Về phía Dự Niên và Lữ Nhược Hồ, hai người bọn hắn không lao vào nhau liền, mà thay vào đó là tìm điểm yếu của nhau để có thể dứt điểm trong một chiêu.
Với Lữ Nhược Hồ, đấy là chuyện đơn giản, dù sao lão chỉ việc vận làn khói đỏ lên một cái là Dự Niên liền không cựa quậy gì. Nhưng về phía ngược lại, Dự Niên gặp quá nhiều khó khăn để đương đầu với con quái vật tầm cỡ như Lữ Nhược Hồ. Hắn đã tụ lực vào Thái Hàn Bạch Thủ, những gì còn lại là xuất thủ.
Giữa màn đêm chỉ vang đến tiếng đánh nhau từ phía Lỗ Nhất Tiếu, toàn thảy bang chúng Cái Bang hiện giờ đang phải nín thở để không xâm phạm vào bầu không khí uy nghiêm của trận đấu. Bọn hắn chỉ biết bịt miệng lại rồi giương mắt nhìn, thậm chí còn chẳng dám thở.
Ngay lúc này, bóng hình Dự Niên đột nhiên mờ nhạt đi. Hắn thi triển khinh công, chợt tả chợt hữu mà phóng về phía Lữ Nhược Hồ. Thái Hàn Bạch Thủ Trảo liên tục xuất ra tấn công vào điểm yếu trên cơ thể con người. Lữ Nhược Hồ tránh từ chiêu này sang chiêu khác, uyển chuyển bước bộ nhưng vẫn vững trọng tâm.
Bàn tay lão giờ này đã phủ đầy làn khói vàng sẫm, đồng nghĩa lão đã tụ lực xong, chỉ cờ thời điểm xuất chiêu đánh gục hắn là được. Vì vậy, hiện giờ lão không thể đón chiêu của hắn, chỉ có thể né tránh và tìm thời cơ thích hợp.
Như vậy, Lữ Nhược Hồ đang ở thế bất lợi hơn?
Không hề. Ngược lại mới đúng. Dự Niên mới là bên bất lợi. Trong một trận giao chiến tay đôi, bên bị ép chưa chắc là bên đang thua, quan trọng là bên ép có đánh trúng không đã. Từ nãy đến giờ, Dự Niên vẫn chưa hề đánh trúng Lữ Nhược Hồ lấy một chiêu, dù rằng hắn có thể dự đoán cách di chuyển của lão. Đáng tiếc, dự đoán, song không thể bắt kịp.
“Người này…”
Càng né tránh chiêu thức, Lữ Nhược Hồ dường như nhận ra sự quen thuộc trong phương hướng ra chiêu. Tuy rằng khác hẳn so với những gì lão nhớ, nhưng so với việc bắt chước chiêu thức, nội việc tuân theo quy luật ra chiêu đã đủ để lão kết luận.
Đang lúc suy tư, chợt lão bước hụt một chân xuống mép mái nhà.
Không ổn!
Dự Niên nhếch mép, như bắt được cơ hội, hắn nhanh chóng hiện thân trước người lão, bàn tay khép ngón lại thành long trảo rồi đánh thẳng về phía trước.
“Bạch Thủ Hàn Long Trảo!”
Không thể né tránh, cũng không thể để bản thân trúng chiêu đấy, Lữ Nhược Hồ lập tức xuất chiêu, mặc cho địa thế không phù hợp để lão vững trọng tâm. Với nguồn nội lực hùng hồn bàng bạc như núi lửa, Lữ Nhược Hồ vỗ thẳng một chưởng được phủ đầy làn khói vàng sẫm ra.
“Cửu Long Quy Tụ!”
Chín làn khói vàng sẫm phóng ra ngoài, uy mãnh tựa như chín con rồng bay lượn rồi hội tụ về một điểm. Trong khi đó, Bạch Thủ Hàn Long Trảo của Dự Niên lại tựa như một long trảo cỡ lớn mang theo cái lạnh khủng khiếp của mùa đông.
Đều là rồng, bên nào sẽ thắng?
Oành!
Hai chiêu va chạm vào nhau, dư lực tản ra trực tiếp đẩy Lữ Nhược Hồ và Dự Niên ra phía sau. Lữ Nhược Hồ vốn đã mất trọng tâm vì bước hụt, nay nhận dư lực liền khiến lão phải vận khinh công phóng sang một mái nhà khác rồi lùi ra sau để tản lực. Trong khi đó, Dự Niên lãnh phải một chiêu xong là kinh mạch như sắp nổ đến nơi. Nội lực dương cương của Lữ Nhược Hồ thông qua đối chưởng mà chạy ngược vào kinh mạch của hắn.
