Thương Tiến Tửu

Chương 230



Thương tiến tửu, Chương 230: Tháng xuân

Kiều Thiên Nhai ngồi trên chiếc ghế mây, môi cắn cái sợi chỉ đỏ, ngón tay khóe léo mà bện thắt. Ánh trăng giờ sửu rất nhạt, chảy xuống một bên mũi của hắn, khiến đôi mắt hắn rũ xuống thoạt nhìn vô cùng tịch mịch.

Đàn gác ở trên mặt bàn, được phủ bằng lớp vải, đã mấy ngày chưa chạm qua.

Khi Diêu Ôn Ngọc tỉnh cũng không lên tiếng, hắn nghiêng đầu nhìn Kiều Thiên Nhai.

Kiều Thiên Nhai giống như là ánh trăng tịch mịch dừng nơi sơn cốc sau cơn mưa dào, trong veo mà lại rất xa. Gió tùy ý biến thành mộng cũ đêm qua, lưu lại tàn ảnh trên người hắn. Diêu Ôn Ngọc còn giữ cái màu đậm ấy, sớm biết là mình không nên ở bên hắn.

Đây là trận ốm cuối xuân tháng ba gần chết.

Kiều Thiên Nhai bện xong chỉ hồng, đem cái đuôi thắt nút xinh đẹp. Hắn đưa cánh tay qua chạm vào tay Diêu Ôn Ngọc, mang cái bện chỉ hồng buộc vào tay Diêu Ôn Ngọc.

Nguyên Trác lén ở trong màn trướng, nhìn cái người gần trong gang tấc ấy qua khe hở. Hắn lẳng lặng cười rộ lên, nhưng là ngẩn ngơ, bên gối ướt đẫm.

Kiều Thiên Nhai không xốc mành lên, bọn họ vừa vặn chỉ dựa vào ngón tay để truyền độ ẩm cho nhau, giường như đây có lẽ là sự thân thiết nhất của một đôi, gần thêm chút nữa sẽ biến mất.

Diêu Ôn Ngọc vẫn thủy chung không nói, giống như là chưa tỉnh.

Hôm sau khi Thẩm Trạch Xuyên đến, Diêu Ôn Ngọc đã dậy, hắn hơi nghiêng người với Thẩm Trạch Xuyên, xem như là hành lễ.

“ Hôm qua bệnh đội nhiên phát tác, trì hoãn công vụ.” Diêu Ôn Ngọc ngón tay nhặt quân cờ lộn xộn, “ Hôm nay nhân dịp tinh thần tốt, nên cùng Phủ quân nói xong chuyện.”

Thẩm Trạch Xuyên ngồi xuống, nói: “ Bệnh của ngươi mới có khởi sắc, nghỉ ngơi nửa tháng rồi bàn lại cũng không vội.”

“ Trong lúc bệnh trung quy nhàn dỗi cũng là nhàn dỗi,” Diêu Ôn Ngọc trầm tư một chút, nói, “ cảng Liễu Châu là yếu vụ, Phủ quân có được nơi này, là chỗ cũng tốt như ở Quyết Tây.”

Diêu Ôn Ngọc và Khổng Lĩnh suy nghĩ không giống nhau, hắn nhìn xa hơn, hiên nay thế cục thủy hỏa bất dung, hơn chuyện giết chết đại thần trong triều, hắn càng nguyên ý thay Thẩm Trạch Xuyên thu nạp người tài đức.

“ Phủ quân nghĩ mình thiếu là tướng lĩnh, theo ta thì ngược lại,” Diêu Ôn Ngọc đặt quân cờ ngay ngắn, “ Sau này phía đông Tam cảnh không thiếu nhất chính là tướng gan dạ, bất luận là Ô Tử Dư hay là Đạm Đài Hổ, đều có thể đam đương tướng lĩnh một phía, đợi cho chiến sự bình ổn, có bọn họ đóng ở biên thùy, đông cảnh Phủ quân không lo. Mai này Phủ quân thiếu chính là triều thần tài giỏi, Thành Phong mặc dù tốt, cũng không chịu đồng ý rời Trung Bắc, Chu Quế mặc dù trung, cũng không thể đảm đương chức vụ lớn, mười ba thành Quyết Tây trải qua mấy năm, vẫn không rơi vào tay thế gia, chính là vì ở đây có bề thần tài giỏi Giang Thanh Sơn.”

