Thương Sinh Giang Đạo

Chương 92: Giao chiến với Cái Bang (1)



Chương 092: Giao chiến với Cái Bang (1)

Tình báo của chưởng quầy được chia làm hai phần, một phần là tình báo của tiêu cục trước đó, và một phần là tình báo liên quan tới Cái Bang. Phần của tiêu cục chứa khá nhiều lượng thông tin, dù sao cao thủ trong đó rất nhiều, chưởng quầy cũng tốn không ít tiền tài và thời gian để tổng hợp. Dự Niên ghi nhận công lao đối phương.

Trong số những cao thủ không rõ hành tung vào ngày ông chủ Hoàng chết, chưởng quầy tổng hợp ra được ba người, hai trong số đó hiện thời đang đi áp tiêu ở ngoài thành, còn một người đang nghỉ ngơi ở nhà riêng. Trước mắt Dự Niên chỉ có thể ra lệnh cho ba anh em nhà họ La theo dõi để xác định thêm có điểm nào đáng nghi không đã. Về phần hai người kia thì phải đợi thêm vài ngày để bọn họ quay về rồi tính thêm.

Quan trọng hơn là tình báo của Cái Bang. Theo như chưởng quầy xác nhận thì trong buổi chiều hôm nay, các ăn mày đã bắt đầu xuất hiện lại ở trong thành Tương Dạ rồi. Khi không biến mất, khi không lại xuất hiện đột ngột. Dự Niên không nghĩ ăn mày cũng có thể xuất quỷ nhập thần như vậy đấy.

Mặt khác, theo tình báo nhận được, dường như đám ăn mày này đang đi điều tra thủ phạm theo nhóm, mỗi một hành động đều rất cẩn thận, nhưng chỉ cần là người trong giang hồ thì kiểu gì cũng thấy được chỗ không bình thường.

“Cái Bang đã có manh mối rồi sao?” Dự Niên thầm nghĩ.

So với tình báo của chưởng quầy và thanh lâu, tình báo của Cái Bang tất nhiên nhanh chóng hơn nhiều, nên chẳng có gì lạ nếu như phía bọn họ tra ra manh mối trước tiên. Có điều, đấy có phải là manh mối thật không thì Dự Niên không biết rõ. Bởi hắn giờ này đã biết Cái Bang đang nghi ngờ hắn, nên rất có thể động thái này là một cái bẫy để lùa hắn ra khỏi bóng tối.

Dẫu vậy, nếu hắn vẫn cứ tiếp tục án binh bất động thì e rằng không giải quyết được chuyện gì cả. Có khi hắn mà chậm một giây thì không khéo bị quan binh tri phủ gô cổ lại rồi ấy chứ.

“Chắc là mình nghĩ nhiều thôi.” Dự Niên lẩm bẩm.

Sau khi dùng bữa tối xong, Dự Niên tiếp tục xếp bằng luyện công đến tận nửa đêm thì mới thay đổi quần áo để ra ngoài. Trước lúc đi, hắn còn lật cái giường lên mà cất Tuyệt Hàn vào bên trong. Hắn không muốn người của Cái Bang nhận ra nó, cũng không định để nó trở thành vật định danh cho thân phận trong tối của hắn. Vì vậy, ở ngoài sáng, hắn sẽ lấy thân phận đao khách, nhưng ở trong tối, hắn sẽ là cao thủ đánh tay không.

Chắc chắn Tuyệt Hàn sẽ không bị người ta ngó tới, Dự Niên lúc này mới đi ra ngoài mà hòa mình vào màn đêm, một đường hướng thẳng tới khu ổ chuột.

. . .

So với sự vắng vẻ tiêu điều của những ngày trước đó, khu ổ chuột bây giờ lộ ra đông vui và sầm uất một cái khó mà tin được. Mặc dù Dự Niên từng giả làm ăn mày một khoảng thời gian nhưng chưa bao giờ hắn nhìn thấy nhiều ăn mày như thế này. Với quang cảnh hiện tại, nói không ngoa thì trông hắn lạc quẻ thực sự, dù rằng chẳng lộ mặt ra ngoài.