Phốc!
Dự Niên phun ra một ngụm máu tươi, cánh tay run rẩy nổi đầy gân xanh. Nhân lúc khoảng cách đôi bên vừa đủ rộng và trận pháp đả cẩu không còn tồn tại, hắn lập tức quay lưng vận khinh công rời đi. Phần nội lực còn lại của hắn dồn xuống dưới chân, thoáng chốc đã lao vào hẻm tối mà biến mất. Hơi thở cũng mờ nhạt dần.
“Không ổn! Mau đuổi theo!”
Mấy tên đệ tử Nhập Lưu của Cái Bang nhanh chóng truy đuổi, nhưng đã muộn. Giây phút bọn hắn chạy vào trong hẻm, đối mặt với bọn hắn là một con đường cụt, còn người thì đã không còn chút dấu tích nào cả.
Lữ Nhược Hồ nhanh chóng đuổi đến, sắc mặt liền khó coi, nhưng nhiều hơn vẫn là xấu hổ. Rõ ràng lão đã cẩn thận, ấy vậy mà quên không để ý đến địa thế tấn công. Lần này lão đã phạm sai lầm rồi, dù rằng lão thắng thì cũng xem như thất bại, bởi mục đích của lão vẫn chưa thể đạt thành. Trong khi đó, đối phương vừa biết được nội tình của Cái Bang hiện thời, vừa thành công rút về bóng tối mà không bị lộ danh tính.
Là một người khôn ngoan, nhìn từ góc độ nào đi nữa thì Lữ Nhược Hồ vẫn thấy mình thua trận một cách thảm hại. Lão nhắm mắt lại, nhanh chóng bình tâm rồi quay lại mái nhà, thoáng chốc, lão đã chen vào giữa trận đấu của Lỗ Nhất Tiếu và trưởng lão sáu túi còn lại.
Hai tay lão tràn ngập khói đỏ, trực tiếp nắm lấy cổ tay của hai người mà đình chỉ trận chiến. Khí thế của lão triệt để chèn ép hai Tông Sư không kiêng nể, gương mặt cực khó coi. Nhưng cái trạng thái ấy không duy trì quá lâu.
“Đủ rồi, người đã đi, cần gì phải đánh nhau nữa.” Lão lên tiếng.
Lỗ Nhất Tiếu nhìn lại hiện trường. Quả thực, bóng người áo đen đã không còn ở đó. Tuy nhiên, điều khiến lão lo ngại lại là thứ khác. Đấy là lòng bàn tay của Lữ Nhược Hồ. So với cảm giác bình thường, lão có thể cảm nhận được cái lạnh khủng khiếp đang tỏa ra từ đấy.
“… Nhị trưởng lão, ông bị thương rồi?”
“Một chút nội thương nhỏ, điều khí một chút là được.” Lữ Nhược Hồ phất tay.
Dẫu vậy, vừa phất xong là lão đã thu ra phía sau. Nếu như Dự Niên lãnh phải một luồng nội lực dương cương hùng hậu vào người thì lão cũng bị ám chiêu của Bạch Thủ Hàn Long Trảo hãm hại. So với sự tàn phá thẳng thừng của nội lực dương cương, thì sự len lỏi đau đớn của nội lực âm nhu mới là thứ phiền phức thực sự. Huống hồ, loại âm nhu này thuộc về cực hàn, là điểm chí tử của dương cương đối nghịch.
Có điều, vì mặt mũi Đại Tông Sư, Lữ Nhược Hồ sẽ không bày biểu hiện xuống sắc của mình cho hai Tông Sư cùng bang thấy.
“Lần này tên đó rút về bóng tối e rằng sẽ khó quay trở lại. Nhưng đạo nghĩa giang hồ vẫn là đạo nghĩa giang hồ. Trận chiến lần này đã có kết quả, từ mai, lục trưởng lão bắt đầu đi.” Lão ra lệnh.
“… Ông nhận thua à?” Lỗ Nhất Tiếu kinh ngạc.
