giả thích Ma Tu, có tu đạo thiết huyết, có nhân sinh hoá phàm, có sinh tử luân hồi... Mời đọc: