Ngay khi về lại lò rèn, Dự Niên nhanh chóng đi tìm Hãn Tự Tại để hỏi cho rõ, dù sao lão sống ở đây đủ lâu, tự nhiên có thừa tình báo liên quan. Và hắn cũng phải xác định thân phận của đối phương nữa, có thế thì mới yên tâm hành sự về sau.
“Nếu ta nhớ không lầm thì thành Tương Dạ này có một người phù hợp với mô tả của ngươi, lục trưởng lão Lỗ Nhất Tiếu.” Hãn Tự Tại đáp. “Tên này không mạnh, nhưng cũng là một Tông Sư có tiếng tăm. Ngươi thoát khỏi ông ta trong phút chốc đúng là không tồi.”
Câu trước nói không mạnh, câu sau lại đi khen Dự Niên. Người ngu cũng biết Hãn Tự Tại đang cố tình châm biếm. Dự Niên đã sớm quen cái nết kỳ cục của lão rồi, nên cũng không có gì kinh ngạc quá. Chỉ là cái tên Lỗ Nhất Tiếu này làm hắn thấy hơi quen quen.
Không phải đây là cái tên tổ hợp giữa Lỗ Hữu Cước và Vi Nhất Tiếu trong mấy bộ truyện của Kim Dung à?
Người trước là ăn mày, người sau bị nhiễm độc hàn. Nếu kết hợp cả hai lại thì ấn tượng đầu của Dự Niên về Lỗ Nhất Tiếu cũng tương tự với hình ảnh như thế. Mà chắc chỉ là trùng hợp thôi.
“Ông chủ nghĩ đợt này Cái Bang sẽ có bao nhiêu cao thủ tầm cỡ Lỗ Nhất Tiếu?” Dự Niên hỏi.
“Lỗ Nhất Tiếu vốn là người ở đây nên ta sẽ không tính. Nhưng nếu sự việc đã đánh động đến cả trưởng lão tám túi thì khả năng cao sẽ có thêm hai Tông Sư khác đến từ kinh thành. Hoặc là hai sáu túi, hoặc là một sáu túi một bảy túi. Trừ trưởng lão tám túi thì ta không nghĩ ngươi cần quan tâm đến mấy tên Tông Sư đâu.” Hãn Tự Tại xua tay.
“…” Ông mạnh hơn thì tất nhiên không quan tâm rồi.
Nếu là một Tông Sư thì Dự Niên còn có thể cáng đáng trong một trận chiến đương đầu trực diện, chứ từ hai Tông Sư trở lên thì vấn đề lại khác đi rất nhiều. Có vẻ như hắn buộc phải thay đổi chiến thuật nếu vô tình chạm mặt Cái Bang rồi.
“À phải, ông chủ biết ‘Hồng Lâu’ của Cái Bang không?” Dự Niên hỏi.
Hãn Tự Tại không suy nghĩ nhiều mà trực tiếp lắc đầu.
“Điểm tập kết của Cái Bang có bao giờ cố định đâu mà ta biết. Hơn nữa mỗi lần tập kết là bọn họ lại lấy một cái tên khác ra để che đậy nên dù ngươi tài đến đâu cũng chưa chắc mò ra được.”
Rồi lão không quan tâm tới Dự Niên nữa, trực tiếp đuổi người ra khỏi lò rèn rồi tiếp tục rèn vũ khí. Dự Niên gãi đầu nhìn cánh cửa đóng sầm ngay trước mặt. Hắn bất giác thở dài rồi vắt hai tay ra sau đầu, thản nhiên rảo bước ra ngoài đường.
Trên đường đi, hắn cố tình đi ngang qua tiệm vải Hoàng Châu để xem thử một nhà Triệu Khương như thế nào rồi, tiếc là không thu thập được gì thêm. Bởi cả tiệm đóng cửa kín mít. Chưa kể, phía trước còn có hai binh lính đứng canh không cho người ngoài vào. Có điều, trong mắt Dự Niên mà nói, thế này khác nào giam lỏng chứ.
“Quan phủ, Cái Bang, các người đúng là biết đường chuẩn bị bảo hiểm đấy.” Dự Niên thầm khen một tiếng ở trong lòng.