“Là thành ý.” Lữ Nhược Hồ nhấn mạnh. “Huống hồ, có thể chạy thoát khỏi tay Đại Tông Sư, thực lực của người này không tầm thường. Ta nghi ngờ… hắn đến từ Hoa Sơn.” Đến cuối câu, lão đột nhiên thấp giọng đi, chỉ đủ để hai người đối diện nghe thấy.
Lỗ Nhất Tiếu và trưởng lão sáu túi nhìn nhau đầy kinh ngạc, sau cũng chụm lại với Lữ Nhược Hồ, như thể trước đó chẳng có trận chiến nào cả. Bọn lão bắt đầu xì xào với nhau.
“Phó bang chủ, ngài có bằng chứng không đấy?” Trưởng lão sáu múi dò hỏi.
“Nhị trưởng lão, ta từng giao thủ ngắn với hắn, đồng ý là hắn mạnh nhưng nội lực của hắn không thuộc về Hoa Sơn. Ông có chắc không đấy?” Lỗ Nhất Tiếu cảm thấy không tin tưởng lắm.
Lữ Nhược Hồ im lặng một chút rồi đáp:
“Nếu chỉ bàn về bản chất nội lực thì đúng là hắn không liên quan gì tới Hoa Sơn, nhưng phong cách ra chiêu, quỹ đạo tấn công cùng nhịp điệu kết nối chiêu thức thực sự rất giống với Nhị Thập Tứ Thức Huyền Mai Quyền Pháp của Hoa Sơn. Năm xưa ta từng giao thủ với một trưởng lão thạo quyền pháp ngay trên dốc Thiên Bình, nên sẽ không nhận nhầm. Nếu người này không phải đệ tử Hoa Sơn, vậy thì hắn cũng có liên quan mật thiết.”
So với nội công tâm pháp, chiêu thức xác thực dễ bị bắt chước hơn. Tuy nhiên, quỹ đạo tấn công và nhịp điệu kết nối chiêu thức lại là một vấn đề hoàn toàn khác biệt.
Đầu tiên, buộc phải biết khẩu quyết. Thứ hai, phải nghiên cứu nó được một quãng thời gian.
Đây là dấu hiệu cho thấy quyền pháp của Hoa Sơn đang bị phái sinh sang một môn võ khác. Với một đại phái mà nói, đây là hành động cực kỳ đáng lên án và bắt buộc phải bị ngăn chặn. Nhưng phiền một chuyện là Lữ Nhược Hồ chưa từng nghe đến một cuộc thanh trừng nào đến từ Hoa Sơn, hoặc chí ít là nghe phong thanh. Vậy thì có hai trường hợp sẽ xảy ra: Một là Hoa Sơn đã cho phép phái sinh môn võ, hai là Hoa Sơn không biết.
Trước khi xác định được chính xác tình hình, Lữ Nhược Hồ sẽ không làm càn.
“Phó bang chủ, có cần gửi thư đến Hoa Sơn không?” Trưởng lão sáu túi hỏi.
“… Phải gửi. Chuyện của thành Tương Dạ đã đi khắp giới võ lâm rồi, chúng ta không thể giấu được nữa, nên tránh va chạm với phái khác càng nhiều càng tốt.” Lữ Nhược Hồ gật đầu.
Cái Bang có địa vị đặc biệt, nên về cơ bản bọn hắn không ngại bất cứ môn phái nào trong thiên hạ, bao quát Phái Thái Thanh và Trúc Lâm Tự. Nhưng vấn đề nằm ở chỗ Hoa Sơn có Mai Hoa Kiếm Tôn. Ai chứ kẻ này là người mà đến bang chủ Lữ Hồng Quyết cũng không muốn đối đầu.
Để tránh áp lực cho bang chủ, Lữ Hồng Quyết chỉ còn cách thay đổi kế hoạch. Từ “bắt giữ” sang ngồi xuống hòa đàm. Về phần có hòa đàm được không thì phải nhìn lại Lỗ Nhất Tiếu rồi.
“Lục trưởng lão, tốn bao nhiêu cứ bao hết lên đầu ta.” Lữ Nhược Hồ nhắc nhở.
Lỗ Nhất Tiếu mỉm cười.
“Nhị trưởng lão đã nói thế thì ta an tâm rồi.”
Một bộ truyện thể loại Tận Thế nhưng lại khai thác một góc nhìn mới với những chủ đề mới lạ. Các tình tiết được xâu chuỗi và liên kết cực kỳ hợp lý, thích hợp với những đọc giả đã quá chản với thể loại truyện mì ăn liền.