Thương Sinh Giang Đạo

Chương 91: Lữ Nhược Hồ thua thiệt



Chương 091: Lữ Nhược Hồ thua thiệt

Tri phủ Lại Chính Nhất không để ý đến Lữ Nhược Hồ, dù cho đối phương có là nhị trưởng lão lừng danh của Cái Bang. Suy cho cùng, Cái Bang có địa vị quan trọng tại Đại Khánh thì Lại Chính Nhất cũng chỉ cả nể mỗi mình Lữ Hồng Quyết mà thôi, bởi đối phương là mệnh quan triều đình thực sự, còn Lữ Nhược Hồ nói thẳng ra thì vẫn chỉ là phận giang hồ, lão không cần phải tốn thời gian bận tâm đối phương.

Mặt khác, Lại Chính Nhất đã xem qua thư báo của triều đình, lão dám bất tuân sao?

Dĩ nhiên là không, dù sao mệnh lệnh của triều đình vẫn quan trọng nhất. Tuy nhiên, Lại Chính Nhất không phải con rối chính trị. Lão là quan lại, là một chính trị gia thực thụ, nên lão tự có chính kiến của mình. Tuân theo phong thư hay không do lão quyết định.

Nói đi nói lại, cũng chỉ là phong thư mà thôi, cũng không phải thư tín do đích thân thánh thượng viết. Làm quan hơn ba mươi năm, Lại Chính Nhất có thể hiểu được một chuyện, trừ bỏ thánh thượng ra, lão không cần thiết phải tuân mọi mệnh lệnh từ triều đình. Bởi lão không phải quan lại trong kinh thành, mà lão là tri phủ thành Tương Dạ, là thổ hoàng đế của nơi đây.

Sắc mặt Lữ Nhược Hồ không khỏi tối sầm lại. Lão không nghĩ mọi chuyện lại thành ra như thế này. Sớm biết Lại Chính Nhất khó chơi như thế, lão đã chuẩn bị nhiều hơn.

“Một tháng, hi vọng phó bang chủ giữ lời.”

Không đợi Lữ Nhược Hồ lên tiếng, Lại Chính Nhất thẳng thừng tuyên bố rồi đứng dậy, lấy cớ phải đi xử lý sự vụ trong thành để rút lui, bỏ mặc đối phương lại trong đại sảnh cùng với chén trà nguội chưa vơi đi nổi một giọt trà.

“… Phó bang chủ.” Tay trưởng lão sáu túi đi cùng cẩn thận lên tiếng.

“Chúng ta về thôi.”

Lữ Nhược Hồ ra hiệu cho đối phương im lặng. Hiện thời bọn lão đang ở tại tri phủ, nếu cố ý bàn tán thì e rằng không hay cho lắm. Lại Chính Nhất đã sớm không nhìn phong thư lão mang theo thì ai mà biết được đối phương sẽ làm gì nếu như lão dám nhiều lời ở đây chứ.

Rời khỏi tri phủ, Lữ Nhược Hồ nhanh chóng dùng khinh công leo lên mái nhà, một đường phi thẳng ra ngoài thành mà không xuất trình thẻ bài thông hành cho lính canh cổng. Dù rằng lão giữ lễ cho Lại Chính Nhất ở trong phủ, nhưng một khi ra ngoài này rồi thì lão thực sự rất tuyệt tình, gần như không xem đối phương ra gì.

Quay trở về “Hồng Lâu”, Lữ Nhược Hồ lập tức cho gọi Lỗ Nhất Tiếu đến để hỏi chuyện:

“Lục trưởng lão, Lại Chính Nhất là người như thế nào?”

“Chưa gì đã gọi thẳng tên đại nhân ra rồi à. Đừng có nói với ta là ông cãi nhau với đại nhân đấy nhé?” Lỗ Nhất Tiếu cau mày lại.

“Ông không cần biết chi tiết, trả lời câu hỏi của ta.” Lữ Nhược Hồ gắt nhẹ.

Nội lực của lão lan tràn ra xung quanh, mấy ngọn đuốc chiếu sáng trong “Hồng Lâu” lay động không ngừng. Toàn bộ không gian nhỏ trong này đột nhiên yên tĩnh hẳn. Nhịp tim của Lỗ Nhất Tiếu cũng tăng đều đặn qua từng giây.

