Thương Tiến Tửu

Chương 231



Thương tiến tửu, Chương 231: Ngụy trang

Phan Lận chết, Lý Kiếm Đình vừa chuyển nguy thành an, cung nữ thái giám hầu trong điện chưa kịp mừng phát khóc đã bị bắt vào ngục. Trữ quân trúng độc, Tửu Thố Diện cục bị niêm phong tức khắc, toàn bộ thái giám đang làm bị tống ngục hết. Phúc Mãn dựa vào tư lịch thời Thiên Sâm đế đứng ra chủ lý vụ án này, dùng hình nghiêm khắc tra khảo bọn họ.

*1 trong 8 cục của 24 nha môn, quản lý đồ ăn trong cung, có thái giám chưởng ấn chủ quản

“Tổ tông!” Tiểu hoạn quan không chịu nổi đánh đập, rạp trên băng ghế gào khóc, “Tổ tông tha mạng!”

Phúc Mãn mặc áo duệ tát hoa văn mãng xà, đầu đội mũ yên đôn, chắp tay ngắm tranh chữ trên vách tường.

Thái giám cầm gậy đều là người từ đông xưởng thời trước giữ lại, tinh thông việc này, đánh nội hoạn sắp bất tỉnh đến nơi.

“Tổ tông tha mạng…” Tiểu hoạn quan khóc không thành tiếng.

Phúc Mãn quay đầu, nói: “Trữ quân xảy ra chuyện lúc các ngươi đang hầu hạ, nếu muốn sống, phải khai rõ cho chúng ta.”

Đám hoạn quan hầu đó đều tiến cung sau thời Thiên Sâm đế, đến giờ ngay cả trữ quân trúng cái độc gì cũng không biết, thật sự không thể khai nổi.

Phúc Mãn nhẫn nhịn, nói: “Thử nghĩ về đồ ăn đồ mặc của trữ quân hôm đó xem, người của Tửu Thố Diện cục loạn thế kia, không chừng có mấy kẻ lòng dạ xấu xa trà trộn vào, xưa nay các ngươi qua lại thân thiết với bọn chúng, sao lúc này lại không nghĩ ra được?”

Nội hoạn nghe ra chút ý tứ, nhưng hắn không dám suy đoán xằng, ậm ừ mãi vẫn không nói ra được.

Phúc Mãn có vẻ chỉ hận rèn sắt không thành thép, phất ống tay áo, bảo lão thái giám cầm gậy tiếp tục đánh. Nội hoạn bị đánh cho miệng đầy máu, víu lấy cái ghế, nức nở khóc lóc nói: “Đừng đánh, đánh! Tổ tông, tổ tông! Ta nói!”

Phúc Mãn kệ.

Nội hoạn nuốt máu, nói: “Tửu Thố Diện cục… còn cả Ty Uyển cục… đều có mấy gương mặt mới không quen biết…”

Lúc này Phúc Mãn mới nghiêng người sang, nhẹ giọng dụ hỏi: “Ngươi đều qua lại sao?”

Nội hoạn lắc đầu mạnh, không dám đáp câu này. Hắn ngước mắt, thử thăm dò sắc mặt Phúc Mãn, khóc lí nhí: “Ta không quen.”

“Ngươi không quen, làm sao biết bọn hắn ở cục nào?” Phúc Mãn có ý dẫn dắt, “Thể nào cũng phải có người nói cho ngươi, ngươi mới biết được.”

Nội hoạn nói: “Người gác, gác cửa trong điện…”

“Chậc, ” Phúc Mãn khom người, “kẻ gác cửa có thể gần trữ quân sao? Bình thường ai hầu hạ trữ quân, người đó hiểu rõ nhất chứ.”

Nội hoạn không dám thở mạnh, thuận theo nói: “Bình thường đều là Phong Tuyền hầu hạ…”

Phúc Mãn khẽ vỗ hắn, nói: “Thế có phải xong không.”

***

Vụ án này rơi vào tay Phúc Mãn thì xác định không tra ra hung phạm được. Hắn tuân lệnh Hàn Thừa sai khiến, nhét người vào điện của Lý Kiếm Đình. Độc không liên quan tới Tửu Thố Diện cục, vấn đề ở đôi đũa mà Lý Kiếm Đình dùng ăn ngày đó. Lúc trữ quân ngã xuống cả nội điện nháo loạn, Phúc Mãn đã sớm sai người đổi trắng thay đen, dọn dẹp mọi thứ sạch sẽ rồi.