“Các hạ rốt cuộc cũng đến.”

Ngay lúc này, Lỗ Nhất Tiếu đột nhiên xuất hiện từ sau lưng. Song, lão không đi một mình, bởi bên cạnh lão là Lữ Nhược Hồ. Tất nhiên, Dự Niên không nhận ra thân phận đối phương, cơ mà hắn có thể xác định dựa trên cái cảm giác áp bách mà hắn thấy được.

Dự Niên tin chắc với tài nghệ Quy Tức Công của mình, Tông Sư chắc chắn không thể nào phát hiện ra, vậy thì người phát hiện ra hắn chưa bao giờ là Lỗ Nhất Tiếu, mà là trưởng lão tám túi, Đại Tông Sư Lữ Nhược Hồ.

“Các ông cố ý để lộ tung tích của đệ tử Cái Bang nhằm lùa ta ra đây à?” Dự Niên hắng giọng.

“Các hạ và Cái Bang chúng ta tạm thời đều có chung mục đích, thay vì điều tra đơn lẻ, chi bằng hợp tác cùng nhau thì thế nào?” Lỗ Nhất Tiếu đề nghị. “Ta cam đoan Cái Bang sẽ không che giấu bất kỳ manh mối nào trước các hạ.”

“… Ông nghĩ ta sẽ tin lời ông trong tình huống này à?” Dự Niên nhếch mép, nhưng vì đã bị tấm mạng che lại rồi nên bề ngoài vẫn bảo trì bình tĩnh như cũ.

“Thực ra mà nói, các hạ tin hay không không phải điều ta sẽ quan tâm. Bởi suy cho cùng, các hạ đang che giấu nghi phạm của Cái Bang và tri phủ, ngần ấy là đủ để ta phải ra tay.”

Lữ Nhược Hồ đột nhiên bước lên trước, nội lực bàng bạc của lão tỏa ra bên ngoài. Cây gậy ngọc bỗng dưng được phủ lên một làn khói đỏ hết sức thân thuộc. Dự Niên từng chứng kiến nó ở bà nội, tay mặt nạ lẫn tay Đại Tông Sư tập kích hắn lần đầu tại Sơn Đông. Dĩ nhiên hắn nhận ra nó là gì. Hắn giỏi lý thuyết mà.

Khí có màu đỏ, đồng nghĩa, đối phương là Đại Tông Sư.

“Cái Bang nói chuyện nhân nghĩa, hay nói chuyện bằng nắm đấm?” Dự Niên hỏi.

“Tùy vào trường hợp, nhưng giang hồ mà, các hạ cũng biết phương án giải quyết đơn giản nhất là gì.” Lữ Nhược Hồ bình tĩnh đáp lại.

Cùng lúc đó, các đệ tử Cái Bang ở bên dưới đã cầm lấy gậy gộc trên tay mà bắt đầu bày trận ở xung quanh mái nhà. Còn trên các mái nhà hiện thời, hai trưởng lão sáu túi khác đã tiềm phục từ sớm. Dựa vào khí thế đang bày ra, Dự Niên có thể áng chừng thực lực của bọn họ. Thấp nhất cũng ngang ngửa với Lỗ Nhất Tiếu.

Nói đến Lỗ Nhất Tiếu, dường như lão không có ý định ngăn cản Lữ Nhược Hồ lại. Dù sao thì các trận chiến trong võ lâm đều rất tôn nghiêm, không thể vì bất cứ lí do gì mà ngừng lại.

Dẫu vậy, Lỗ Nhất Tiếu không can ngăn không đồng nghĩa lão không làm gì. Lão chủ động bước đến bên cạnh Dự Niên, cầm chặt cây gậy trúc trên tay mà chĩa về một trưởng lão sáu túi khác.

“Lục trưởng lão, ông đang làm gì đấy!?” Trưởng lão sáu túi bị khiêu khích tức giận quát.

“Vị này là ân nhân của ta, làm sao ta có thể đứng nhìn chứ.” Lỗ Nhất Tiếu bình tĩnh đáp lại. “Đây là nhân nghĩa của Cái Bang, nhị trưởng lão sẽ không trách ta chứ?”