Bấy giờ, Lỗ Nhất Tiếu đã hiểu Lữ Nhược Hồ ăn thua thiệt trong tay tri phủ đại nhân rồi. Đồng ý là lão giờ này thực sự rất cao hứng, nhưng phải biết Lữ Nhược Hồ đã không có tiếng nói trước tri phủ thành Tương Dạ thì đồng nghĩa địa vị chung của Cái Bang ở thời điểm hiện thời đã giảm sút đi rất nhiều. Lữ Nhược Hồ ăn đắng, Lỗ Nhất Tiếu rất vui, nhưng Cái Bang bị thua thiệt thì lão cũng chẳng thể cười nổi.

“Rất khó nói hết trong một lời. Nhưng để đúc kết lại thì Lại đại nhân là một con cáo già thực thụ.” Lỗ Nhất Tiếu bình tĩnh đáp.

“Ta có thể hiểu chuyện đấy.” Lữ Nhược Hồ nhanh chóng thu khí thế của mình về mà trầm ngâm. “Lại Chính Nhất là một đối thủ cực kỳ khó chơi. Ông ta không bị quyền lực trung ương kìm kẹp, nên trừ phi đích thân thánh thượng hạ bút, ông ta sẽ không để ai vào mắt.”

“… Nhị trưởng lão, ông dùng đến quyền lực của triều đình luôn rồi sao?” Lỗ Nhất Tiếu trầm giọng. Trong bất cứ tình huống nào, Cái Bang vẫn là bang phái giang hồ, bọn hắn phải dùng luật giang hồ để xử lý mọi việc liên quan đến bang, trừ phi thực sự rơi vào thế đường cùng, không thì Cái Bang sẽ không dùng tới quyền lực của triều đình.

Lữ Nhược Hồ gật đầu không suy tính.

“Sự việc lần này nhìn như nhỏ, nhưng thực chất lại rất lớn. Sức ảnh hưởng của ông chủ Hoàng đối với bách tính thành Tương Dạ không hề nhỏ, đến Lại Chính Nhất cũng gặp không ít áp lực. Ở thời điểm này, vận dụng luật giang hồ đã không còn là thượng sách, bắt buộc phải có triều đình đứng ra hòa giải. Đáng tiếc, Lại Chính Nhất không để mắt tới.”

Nói đến đây, Lữ Nhược Hồ bất giác gõ cây gậy ngọc trên tay xuống đất. Lão thực sự rất tức giận trước lối hành xử của Lại Chính Nhất, nhưng lão chẳng thể làm được gì để cải biến tình hình. Lại Chính Nhất… điên thật rồi.

“Nếu là thư của Hồng công công thì đúng là vô dụng rồi. Lại đại nhân sẽ không quan tâm đâu.”

Lỗ Nhất Tiếu có thể nhận ra ai là người sẽ đứng ra hòa giải, ngoại trừ tổng quản đại nội vừa mới tái nhiệm Hồng công công ra thì còn ai vào đây cơ chứ.

Lữ Nhược Hồ chậm rãi gõ cây gậy ngọc trên đất, mi tâm mỗi lúc một cau lại vì nghĩ ngợi. Một lát sau, lão lại hỏi:

“Đằng sau Lại Chính Nhất là ai?”

“Nhị trưởng lão, không phải quan lại nào cũng có cao thủ võ lâm bảo vệ.” Lỗ Nhất Tiếu nhắc nhở. “Ta hoạt động ở thành Tương Dạ này nhiều năm nên hiểu rõ, ngoại trừ tiêu cục, tri phủ đại nhân chưa bao giờ tận dụng nguồn lực của võ lâm, cho dù là hộ vệ thân cận.”

“Đừng chỉ nhìn mỗi mặt ngoài.” Lữ Nhược Hồ nhắc nhở.

Làm quan dù thanh liêm đến đâu thì cũng có kẻ thù. Huống hồ, trong phạm vi phương bắc, Lại Chính Nhất còn là tri phủ tại nhiệm lâu nhất nên kẻ thù của lão cũng đông cực kỳ. Nếu lão không có cao thủ võ lâm bảo vệ trong bóng tối thì chắc chắn đã sớm bị ám sát rồi, làm gì có chuyện sống tới tận bây giờ.

Dẫu vậy, Lỗ Nhất Tiếu vẫn kiên trì bác bỏ quan điểm của lão.