Phúc Mãn ra khỏi công đường, chưa bước khỏi viện đã thấy mấy nam nhân nhấc kiệu đứng dưới gốc cây hoè bên ngoài đang chờ hắn. Quan chức Hình bộ đôn đốc xử lý mới vừa đi, trong lòng Phúc Mãn cảnh giác, hắn vén áo choàng, cười hì hì bước ra: “Đây là vị quý nhân nào tìm tôi đó? Báo một tiếng là được rồi, hà tất đặc biệt tới mời vậy! Trùng hợp quá, giờ tôi còn phải phá án, không rời được ạ…”

Mành kia mở ra, Hàn Thừa cười lạnh mấy tiếng: “Mấy ngày không gặp, thứ chó đã làm bộ làm tịch với ông nội ngươi, sao hả? Ta còn không mời nổi ngươi à!”

Lại là con chó này!

Phúc Mãn ngoan ngoãn cúi mình, nói: “Nô tỳ tưởng mấy lão già nội các chứ, cứ dính lấy tôi tra án như thuốc cao da chó suốt, trong lòng đang phiền chết đây, đâu nghĩ lại là ngài ạ. Xem ngài nói kìa, nô tỳ thấy ngài, thì đúng là cái gì mà, à, yến bay về rừng*!”

*ý chỉ vô cùng thân thiết

Hắn giả vờ ngốc nghếch, biết Hàn Thừa ưa kiểu này.

Quả nhiên vẻ mặt Hàn Thừa hơi nguôi ngoai, không lằng nhằng việc này với hắn nữa, hất tấm mành, nói: “Đi theo.”

Phúc Mãn vừa đi vừa chửi cả đoạn đường, giấu hết trong bụng. Đợi đến nơi rồi, nhìn thấy trạch riêng của Hàn Thừa là biết tỏng muốn hỏi hắn chuyện vụ án trữ quân. Hắn bước qua cửa, còn chưa kịp nịnh hót đã thấy bên trong toàn đao là đao sáng loáng, tự nhiên quên mất mình muốn nói gì, quỳ xuống “bịch” một tiếng.

“Xem ngươi có tí gan này, ” Hàn Thừa nâng ấm rót trà, không bảo Phúc Mãn đứng dậy, nói, “còn muốn học Phan Như Quý? Ngươi mà cũng xứng!”

“Không xứng, hoàn toàn không xứng!” Phúc Mãn chống đất, gượng cười xuề xoà, “Nô tỳ là tiện nhân, sao có thể so với lão tổ tông được? Không dám có ý đó ạ.”

Hàn Thừa đặt ấm trà lại, nói: “Ta bảo ngươi dùng thuốc giết Lý Kiếm Đình, ngươi lại hạ thứ độc gì?”

Lưng Phúc Mãn thấm mồ hôi lạnh, không thể do dự, hắn nói theo lời đã nghĩ trong lòng trăm ngàn lần: “Nô tỳ làm theo ý Chỉ huy sứ, hạ thuốc ‘Tật Truy’ ạ.”

“Vậy thì lạ quá, ” Hàn Thừa giễu cợt, “thuốc này có thể độc chết mấy tên lực lưỡng, mà lại không độc chết được một nữ nhân?”

Phúc Mãn cảm thấy sau gáy lạnh lẽo, đó là đao thật, đã đặt ngay bên hắn rồi. Cơ thịt trên mặt hắn co rúm, hắn bỗng nhiên giơ tay tát mình một cái, trở mặt khóc nói: “Ngài nói vậy là chết tâm nô tỳ rồi! Nô tỳ nào dám cùng người ngoài mưu hại cha mình chứ? Với lại mấy người Tiết Diên Thanh Khổng Thu kia đều ghét hoạn quan, sai khiến nô tỳ như gia súc cả. Nô tỳ thật sự đã bỏ thuốc ‘Tật Truy’, vẫn còn giữ đũa đó, không dám làm bừa đâu.”

Phúc Mãn khóc lóc, quệt nước mắt.

“Nô tỳ cũng khó hiểu, thực sự chịu luôn, đó đúng là ‘Tật Truy’, trữ quân mà ói ra mấy lần là xong thôi, vậy thì cũng không lạ chút nào!”

Sắc mặt Hàn Thừa xanh xám, sống chết của Lý Kiếm Đình liên quan đến chiều hướng thế cuộc, hắn đã kéo cả tám đại doanh ra rồi, đánh cược rằng trữ quân ắt chết, nào ngờ Lý Kiếm Đình chẳng bị sao. Hiện giờ án Đan Thành chưa kết có nghĩa phải truy tra tiếp, không có Phan thị, tiếp theo sẽ đến lượt Phí thị của Hách Liên Hầu, bảy thành ai nấy đều bất an.