“ Tiết Duyên Thanh có thể ở trong triều làm nên sóng gió, Trữ quân chẳng qua là cơ hội, nguyên nhân quyết đinh là do thật làm phái của hắn chống đỡ. Những người này giai phẩm không cao, cũng là điều then chốt có thể thi hành cải cách hay không. Bọn họ ở Quyết Tây vì dân mà lập ra âm mưu, muốn làm khỏi dậy giang sơn Lý thị, tái hiện lại Vĩnh Nghi phục hưng. Bọn họ so với người đọc sách cũng giống quan thần có khí phách hơn, cũng là lương thần cuối cùng của Đại Chu.

Cửu Trọng Thiên không tốt lên, thay đổi triều đại có ý nghĩa với chuyện mộng trước của vô số người đọc sách bị cắt đứt. Triêu đại bị phá hỏng đến nước này, Hải Lương Nghi, Tiết Tu Trác đều không có ý niệm chuyển đổi thời đại Lý thị, bởi vì hành vi này có thẻ ngang với chuyện giết cha. Quân thần phụ tử tạo thành luân lý tam cương ngũ thường, mấy trăm năm qua Lý thị chính là thiên tử, điều này không chỉ là biểu hiện nơi lời nói Hoàng Thượng vạn tuế, còn biểu hiện ở số thế hệ đều nối gót một cách chính thống.

Thẩm Trạch Xuyên nếu một lần nữa bước vào Khuých Đô, “ Phủ quân” phải đánh bại cái gọi là thiên tử chính thống nguy nga sừng sững kia, y phải có được quyền lực hành thích vua mà trời cao giao cho mới có thế ném cái mũ “ loạn thần tặc tử” xuống được, nhưng điều này còn chưa đủ, y phải dùng cách thức thích hợp để khiến cho Lý thị di thần can tâm tình nguyện mà cung phục y, nếu không mặc dù có được ngàn dặm giang sơn cũng không thể chạm đến cái gọi là thiên hạ hưng thịnh mà Tề Huệ Liên từng nói được.

“ Tiết Duyên Thanh quét sạch thuế đất tám thành, vốn là chuyện tốt, nhưng hắn làm quá nhanh. Thuế đất trọng điểm của Khuých Đô đều nằm trên thuế ruộng tám thành, hắn như sấm rền gió cuốn mà loại bỏ Đan Thành Phan thị, hiện giờ chỉ có hai con đường có thể đi, một là tiếp tục bức tra bảy thành còn lại, đẩy nhanh tốc độ đo đất đai, hai là hoãn tốc độ, cho bảy thành còn lại giao nộp số thuế phải nộp.Trước tiên phải có đất và dân, nhưng mà dân chúng tám thành sớm đã rời đến Trung Bắc, hắn lại quan trọng viêc hộ tịch sẽ làm chậm trễ đến chuyện cày cấy năm nay, như vậy sau thu việc ăn cơm của Khuých Đô phải giao cho Quyết Tây và Hà Châu giải quyết. Sau đó số thuế bị thâm hụt sẽ chia lên người tám thành, tám thành đương nhiên lại phải tiếp tục chia lên người dân chúng, nền chính trị hà khắc như mãnh như hổ, như vậy thì trước và sau cũng không khác nhau là bao.”

“Đợi cho Quyết Tây mệt mỏi vì điều động lương, dân chúng mười ba thành ăn không đủ no. Phủ quân nếu dùng cơ hội cảng Liễu Châu, thành lập đường thủy gì đó, nối liền với đường nam bắc, Hà Châu và Trung Bắc có thể giảm bớt gánh nặng của Quyết Tây.”

Diêu Ôn Ngọc nói đến đây, nắng đã chiếu xuống dưới mái hiên. Hắn cầm quân cờ không vội đánh xuống, nói: “ Phủ quân giết Nhan Hà Như, chắc là sớm đã tính toán.”

“ Hà Châu ngay sát Khải Đông,” Thẩm Trạch Xuyên tiếp nước cờ của Diêu Ôn Ngọc, “ Nơi này chưa vào trong túi ta, đêm đến ta không thể ngủ ngon.”

