Trong số tình báo chưởng quầy thu thập được, Dự Niên tìm được một tin khá thú vị. Đó là vào ngày ông chủ Hoàng chết, lão đã bí mật đi gặp một người, về phần đó là ai thì không thể tra ra thêm. Nhưng vấn đề là khi ông chủ Hoàng quay về từ cuộc gặp, gương mặt lão tựa hồ rất khó coi, có vẻ như gặp phải chuyện không được thuận lợi cho lắm.
Cuộc gặp đó có lẽ là cơ hội để Dự Niên tìm hiểu được thủ phạm đứng đằng sau. Nhưng phiền não một chuyện là mặc cho chưởng quầy vận dụng mạng lưới tình báo rộng rãi của thanh lâu, lão cũng không tìm ra được đối tượng gặp mặt của ông chủ Hoàng.
Điều đó nghĩa là sao?
Nghĩa là người đó có thân phận rất cao, gần như giới hạn mọi nguồn tin mà chưởng quầy có thể tiếp cận. Cũng tức, ông chủ Hoàng thậm chí phải cung kính hạ mình trước người này.
Tại thành Tương Dạ, người khiến ông chủ Hoàng phải khom mình thực sự không nhiều, chỉ có ba người duy nhất: Tri phủ, tiêu cục và viên ngoại.
Tri phủ là người đứng đầu thành Tương Dạ, Dự Niên không cần phải phân tích thêm. Tiêu cục thì hơi đặc biệt một chút, bởi đây là đơn vị áp tiêu lớn nhất thành Tương Dạ, đồng thời cũng sở hữu một lượng lớn cao thủ. Bất kỳ người nào xuất thân từ đây đều thừa sức giết ông chủ Hoàng rồi ngụy tạo hiện trường. Cuối cùng là viên ngoại Vương Hoạt.
Nếu tri phủ có quyền lực, tiêu cục có thực lực thì viên ngoại là người sở hữu tài lực khủng nhất thành Tương Dạ hiện nay. Tổng tài sản của ông chủ Hoàng chẳng là gì trong mắt Vương Hoạt, bởi lão chỉ hoạt động ở mỗi lĩnh vực vải vóc và may mặc. Trong khi đó, viên ngoại Vương Hoạt đầu tư ở mọi ngành.
Lại nói, tại thời phong kiến, viên ngoại là một chức quan hư hàm, không cao không thấp, song cũng chẳng có quyền lực gì, chỉ cần có tiền là có thể mua được. Có điều, nó vẫn được xem là chức quan do triều đình công nhận nên trong mắt người ngoài, viên ngoại vẫn là quan lại của triều đình, cho nên địa vị của cá nhân Vương Hoạt tại thành Tương Dạ thật ra chỉ thua mỗi tri phủ mà thôi. Ông chủ Hoàng gần như không có điểm nào vượt trội đối phương.
Chưởng quầy cũng suy luận đến được bước này, nên lão cũng điều tra luôn hành tung của ba bên. Trong đấy, tri phủ đại nhân có hành tung quá rõ, gần như không liên quan. Vương Hoạt dạo này không ở trong thành, cả phủ viên ngoại chỉ có người hầu và thê thiếp sinh sống. Riêng tiêu cục thì số lượng quá lớn nên cần thêm thời gian điều tra.
Nhìn vào mảnh giấy chi chít chữ nghĩa, Dự Niên không khỏi bội phục chưởng quầy. Không hổ danh là tay chân đắc lực của Mai Hoa Kiếm Tôn, chưa gì đã điều tra ra cả mớ thông tin rồi, đã vậy còn tổng hợp lại rất chi tiết nữa. Có lão ở đây, Dự Niên thực sự đỡ đần được rất nhiều.
Gấp gọn tờ giấy lại, Dự Niên lập tức châm lửa thiêu hủy nó đi. Sau đó, hắn quay lại giường, xếp bằng rồi bắt đầu luyện công. Dựa vào lượng thông tin hắn có được, bây giờ là thời điểm hắn nên án binh bất động. Dù sao phía quan phủ cũng đã bắt đầu cho người đi điều tra khắp thành rồi. Suy cho cùng, Lỗ Nhất Tiếu hôm qua vẫn quá bất cẩn, ai đời lại phạm phải sai lầm sơ đẳng như vậy cơ chứ. Đúng là mất mặt.