“Chuyện hạ độc, chắc là ngươi đã nói với kẻ khác?”

Phúc Mãn liền vội nói: “Nô tỳ nào dám!”

“Tốt nhất là ngươi không dám!” Hàn Thừa chợt quăng chén trà trong tay, “Chuyện này do chính ngươi làm hỏng, bây giờ cũng phải là ngươi thu dọn! Không thể giữ người trong điện của nàng ta được, thừa dịp này giết hết đi.”

Nếu như Lý Kiếm Đình trúng phải Tật Truy thì nàng chắc chắn chết. Không phải giữa chừng có người đổi độc dược, thì là Phúc Mãn vốn không hạ Tật Truy. Bất luận thế nào đều không thể giữ người hầu trong tẩm điện của nàng, rất có thể có kẻ khác trà trộn bên trong.

Hoạn quan gian trá, thứ tiện nô không gốc không rễ biết mượn gió bẻ măng nhất, Phúc Mãn cũng không phải thứ tốt đẹp gì. Trước mắt thế gia đang bị hao tổn, khó bảo đảm Phúc Mãn không nổi ý khác, giữ lại hắn tiếp chính là mầm họa.

Hàn Thừa có tính đa nghi, giờ này hệt như chim sợ cành cong. Hắn đứng dậy nhìn về phía Phúc Mãn, áp sát vài bước, đã nổi dậy sát tâm.

Phúc Mãn thấy sắp đầu lìa khỏi cổ, trong lúc cấp bách la lên: “Nguyên phụ —— lệnh tôi tra án, chuyện này vẫn còn khả năng chuyển biến! Chỉ huy sứ không cần lo lắng, tôi nhất định sẽ thu dọn sạch sẽ, quan chức Hình bộ đôn đốc tra đều là người quen cả, nếu có sự cố gì, tôi đưa đầu tới gặp Chỉ huy sứ liền!”

Hàn Thừa cũng không thể thật sự giết hắn vào lúc này, thấy sắc mặt hắn trắng bệch, rặt cái vẻ không có lá gan nào bèn nói: “Nếu còn hỏng việc này, dù ta muốn lưu ngươi thì thái hậu cũng sẽ không lưu ngươi. Muốn làm tổ tông, ngươi cũng phải có năng lực đó mới được!”

Phúc Mãn liên tục dạ phải, sợ hãi không thôi.

***

Khuất Đô mưa dầm liên miên, nơi giao chiến lại đang nắng ráo. Chủ tướng ba doanh thay phiên, hôm nay là Tiêu Trì Dã đến Nhất doanh. Lục Quảng Bạch ra khỏi lều quân đón, Tiêu Trì Dã cởi mũ sắt chào hắn.

Lục Quảng Bạch vượt ra nhận lấy mũ sắt của Tiêu Trì Dã, nhìn thấy vết lõm bên trên, nói: “Cáp Sâm chơi máy bắn đá giỏi hơn chúng ta.”

Tiêu Trì Dã giao dây cương cho Thần Dương, đứng tại chỗ cởi giáp tay, nói: “Hôm qua chòi gác Nhị doanh bị đập sụp rồi, huynh nhanh báo sư phụ đi, phái quân tượng mau tới Nhị doanh.”

“Kí Minh mới phái một nhóm quân tượng đi bên này rồi, nếu đệ không kịp đợi thì ta để quân tượng Biên Bác doanh bổ sung qua đấy.” Lục Quảng Bạch trả mũ cho Thần Dương, “Tường của Tam doanh vừa sửa ổn lại sụp tiếp, bên Thiên Thu sư phụ cũng không còn dư nhân thủ cho đệ đâu.”

Đợt này Tiêu Trì Dã phơi nắng da rám hơn, nhìn Mãnh chao quanh trên vùng trời quanh trại, nói: “Kỵ binh Biên Sa đang tăng nhân số.”

Sau khi bọ cạp Đoan Châu bị vây quét, Cáp Sâm bắt đầu tiến công hung mãnh. Tháng ba là rõ nhất, Tiêu Trì Dã nhận ra Cáp Sâm đang điên cuồng triệu tập nhân thủ tại phía đông, số lượng kỵ binh Biên Sa tăng nhanh chóng, năm ngoái bọn chúng chỉ có thể dùng chủ lực tiến công, dựa vào dư binh đánh vu hồi để tập kích, nhưng bây giờ, Cáp Sâm có thể phân chia binh lực để đồng thời tiến công hai doanh địa.