Lữ Nhược Hồ đưa tay lên ra hiệu cho trưởng lão sáu túi kia nguôi giận. Dù sao lão cũng sớm biết chuyện này sẽ xảy ra rồi. Đây là đạo giang hồ, cũng là đạo nhân nghĩa mà Cái Bang tôn trọng nhất. Lão sẽ không vì những chuyện khác mà phá vỡ sự thiêng liêng của tôn chỉ hoạt động do các đời bang chủ bảo vệ.

“Ta sẽ không trách, nhưng đao kiếm không có mắt, lục trưởng lão không nên trách chúng ta.”

Dứt lời, Lữ Nhược Hồ phất tay lên. Ngay lập tức, hàng loạt tiếng gậy gộc gõ đất lẫn gõ vào nhau vang đều trong không khí, khuấy động âm thanh tạo ra sự nhiễu loạn quấy rầy các giác quan của Dự Niên. Trong khi đó, hai trưởng lão sáu túi sẽ là hạch tâm tấn công. Vừa hay, Lỗ Nhất Tiếu và Dự Niên là đối thủ của bọn họ.

“Các hạ cẩn thận!”

Lỗ Nhất Tiếu nhắc nhở rồi lao đến vung gậy trúc giao chiến với trưởng lão sáu túi đã chọn sẵn. So với tiếng gậy gõ do bang chúng tạo thành, va chạm chiêu thức của hai người họ thực sự không quá ồn, nhưng cảnh chiến đấu lại thực sự rất ác liệt.

Dự Niên vẫn chưa tin tưởng Lỗ Nhất Tiếu hoàn toàn, cũng không quá ký thác sự an toàn của mình vào nhân nghĩa của Cái Bang. An toàn do chính mình nắm lấy, chứ không phải nhờ cậy vào người khác. Vì vậy, trong lúc Lỗ Nhất Tiếu giao chiến, hắn cố tình tránh xa chỗ đối phương một chút. Ngặt nỗi, bang chúng Cái Bang không dễ để cho hắn muốn làm gì thì làm.

Trong số bang chúng quấy nhiễu ở xung quanh, Nhập Lưu chiếm một con số không ít, hơn nữa còn biết khinh công nên chỉ cần Dự Niên di chuyển ra khỏi vòng đấu là sẽ bị đám người này lùa ngược vào bên trong. Gì chứ trận pháp đả cẩu của Cái Bang vốn nổi danh khắp thiên hạ rồi, trừ phi mạnh hơn người chủ trì đại trận, không thì còn lâu mới thoát được.

Trong trường hợp này, Lữ Nhược Hồ chính là mắt trận. Tuy rằng lão không ra tay, nhưng lão lại là người điều khiển cả trận pháp người không là người này.

Dự Niên không thoát được, nhưng hắn cũng dự tính đến trường hợp đó rồi. Vì vậy, hắn nhanh chóng lao đến chỗ trưởng lão sáu túi, tiên hạ thủ vi cường.

“Vân Long Bái Vĩ!”

Trưởng lão sáu túi đột nhiên xoay người đá chân lên cao, tư thế tựa như rồng quay đầu. Chiêu thức của lão được bọc lại bằng khí màu vàng nhạt giống Lỗ Nhất Tiếu, sức sát thương thực sự không tầm thường một chút nào.

Nhiêng tiếc là lão ra tay với nhầm người rồi. Chiêu thức này trong mắt Dự Niên chẳng khác nào những thước phim quay chậm. Hắn khéo léo tránh né sang một bên, đồng thời mượn lực của Vân Long Bái Vĩ mà ném đối phương lên trên cao, phá hủy trọng tâm ra đòn.

Sau đó, hắn dùng khinh công vượt lên trên người trưởng lão sáu túi, xoay nhanh một vòng rồi hạ chân xuống. Nội lực dồn xuống bàn chân.

“Trọng Khôn Cước!”

Oành!


"Tự do! sao có thể dựa vào kẽ địch ban phát! tự do chính bản thân mình giành lấy"

" Tự Do nào mà không cần phải trả giá - Thái Bình nào không nhuốm mùi máu tanh ?"