. . .
“Hắt xì!”
Lỗ Nhất Tiếu đột nhiên bật dậy mà hắt hơi thật lớn. Mấy tên ăn mày bên ngoài nghe được liền nhao nhao chạy vào mang theo rất nhiều chăn ấm.
“Trưởng lão, ngài vẫn còn thấy lạnh sao?”
“Không, ta hết lạnh rồi. Các ngươi mang đống chăn đó cho mấy huynh đệ đi, đừng làm ta chết sốt ở đây.” Lỗ Nhất Tiếu xua tay đuổi người.
Nhờ có rượu với ôm chó ngủ suốt buổi nên thân nhiệt của lão giờ này đã ổn định trở lại, vấn đề duy nhất khiến lão cảm thấy không thích là Lữ Nhược Hồ hạn chế hành động của lão. Rõ ràng lão là chủ ở đây, còn đối phương chỉ là khách, thế mà chưa gì đã muốn cướp quyền của lão rồi. Nhưng mà lão cãi lại được sao?
Đúng là mơ mộng hão huyền, cho dù là một Tông Sư sở hữu thực lực không tồi, lão vẫn không phải là đối thủ của một Đại Tông Sư. Huống hồ, đi cùng Lữ Nhược Hồ còn là hai Tông Sư khác sở hữu thực lực không thua kém lão. Chẳng có gì lạ khi lão bị biếm đến một nước này.
“Nếu bang chủ ở đây, ông ta nào dám lên mặt với ta chứ.” Lỗ Nhất Tiếu lẩm bẩm trong miệng. Rồi đột nhiên lão nhăn mặt lại mà hắt hơi một tiếng rõ to.
Gãi gãi cái lỗ mũi của mình, Lỗ Nhất Tiếu không khỏi cau mày lại.
Thằng cha nào đang nói xấu ông đấy?
. . .
“Hắt xì!”
Tại tri phủ hiện giờ, Lữ Nhược Hồ đột nhiên hắt hơi. Nhưng khác với Lỗ Nhất Tiếu thì lão lại biết đường quay sang một chỗ khác mà khéo léo che miệng. Dù sao xuất thân của lão vẫn là con nhà quyền quý nên vẫn biết đường giữ lễ nghĩa một chút.
Có điều, lão không nghĩ một Đại Tông Sư như lão lại bị cảm lạnh giữa trời xuân ấm áp thế này. Vậy thì chỉ còn một lý do để giải thích mà thôi. Lỗ Nhất Tiếu đang nói xấu lão.
“Đúng là chứng nào tật nấy.” Lữ Nhược Hồ lắc đầu.
“Phó bang chủ, tri phủ đại nhân đến.” Ngay lúc này, một trưởng lão sáu túi đi cùng đột nhiên khom mình xuống nói bên tai.
Lữ Nhược Hồ gật đầu, nhanh chóng chỉnh trang lại rồi đứng dậy chào hỏi lão nhân vừa bước vào đại sảnh. Lão nhân đã ngoài sáu mươi, sắc mặt hồng hào cùng bộ râu được tỉa cẩn thận, nhìn qua không những sạch sẽ mà còn trông rất đĩnh đạc. Lão thẳng lưng tiến đến chỗ Lữ Nhược Hồ, mỗi một bước chân đều rất vững vàng, lộ ra tác phong điềm tĩnh của một bậc quan lại ngồi trên cao.
Lão cười nhạt, chắp tay hành lễ:
“Đã để phó bang chủ phải chờ, bổn quan thật có lỗi.”
“Đại nhân bận trăm công nghìn việc, Lữ mỗ hôm nay đường đột mới là người có lỗi.” Lữ Nhược Hồ khách sáo đáp lại.
Tri phủ đại nhân mỉm cười không nói gì thêm. Lão ngồi vào ghế chủ vị, chậm rãi cho người rót trà mời Lữ Nhược Hồ. Đôi bên không đi vào chính sự mà đi lòng vòng hỏi han sức khỏe trước đã. Động thái này là để thăm dò mục đích đôi bên trước khi đi vào “chiến trường thực sự”. Tất nhiên, đôi bên đều là cáo già cả nên chẳng ai có thể chiếm được tiên cơ.
