Dự Niên vừa chạy khỏi khu ổ chuột xong là hắn hướng thẳng đến lò rèn của Hãn Tự Tại. Hơn bất cứ đâu, cái nơi xập xệ này chính là chỗ an toàn nhất trong thành Tương Dạ hiện thời.
Vừa nhìn thấy bộ dạng bị thương của hắn, Hãn Tự Tại không khỏi lắc đầu ngán ngẩm.
“Ngươi chạm mặt tay trưởng lão tám túi rồi à?”
“E là vậy. Hơn nữa, ngoài Lỗ Nhất Tiếu ra thì còn thêm hai trưởng lão sáu túi khác, một trong số đó đã bị ta đánh gãy xương sườn, sắp tới chắc không thể xuống giường được.”
Dự Niên ôm ngực cười khan rồi dựa lưng vào bước tường dát đá lạnh trong Băng Tiên Luyện. Nhờ hơi lạnh của nó, thương thế của Dự Niên phần nào đó đã dịu đi.
Hãn Tự Tại không quá kinh ngạc, dù sao lão có thể áng chừng thực lực của Dự Niên, trưởng lão bảy túi thì may ra đánh với hắn được một trận, chứ dưới đấy thì đừng hòng. Hắn tuy chưa đến tuổi hành tẩu giang hồ nhưng thực lực đã xếp vào hàng nổi bật rồi.
Chậm rãi quỳ ngồi trước người Dự Niên, Hãn Tự Tại cẩn thận bắt mạch giúp hắn. Ngay khi cảm nhận được nguồn nội lực dương cương khủng khiếp đang đối chọi với hàn khí nội sinh trong cơ thể hắn, lão không khỏi cau mày lại.
“Cửu Long Thập Nhị Chưởng! Tên điên đấy dùng chiêu nặng như vậy?”
“Không đâu, dùng chiêu đấy vào thời điểm đó mới thực sự khôn ngoan. Không hổ danh là trưởng lão tám túi. Nếu ông ta không dùng chiêu đó từ đầu thì ta đã nắm vững được tiết tấu trận đánh. Chí ít, ta cũng gặp may. Ông ta chưa dùng tới cương khí.” Dự Niên cười khổ.
Làn khói đỏ bao quanh mỗi lần vận khí chính là cương khí. Trừ bỏ Đại Tông Sư trở lên, không một cao thủ nào dưới đó có thể thi triển ra. Cương khí, loại khí duy nhất có thể tấn công vật lí lên địch thủ, khác với khí bình thường của Tông Sư.
“Dĩ nhiên là ông ta không thể dùng cương khí. Nếu không, khi phát hiện ngươi chỉ mới là Nhập Lưu, mặt mũi của ông ta liền mất sạch.” Hãn Tự Tại nhếch mép.
Sau đó, lão chủ động xếp bằng đối diện hắn rồi đối chưởng, cẩn thận hấp thụ phần nội lực dương cương đấy vào trong cơ thể mình, mượn nhờ nội lực cùng loại để thôn phệ.
Nguyên bản, Dự Niên có thể dùng hàn khí nội sinh để trung hòa, nhưng Hãn Tự Tại không cho phép hắn làm điều đó. Bởi hắn đã có quá nhiều nội lực so với thể trạng hiện thời. Nếu hắn cố ý trung hòa thêm, kinh mạch của hắn nhất định sẽ không chịu nổi.
“Lần này ngươi may mắn lắm có biết không.”
Hãn Tự Tại than thở. Không nhờ Tiên Thiên Cực Hàn Thể, kinh mạch của Dự Niên chắc chắn đã sớm đứt đoạn vì lượng nội lực dương cương bá đạo của Cửu Long Thập Nhị chưởng. Khi ấy, thần phật giáng lâm cũng không cứu hắn nổi.
“Có vẻ như ta là người rất may mắn.” Dự Niên cười khẽ.
Chợt hắn nhăn mày lại, bờ môi chợt tím tái hẳn.
“Ngồi yên điều khí đi, đừng có luyên thuyên nhiều lời. Đợi lúc ổn định trở lại thì về thanh lâu nghỉ ngơi, mấy ngày tới đừng ra ngoài.” Hãn Tự Tại nhắc nhở.