Ông chủ Hoàng là người có sức ảnh hưởng lớn ở thành Tương Dạ dù chỉ là một thương nhân. Tuy nhiên, con mắt kinh doanh của lão thì không hề tầm thường đâu, bởi lão biết tận dụng quãng thời gian đói rét của thành Tương Dạ để xây dựng hình ảnh bản thân. Cho nên khi bách tính trong thành biết lão bị sát hại, dân chúng liền ngày ngày đến trước quan phủ để lắng nghe tiến độ điều tra. Vì vậy, bản thân tri phủ hiện giờ cũng đang rất áp lực.
Cho nên, bọn họ buộc phải tìm trước một người có thể chịu tội trong trường hợp không thể truy ra thủ phạm. Và Triệu Khương là người hội tụ đủ điều kiện nhất. Đồng dạng, phía Cái Bang cũng đã chuẩn bị trước một bảo hiểm riêng để bảo vệ thanh danh của cả bang phái. Ấy là Dự Niên. Vừa hay, hắn cũng từng hợp tác với Triệu Khương.
Quan phủ và Cái Bang, đôi bên vì thể diện của mình mà vô tình song kiếm hợp bích, Dự Niên dù là người hiện đại thì cũng nể phục đấy. Bởi chỉ cần có đủ chứng cứ ngụy tạo thì quan phủ nói kiểu nào bách tính cũng sẽ bị thuyết phục. Huống hồ, đây là thời cổ đại, nguồn thông tin hoàn toàn bị giới hạn nên không phải ai cũng biết được sự thật.
Sự thật… đáng buồn thay, chính là thứ mà quan phủ sẽ công bố.
Tất nhiên, không thể nói quan phủ tàn ác. Suy cho cùng, tri phủ đương nhiệm vẫn là một vị quan tốt với bách tính thành Tương Dạ. Nhìn cái cách lão nỗ lực cứu đói cứu rét cho dân chúng trong thành hai năm trước là Dự Niên có thể hiểu được. Nếu tốt và xấu được ví như hai màu trắng đen, tri phủ thành Tương Dạ có lẽ là màu xám, tốt đúng lúc và xấu khi cần thiết.
Với một quan lại mà nói, lập lờ nước đôi như vậy mới có thể sinh tồn tốt trong giới quan trường. Và sự thật đã chứng minh, tri phủ đương nhiệm đã tại chức hơn ba mươi năm. Thành Tương Dạ hiện thời về cơ bản đã không khác gì sân sau của lão.
Vì có quen biết với Triệu Khương, cũng như bản thân bị lôi vào vũng nước đục, nên Dự Niên sẽ không ngó lơ lão nhân này. Hắn sẽ giúp lão thoát khỏi vòng lao lí, cũng như giúp chính bản thân.
Âm thầm bỏ lại một ít đồng tiền ở trên bàn, Dự Niên nhanh chóng rời khỏi quán nước gần tiệm vải Hoàng Châu để quay về thanh lâu. Lúc này, chưởng quầy đã đợi ở trên cầu thang. Lão vừa thấy hắn là liền lén lút giấu một mảnh giấy vào gốc chậu cây gần đó. Dự Niên hiểu ý, nên lúc đi ngang qua, hắn liền giả vờ cúi xuống chỉnh lại ống giày, thuận tiện lấy luôn mảnh giấy ở trong rồi đi thẳng lên tầng trên cùng.
Không phải ai ở thanh lâu cũng biết bản chất và người chủ đứng sau, Dự Niên chưa muốn lộ thân phận nên chưởng quầy mới phải cẩn thận như thế. Mặt khác, hắn còn qua lại ở đây khá lâu nên không thể suốt ngày ra vào bằng đường cửa sổ tầng thượng được, hắn buộc phải đi qua cửa chính, thiết lập một thân phận khách trú ở trong mắt người ngoài.
Dĩ nhiên, chẳng ai quan tâm tới việc hắn còn nhỏ tuổi. Suy cho cùng, thanh lâu chỉ quan tâm đến tiền mà thôi. Có tiền thì đều là thượng khách cả. Huống hồ, tuổi Dự Niên nhỏ chứ ngoại hình hắn nào có nhỏ. Dẫu vậy, cũng chưa lớn hoàn toàn.
“Thiếu gia, nước tắm đã chuẩn bị xong, thiếp thân giúp ngài nhé?”