“A Mộc Nhĩ đặt Cáp Sâm ở phía Bắc, bản thân lại không đi hướng nam, ” Lục Quảng Bạch nói, “là vì lão muốn mở rộng lãnh thổ ở sâu đại mạc, khiến sáu bộ còn lại cũng sớm quy thuận về. Bây giờ Cáp Sâm có thể có kỵ binh tiến công đồng thời, chỉ sợ đó là trợ lực A Mộc Nhĩ mới thêm vào.”

Tiêu Trì Dã lau bụi bặm trên mặt, như có suy tư.

Lục Quảng Bạch nói tiếp: “Nhưng gần đây Cáp Sâm đánh rất không ổn định.”

A Xích là bị Tiêu Trì Dã giết chết, Cáp Sâm nghĩ Tiêu Trì Dã trở lại nơi giao chiến sẽ đưa thiết kỵ mới ra khỏi tường doanh, nhưng Tiêu Trì Dã không làm thế. Không làm nghĩa là Cáp Sâm không có cách nào đối mặt với thiết kỵ mới của Tiêu Trì Dã, bọn họ như đã đổi vị trí. Không biết tức là không thể phòng nguy hiểm, Tiêu Trì Dã đang lấy đi quyền chủ động của Cáp Sâm.

“Cáp Sâm toàn nắm chắc phần thắng trên chiến trường nam bắc, ” Tiêu Trì Dã đẩy nhẫn xương trượt xuống, “hắn thắng có một phần vì hiểu chủ tướng.”

Trận mà Thích Trúc Âm đánh ở nơi giao chiến kia chính là minh chứng, Tiêu Kí Minh đã nhận ra điểm này cho nên làm rối trình tự nơi giao chiến. Lúc Cáp Sâm gặp lại thiết kỵ Ly Bắc, hắn hiểu ngay Tiêu Kí Minh đang làm gì.

Tiêu Kí Minh là kiểu thống soái Cáp Sâm không ưa nhất, bởi vì dù hắn có không theo kịp nhịp độ cũng sẽ chẳng nóng ruột, hắn tựa hồ luôn luôn giữ được bình tĩnh, đây vừa là tính cách của Tiêu Kí Minh, cũng là phong cách của Tiêu Kí Minh. Hắn biết rõ mình đánh không lại Cáp Sâm, cho nên hắn không muốn phân thắng bại cùng Cáp Sâm trên chiến trường, trong mấy tháng này chuyện hắn làm đều là để điều hoà nhịp độ của Ly Bắc. Thiết kỵ đang lúc khôi phục, dù không thắng được thì cũng sẽ không bị Cáp Sâm dắt mũi như lúc trước.

“Cáp Sâm tới cửa cũng sẽ lo, ” Tiêu Trì Dã trầm giọng nói, “dù sao hắn cũng chỉ muốn thắng.”

Tiêu Kí Minh muốn dành cơ hội cho Tiêu Trì Dã.

Lục Quảng Bạch nhìn về phía Tiêu Trì Dã, nói: “A Mộc Nhĩ đặt tâm huyết cả đời vào hắn, chiến thắng của hắn liên quan tôn nghiêm của A Mộc Nhĩ trước mười hai bộ, nếu không thể đánh thắng trận này, lão không thể nào dựng nên đại quân mười hai bộ trong tương lai được.”

Tiêu Trì Dã thật chẳng quan tâm tại sao Cáp Sâm muốn thắng, hắn chỉ muốn cái đầu của Cáp Sâm.

Lục Quảng Bạch như biết rõ điều này, không tiếp tục, mà nói: “Cáp Sâm cũng lo phía nam, đại soái đánh bộ Thanh Thử, bọn hắn phải đối mặt áp lực hai phe.”

Thế nhưng Cáp Sâm sốt ruột vì chiến trường nam bắc thật sao?

Tiêu Trì Dã cảm thấy khoảng thời gian này Cáp Sâm tấn công hung mãnh có ngụ ý khác, sợ là Cáp Sâm muốn dùng màn che mắt đó để giấu đi mục đích của hắn, so với việc tiêu hao lực cùng Ly Bắc, Khải Đông, thì Trung Bác mới là nơi nên đánh nhất.

Cáp Sâm rất giỏi ngụy trang.

Tiêu Trì Dã hệt như con sói nằm rạp trong bóng tối, theo dõi mỗi một động tác của Cáp Sâm, hắn đã vượt xa khỏi hiểu biết của Cáp Sâm về hắn rồi.