“… Ông chủ, giúp người thì giúp cho trót. Sao lại để người bị thương tự mình đi về thế?”
“Ta bảo ngươi đi tìm Cái Bang à?” Hãn Tự Tại trừng mắt. “Có lá gan đi tìm thì tự mà lết về đi, đừng làm phiền đến ta!” Lão mắng.
Dự Niên bĩu môi, nhưng hắn vẫn mở miệng cảm ơn một tiếng. Dù sao có lão hấp thụ nội lực dương cương bớt nên hắn cũng dễ chịu hơn. Nhờ có Tiên Thiên Cực Hàn Thể nên chỉ cần nghỉ ngơi thêm một, hai ngày, hắn sẽ khôi phục lại toàn lực.
Về phần sau khi khôi phục lại phải làm gì thì hắn tạm thời không nghĩ đến. Trước mắt, hắn chưa rõ Cái Bang đã nắm được thông tin gì, nên có lẽ phải tìm cơ hội để tiếp cận Lỗ Nhất Tiếu mới được. Lão còn ân huệ chưa trả hắn, nên hắn sẽ cố viện vào cái cớ ấy để bắt chẹt. Gì chứ người phong kiến trọng đạo nghĩa và lòng tự trọng, Dự Niên không bị trói buộc quá nhiều nên sẽ không ngại nếu chơi dơ một chút.
Sau khi Hãn Tự Tại hấp thụ xong phần nội lực dương cương đang quấy nhiễu kinh mạch của Dự Niên, lão lập tức sút hắn ra khỏi lò rèn rồi đóng sầm cửa lại. Dự Niên không còn cách nào khác, chỉ có thể tự mình đi về thanh lâu.
. . .
Những ngày sau đó, chưởng quầy liên tục giấu tình báo vào trong đĩa thức ăn để báo tin cho Dự Niên. Bang chúng Cái Bang hiện thời đều đã tháo khăn trên đầu xuống mà đi đầy đường, đồng thái này chính là câu trả lời cho thắc mắc của Dự Niên.
Cái Bang tháo khăn buộc đầu đồng nghĩa với việc chấp nhận xuống nước cho vụ việc nào đó. Người ngoài cuộc sẽ không biết được cụ thể, nhưng người trong cuộc thì sẽ hiểu ý nghĩa của nó. Tất nhiên, Dự Niên biết, nhưng hắn không vội xuất đầu lộ diện. Dù sao hắn cũng cần dưỡng thương trước đã. Hắn truyền lệnh lại cho chưởng quầy, yêu cầu lão gửi một phong thư hồi âm rồi án binh bất động.
Sau đấy, Dự Niên lại lật chăn lên, chui vào rồi đánh một giấc tới tối.
. . .
Tại “Hồng Lâu” hiện thời.
“Phó bang chủ, có tin báo!”
Tin tức truyền đến rất nhanh, Lữ Nhược Hồ, Lỗ Nhất Tiếu và hai trưởng lão sáu túi nhanh chóng ngồi lại với nhau để bàn bạc. Nội dung tin báo không nhiều, nhưng chí ít đã cho thấy thiện chí của người áo đen hôm đấy.
“May mà hắn vẫn còn cả nể với bổn bang.” Cửu trưởng lão thở dài.
Thương thế của lão vẫn còn rất nặng, xương sườn bị đành gãy một phần ba, lục phủ ngũ tạng bị chấn động nên về lí phải nằm liệt giường. Nhưng vừa đến thành Tương Dạ đã trở nên vô dụng, lão chắc chắn sẽ bị mấy trưởng lão khác đàm tiếu, nên mặc cho cơn đau còn trong người, lão vẫn phải cố lê cái thân đến buổi họp. Xem như không đóng góp gì nhiều thì chỉ cần có mặt để bỏ phiếu là đủ rồi.
“Dù sao cũng là người trong giang hồ. Thắng thua chỉ là vấn đề nhất thời, tháng ngày giao thủ với nhau cũng còn rất nhiều. Chưa kể, nếu như hắn có liên quan tới Hoa Sơn thật thì chắc chắn không trốn tránh.” Lữ Nhược Hồ lên tiếng.