Vừa lên đến cửa phòng, một thiếu nữ đã chủ động đến chào hỏi. Cô là kỹ nữ mới của thanh lâu, chỉ hơn Dự Niên tầm ba tuổi, vừa hay là độ tuổi rất đẹp. Chưởng quầy và tú bà biết hắn sắp đến tuổi “trưởng thành” nên cố ý sắp xếp như thế để lấy lòng. Dự Niên không từ chối, dù sao có người hầu kẻ hạ cũng tốt, hắn cũng muốn tận hưởng cảm giác được cung phụng mà.
Về phần có làm cái chuyện mà chưởng quầy lẫn tú bà mong đợi hay không thì thành thật mà nói, Dự Niên không hứng thú. Đúng hơn… là hắn chịu.
Mặc dù đã đến tuổi dậy thì, tâm sinh lý phát triển đủ dữ dội, nhưng thực tế thì Dự Niên đã trải qua một lần ở kiếp trước rồi nên hắn không bị ảnh hưởng đến tâm lý. Về phần sinh lý, vì ảnh hưởng lớn của Tiên Thiên Cực Hàn Thể nên dương khí của Dự Niên cực kỳ ít. Nếu Tiên Thiên Cực Dương Thể không thể sống thiếu phụ nữ thì Tiên Thiên Cực Hàn Thể lại chẳng cần bất cứ ai bên cạnh. Bởi thể chất này bẩm sinh đã không thể sinh sản.
Đồng nghĩa, cái thứ treo lủng lẳng giữa hai chân Dự Niên hiện thời chỉ làm đúng mỗi chức năng nguyên bản của nó là đi vệ sinh thôi chứ chẳng thể làm nên cơm cháo gì.
Mới đầu khi biết được chuyện này từ Học Thuyết Thể Chất Tiên Thiên, Dự Niên đã bị sốc mấy ngày, nhưng rồi hắn cũng thầm chấp nhận. Dù sao cũng đâu thể thay đổi được gì.
Huống hồ, luyện võ vốn kiêng kỵ sắc dục, càng tránh xa những tạp niệm đó thì võ học sẽ tăng tiến nhanh hơn. Chưa kể, vì bản chất của hàn khí nội sinh, nên Dự Niên thực sự rất lãnh cảm. Dù đã đến tuổi dậy thì, có vẻ như hắn cũng chẳng có ham muốn tình dục gì cả.
Có ham muốn nhưng không thể giải quyết mới bứt rứt, chứ đã không có ham muốn thì cơ thể vô sinh hay không cũng chẳng ảnh hưởng gì.
Tất nhiên, chưởng quầy, tú bà và thiếu nữ đang phục vụ Dự Niên bây giờ không biết chuyện đó. Mà hắn cũng không định nói chuyện này ra ngoài. Ở thời phong kiến, khả năng sinh sản quyết định rất nhiều đến danh dự của một người. Hắn thà bị nói là một lòng kiên định với võ đạo còn hơn mà bị đàm tiếu vì vô sinh.
“Thiếu gia, nước đủ ấm rồi chứ?” Đang lúc chà lưng giúp Dự Niên, thiếu nữ ân cần hỏi han.
“Thế là đủ rồi.” Dự Niên gác cằm lên thành bồn, lười biếng đáp lại.
Thiếu nữ cười khúc khích rồi tiếp tục chà lưng giúp hắn. Đồng thời, cô cũng cố tình đẩy ngực mình về trước. Tấm yếm mỏng manh thực sự không giúp ích được gì trong vấn đề che đậy.
Dự Niên có thể cảm nhận được hơi ấm và sự mềm mại đến từ đó. Cơ mà cũng chỉ cảm nhận được thông qua xúc giác thôi, chứ chẳng có tác dụng khơi gợi lên cái gì.
Hắn thầm thở dài trong lòng. Anh hùng khó qua ải mỹ nhân, nhưng hắn nghĩ có lẽ mình thừa sức chấp luôn cả hậu cung hoàng đế ấy chứ.
Có đôi lúc, hắn không biết Tiên Thiên Cực Hàn Thể là một món quà hay một lời nguyền nữa. Có thể là cả hai, hoặc cũng có thể là một trong hai. Mà sao cũng được, hắn chẳng quan tâm mấy.
Tông môn có đệ tử tấu hàì không hạn cuối, vô sỉ vô cực đọc cười bung chỉ, cười văng cái nết ra ngoài.