Vì vậy, Lữ Nhược Hồ cũng không muốn tiêu tốn thời gian vô ích nữa, lão lên tiếng:
“Đại nhân, Cái Bang đã tra ra một số thông tin, trước mắt, Lữ mỗ có thể cam đoan với đại nhân thủ phạm không liên quan gì đến bổn bang cả.”
“Phó bang chủ, nói không bằng chứng không có tác dụng gì cả.” Tri phủ đại nhân mỉm cười đáp.
“Đại nhân biết mà, danh dự của bổn bang có thể đảm bảo cho bất cứ bằng chứng nào trên đời.” Lữ Nhược Hồ bình tĩnh bảo. “Tất nhiên, Lữ mỗ sẽ không khó xử đại nhân.” Rồi lão lấy một phong thư trong ngực áo ra mà đẩy về phía trước.
Tri phủ đại nhân cau mày lại. Lão cẩn thận cầm phong thư lên, cái cảm giác phồng nhẹ ở trong thư khiến lão hơi lo ngại. Cho đến khi nhìn thấy dấu hiệu của triều đình ở trên thư, sắc mặt lão liền thay đổi. Bất giác, lão ngồi thẳng lưng hẳn rồi nghiêm túc đọc thư.
Một hồi sau, tri phủ đại nhân bất giác thở dài rồi đặt thư lại trên bàn.
“Phó bang chủ, ông làm thế này thì khó cho bổn quan thật rồi.”
“Lữ mỗ sẽ tự mình đưa thủ phạm đến, khi ấy, đại nhân sẽ có đủ lý để công bố với bách tính.” Lữ Nhược Hồ bình tĩnh bảo.
Tri phủ đại nhân chậm rãi gõ từng ngón tay trên bàn mà suy ngẫm. Trong thư của triều đình thực ra không nói gì nhiều, dài dòng văn tự chứ quy kết lại cũng chỉ bốn chữ: Cái Bang vô tội.
Với lão mà nói, triều đình nói cái gì mà chẳng đúng. Cho dù không đúng thì lão cũng phải phối hợp để Cái Bang không bị liên quan vào.
Là một mệnh quan triều đình, lão biết rõ Cái Bang khủng bố cỡ nào. Bang chủ Lữ Hồng Quyết không phải là người duy nhất khiến Cái Bang đáng sợ. Nên trong mọi hoàn cảnh, triều đình sẽ giữ vững mặt mũi cho Cái Bang, mặc cho sự thật có ra sao đi nữa.
Tri phủ đại nhân hiểu quá rõ sự đáng gờm của Cái Bang, cũng hiểu cách làm người của Lữ Hồng Quyết, nên dưới thời bây giờ, tri phủ đại nhân phần nào vẫn tin tưởng vào nhân phẩm của Cái Bang. Ngặt nỗi, ông chủ Hoàng là một người được bách tính tin yêu, nên tri phủ đại nhân buộc phải chuẩn bị nhiều phương án phòng ngừa. Đáng tiếc, bây giờ mất đi một bảo hiểm rồi, vậy thì chỉ còn mỗi Triệu Khương đứng chịu sào mà thôi.
“… Một tháng.” Tri phủ đại nhân im lặng một hồi mới lên tiếng. “Đấy là thời gian tối đa để Cái Bang các ông mang thủ phạm đến trước mặt bản quan.”
Lữ Nhược Hồ mở to mắt.
“Ngắn như thế?”
“Ông chủ Hoàng đã mất được vài ngày rồi, bách tính không có nhiều nhẫn nại đến thế.” Tri phủ đại nhân bình tĩnh đáp lại. “Nếu Cái Bang chậm trễ, bổn quan không đảm bảo hậu quả.”
Lữ Nhược Hồ bất giác bật khỏi ghế.
“Lại đại nhân!!”
"Tự do! sao có thể dựa vào kẽ địch ban phát! tự do chính bản thân mình giành lấy"
" Tự Do nào mà không cần phải trả giá - Thái Bình nào không nhuốm mùi máu tanh ?"