Trên thực tế, trừ bỏ Mai Hoa Kiếm Tôn khó dò ra thì đệ tử của Hoa Sơn đều sẽ hành động dựa trên tinh thần hiệp nghĩa mà môn phái đề ra, nên không khó để Lữ Nhược Hồ tính toán tình huống. Lão không tin đối phương là một tên vô lại như Mai Hoa Kiếm Tôn. Suy cho cùng, để “khinh thường” luật lệ và quy tắc như Mai Hoa Kiếm Tôn, tên đấy bắt buộc phải mạnh áp đảo.
“Nhị trưởng lão, phía Hoa Sơn đã gửi lại thư hồi đáp chưa?” Lỗ Nhất Tiếu hỏi.
“Chưa thấy…” Lữ Nhược Hồ lắc đầu. “Dạo gần đây Hoa Sơn rất bận rộn, đến Mai Hoa Kiếm Tôn thường xuyên ở ngoài cũng quay trở về dốc Thiên Bình nên ta đoán chúng ta không thể nhận được tin báo sớm đâu. Trừ phi…”
Vừa nói đến đây, một tiếng lạch phạch của cánh vỗ đột nhiên vang lên từ trên mái “Hồng Lâu”. Theo đó, một đệ tử Nhập Lưu nhanh chóng leo lên trên bắt lấy con bồ câu vừa đậu mà kiểm tra dưới chân, sau vọng tiếng xuống;
“Phó bang chủ, có thư báo từ phương nam!”
Lữ Nhược Hồ cau mày. Nếu là từ phương nam thì có hai trường hợp, một là triều đình, hai là Hoa Sơn. Cho dù là bên nào gửi đến thì lão cũng nhận về áp lực không nhỏ.
Từ sau khi Lại Chính Nhất quyết không nghe theo lệnh trong phong thư của Hồng công công, Lữ Nhược Hồ chưa một lần gửi tin báo lại cho đối phương. Dù sao Cái Bang cũng phải tự mình giải quyết chuyện của bang đã, khi nào dính tới hệ lụy quá lớn thì mới gửi tin cho triều đình biết.
“Phó bang chủ, là thư của Hoa Sơn!”
Lữ Nhược Hồ lập tức phun ngụm trà vừa uống ra ngoài. Lão mở to con mắt nhìn lại ký hiệu hoa mai ở trên thư, đôi tay bất giác run nhẹ. Nếu là hoa mai bình thường thì lão sẽ không run thế này đâu, đằng này là tận năm bông hoa được in trên đó.
Năm bông, tức là đích thân chưởng môn Phái Hoa Sơn viết thư.
Trong thời điểm Hoa Sơn bận rộn không đối ngoại như hiện giờ, đạo trưởng Huyền Thương còn đích thân đi viết thư vì một thắc mắc “nhỏ” của Lữ Nhược Hồ thì chứng tỏ thân phận của người áo đen kia thực sự đủ nhạy cảm.
“Phó bang chủ, chúng ta vẫn chưa biết là hướng nào mà. Nhiều khi là Hoa Sơn không biết chuyện võ công phái mình bị phái sinh thì sao.” Tay trưởng lão sáu túi còn lại lạc quan hơn cả.
Lữ Nhược Hồ thì không lạc quan như thế, bởi nếu hướng đấy diễn ra thật, vậy thì Hoa Sơn đã sớm cho người đến thành Tương Dạ để hỏi cho ra lẽ rồi, chứ không phải gửi khơi khơi một phong thư như thế này.
Chậm rãi mở phong thư ra, Lữ Nhược Hồ từ tốn hít vào một hơi thật sâu rồi đọc.
Không bao lâu sau, lão đột nhiên ngả ngửa ra phía sau, mắt trợn trắng bóc, miệng sùi bọt mép, cả người co giật.
“Phó bang chủ!” Mấy trưởng lão sáu túi giật mình, vội chạy lại đỡ.
Lỗ Nhất Tiếu cảm thấy quái dị, lão nhanh chóng cầm phong thư lên xem, sắc mặt liền trở nên tái nhợt như tờ giấy.
Bức thư này ở bên ngoài được in năm bông hoa, nhưng bên trong chỉ được in ba bông. Mà ba bông… nghĩa là Mai Hoa Kiếm Tôn đích thân gửi tới trên danh nghĩa của chưởng môn Hoa Sơn.
Và nội dung ở trong mới là thứ khiến cho Lữ Nhược Hồ phải sợ ngất.