“Thật, cá nhân Lại đại nhân không hề liên quan đến võ lâm giang hồ… Hay ông đang nghi ngờ khả năng quản lý của ta?”

“Không phải vậy.” Lữ Nhược Hồ lắc đầu. “Bao năm qua ông quản lý thành Tương Dạ thế nào ta đều biết.” Rồi lão dừng một chút. “Nếu ông đã nói vậy rồi thì ta sẽ không hỏi thêm.”

Trong tình huống Cái Bang bị chính tay tri phủ cô lập, Lữ Nhược Hồ tuyệt đối không được để mâu thuẫn nội bộ xuất hiện. Nhất là khi đối tượng mâu thuẫn hiểu quá rõ về thành Tương Dạ như Lỗ Nhất Tiếu. Vì vậy, lão đành phải xuống nước nhường nhịn.

Lỗ Nhất Tiếu bĩu môi không nói thêm. Gì chứ tính nết Lữ Nhược Hồ thế nào lão hiểu rõ, miệng nói vậy chứ trong lòng còn lâu mới bỏ qua. Lại Chính Nhất đã làm Lữ Nhược Hồ mất mặt thì còn lâu lão quái vật đấy kiểu gì cũng tìm cách đòi lại món nợ thôi.

“Lục trưởng lão, thời gian tới ông cố gắng liên hệ lại với tay áo đen kia. Chúng ta chỉ có một tháng để tìm thủ phạm. Sau khi giải quyết xong chuyện lần này, ta sẽ đề bạt ông với bang chủ.” Lữ Nhược Hồ bảo.

Lỗ Nhất Tiếu khẽ “ồ” một tiếng. Xem ra Lữ Nhược Hồ nghiêm túc thật rồi.

Có thể Lỗ Nhất Tiếu không thích Lữ Nhược Hồ thật, nhưng cái vụ đề bạt thì thơm đấy. Bởi nếu lão được lên hàng trưởng lão bảy túi thì địa vị trong Cái Bang sẽ cao hơn rõ ràng, khi đấy, Lữ Nhược Hồ sẽ không thể tùy tiện sai khiến hay tạm thời tước quyền của lão nữa.

“Tiếc cái là ta không thể liên lạc được với người kia, chỉ có thể chờ đợi thôi.” Lỗ Nhất Tiếu thở dài đáp lại.

Lữ Nhược Hồ nhếch mép.

“Không cần thiết phải đợi. Chúng ta sẽ lùa hắn tự mình lộ diện.”

Lỗ Nhất Tiếu cẩn thận nhìn lại. Xém chút thì quên, tên cáo già này vốn lắm mưu nhiều kế mà.

. . .

“Thiếu gia, bữa tối đã được chuẩn bị xong ạ.” Giọng của thiếu nữ vang lên từ ngoài cửa.

Dự Niên chậm rãi mở mắt ra, hắn từ tốn hít thở thật sâu rồi kết thúc quá trình luyện công, sau mới rời giường ra lệnh cho đối phương mang bữa tối vào phòng. Lúc này, hắn có để ý đến một đĩa thức ăn đầy ắp ngay giữa bàn. Nó nhiều một cách không cần thiết, và rõ ràng nó không được nấu cho một người ăn, bất kể người đấy có luyện võ hay không.

“Lui ra ngoài đi, ta muốn yên tĩnh dùng bữa một mình.” Dự Niên bảo.

“Vâng, chúc thiếu gia ngon miệng, thiếp thân sẽ đợi ngay ngoài cửa.” Thiếu nữ khom mình đáp.

Ngay khi cánh cửa được khép lại, Dự Niên lập tức cầm đôi đũa lên mà gạt đống thức ăn trên đĩa sang hai bên. Lúc này, một cái bát úp ngược lộ ra ngoài, bên dưới là ba tờ giấy được gấp cẩn thận. Loại giấy này không mùi, cũng không thấm dầu và nước. Là tình báo do chưởng quầy thu thập được.

“Cẩn thận thật đấy.”

Dự Niên mỉm cười rồi bắt đầu xem từng tờ một, gương mặt hắn cũng trở nên đăm chiêu hơn bao giờ hết. Có vẻ như hắn đã thấy chuyển cơ rồi.


Tông môn có đệ tử tấu hàì không hạn cuối, vô sỉ vô cực đọc cười bung chỉ, cười văng cái nết ra ngoài.