Nhan Hà Như muốn đều là làm ăn, nhưng Thẩm Trạch Xuyên muốn cũng không chỉ là làm ăn. Thích Trúc Âm trong án Đan Thành đã bắt tay với Tiết Tu Trác, Trữ quân là muốn cấp tước vị cho cô, mai này cô chính là hầu tước của đai chu. Thủ Bị Quân năm quận Khải Đông ở đầu phía nam Trung Bắc, Thẩm Trạch Xuyên phải chế ngự tuyến đồ quân nhu đi phía tây của Khải Đông, trong đó Hà Châu là con đường thiết yếu.

Thẩm Trạch Xuyên nói trắng ra thì, nếu Thích Trúc Âm bảo vệ Lý thị, vậy thì đăng châu Trung Bắc chính là yếu điểm của Thẩm Trạch Xuyên, đối với Khải Đông y phải chế trụ chỗ quan trọng là Hà Châu hơn nữa, mới có thể thời khắc cùng Thẩm Trạch Xuyên ngồi ở trước bàn cờ.

“ Thích Thì Vũ tuổi tác đã cao, Thích Trúc Âm so với người khác càng thêm thích hợp làm thống soái hơn.” Thẩm Trạch Xuyên nói tiếp, “ Lục Quảng Bạch ở Ly Bắc, chính là không muốn làm tướng Đại Chu. Khải Đông để lại lỗ hổng Biên Quận này, Thích Trúc Âm phải chính mình lấp. Khuých Đô muốn cô trở thành binh hộ giá, có thể cô cũng phải chạy qua đó.”

Thích Trúc Âm có lẽ thưc sự muốn chạy qua, cho nên Thẩm Trạch Xuyên ngay cả đường cũng phải phá nát.

“Đại soái mấy năm gần đây vì tiền mà khó khăn, lần này đồng ý xuất binh đánh bộ Thanh Thử, cũng đã xem kỹ tình hình.” Diêu Ôn Ngọc nhẹ nhàng khụ lên.

Thẩm Trạch Xuyên liền không đề cập đến công vụ nữa, chỉ nói: “ Kiều Thiên Nhai hiện giờ phải quản lý Cẩm Y Kỵ, ban ngày ở trên võ đài, khó tránh khỏi sơ sẩy. Ta viết cho sư phụ lá thư, mời sư phụ đến Đoan Châu chăm sóc ngươi.”

Diêu Ôn Ngọc không cự tuyệt, hắn dùng khăn lau miệng, nói: “ Xa như vậy, vất vả cho sư phụ chuyến này rồi.”

Thích Trúc Âm thấy trên cổ tay Nguyên Trác có đeo một sợi dây bẹn đỏ, theo động tác tay mà lộ ra bên trong tay áo. Y không hỏi gì, thấy Hổ nô tỉnh, cọ cọ và cánh cửa bên này.

“ Khuých Đô là chốn cũ,” Thẩm Trạch Xuyên nói, “Trước đây ta từng nghe Hề Hồng Hiên nói, hằng năm vào mùa xuân tháng ba ngươi cũng sẽ về đô, sang năm…. Hoặc là vài năm sau, có thể ngắm được cảnh xuân rồi.”

Diêu Ôn Ngọc biết Thẩm Trạch Xuyên nói đây là đang trấn an mình, thoáng mỉnh cười, không đáp câu này, mà nói: “Án Đan Thành đã có kết quả, Phan Lận bị lưu đày tới nơi nào?”

Thẩm Trạch Xuyên dùng quạt chặn Hổ nô, nói: “ Khổng Tưu muốn đày hắn đến Hòe Châu, nhưng hắn ở trạm dịch Khuých Đô đã tuyệt thực tự sát rồi.”

Diêu Ôn Ngọc ngồi im lặng rất lâu.

Phan Lận khi còn trẻ đắc trí, con đường làm quan thông thuận, lúc trước trong bữa tiệc đã hùng hồn tuyên bố mai này với Tiết Tu Dịch, thế nhưng kết cục lại rơi vào nhịn đói mà chết. Hắn vì thế gia mà cả đời mệt mỏi, hiện giờ cuối cùng cũng được tự do.

Khuých Đô là chốn cũ.

Diêu Ôn Ngọc chuyển mắt nhìn đình viện.

Lại chẳng còn phong cảnh đáng giá nào để hắn trở về ngắm nữa.