Lúc này Minh Lý đường không gọi người hầu hạ, Sầm Dũ thả mành, dẫn Lý Kiếm Đình ngồi, khôi phục sắc mặt như thường nói: “Vốn không nên để điện hạ ôm bệnh đến đây, nhưng sự việc khẩn cấp, không thể không hối điện hạ qua được.”
Lý Kiếm Đình ngồi xuống nói: “Lão sư cứ việc nói.”
Trong lòng Sầm Dũ thấp thỏm, nghe tiếng mưa bên ngoài loáng thoáng, bèn cẩn thận vén rèm trúc bên cửa sổ, xác định xung quanh không có người mới nói với Lý Kiếm Đình: “Thuế ruộng Đan Thành sắp kết án, liên quan rất rộng tới quan chức, Lương Thôi Sơn bắt đầu tra xét thuế ruộng Thuyên Thành rồi, ngay sau đó là Địch Thành Hoa gia. Điện hạ đơn độc trong cung, chúng thần lòng như lửa đốt.”
Hậu cung là cấm địa, ngoại thần không được vào trong. Đợt trước Lý Kiếm Đình mới trúng độc, nội các lo thái hậu chó cùng rứt giậu, lại lấy tính mạng trữ quân ra uy hiếp.
Đôi má trắng bóc của Lý Kiếm Đình vẫn được cổ áo nhung bao bọc, nàng nhíu mày, hoa điền trên mi tâm khẽ động theo, nói: “Kết án thuế ruộng Đan Thành, đo đạc đất ruộng cũng xong xuôi, đây là thời điểm quan trọng, không thể để lỡ. Các lão sư không cần hoãn tiến trình vì ta, làm theo luật là được.”
Trước đây Sầm Dũ có thành kiến sâu sắc với Lý Kiếm Đình, nhưng trữ quân cử chỉ đoan trang, còn khá hiếu học, gặp bọn họ luôn một mực cung xưng lão sư, bây giờ còn chịu gác tính mạng qua một bên vì ruộng dân. Tâm tình Sầm Dũ lên lên xuống xuống, vén bào quỳ xuống trước Lý Kiếm Đình, khấu đầu nói như nức nở: “Điện hạ… thực là… uỷ khuất cho điện hạ rồi!”
Lý Kiếm Đình đứng dậy khẽ đỡ Sầm Dũ, nói: “Mời lão sư mau đứng lên.”
Sầm Dũ lấy tay áo chùi nước mắt, nói: “Điện hạ ở trong cung cần chú ý an nguy, nếu thái hậu dám to gan cưỡng ép điện hạ, chúng thần tất sẽ dùng mạng đấu tranh.”
Lý Kiếm Đình than thở: “Ta có đức tài gì đâu, nhưng mà lão sư, Hách Liên Hầu của Thuyên Thành và Hàn thị Vu Thành có giao lưu nhiều đời, việc này hung hiểm đấy.”
Sầm Dũ thấy Lý Kiếm Đình thản nhiên với bản thân như vậy, nghĩ tới Hàn Thừa, đâu chỉ có sầu lo não nề. Mấy triều thần bọn họ tự xưng là trung thần, lại để trữ quân bị vây trong cung, sống những ngày lo sợ hiểm nguy, bỗng dưng chảy nước mắt nói: “Hàn Thừa nắm giữ đô quân… Chúng thần không dám tùy tiện hành sự, khổ cho điện hạ rồi.”
“Hàn Thừa hoang phí công quỹ ai nấy đều rõ, hắn còn lòng dạ hẹp hòi không chịu khoan dung, làm khó lão sư. Tám đại doanh thân là đô quân, mấy năm gần đây bảo thủ, từ năm Hàm Đức khi Hề Cố An còn sống đã không làm nên chuyện gì, ” Lý Kiếm Đình nói đến đây liền hoãn giọng, “đô quân cùng thái hậu hỗ trợ nhau, các lão sư muốn trừng phạt Hàn Thừa thực sự khó.”
Sầm Dũ không ngờ trữ quân lại nhìn được rõ ràng như vậy, bèn nói: “Bây giờ đại soái vẫn còn ở Khuất Đô, thủ bị quân Khải Đông ngay ngoài cửa thành, thế cuộc đã không thể trì hoãn, chúng thần nhất định phải mau chóng loại bỏ Hàn Thừa.”
Lý Kiếm Đình nói: “Đại soái đi cùng đại phu nhân về thăm nhà, thủ bị quân tuỳ tùng cũng chỉ mấy ngàn người, nếu thật sự động thủ chỉ e Khải Đông không kịp cứu viện, Khuất Đô hung hiểm.”
Tám đại doanh có hai vạn quân sĩ, không chỉ quen thuộc ngõ phố Khuất Đô, còn trông giữ cổng thành đóng hay mở, Hàn Thừa lại có Cẩm y vệ quan sát, có thể chú ý hành động của Thích Trúc Âm bất cứ khi nào. Ngày ấy trong ngục Thích Trúc Âm lừa gạt Hàn Thừa, thời gian qua nửa tháng rồi, chắc Hàn Thừa đã sớm có phản ứng.
Lý Kiếm Đình đứng dậy, nhìn qua khe hở rèm trúc thấy Phúc Mãn vẫn đang chịu đòn. Vẻ mặt nàng bất biến, ánh mắt lại khá lạnh lùng, ngữ khí nói với Sầm Dũ vẫn ôn hoà: “Ta có một kế, có thể loại trừ Hàn Thừa.”
Sầm Dũ lập tức đáp: “Mời điện hạ nói.”
“Nội triều sau năm Hàm Đức giống như đồ trang trí, đông xưởng trống chỗ thiếu người cho nên Hàn Thừa đắc ý vênh váo, ” Lý Kiếm Đình nói, “muốn loại trừ Hàn Thừa, ắt phải có nội hoạn giúp đỡ.”
Sầm Dũ biến sắc, hoảng nói: “Phan đảng loạn chính mới chỉ mười năm đã làm hỏng triều cương đến mức này, các lão cúc cung tận tụy mới khiến cho nội triều hoàn chính. Điện hạ, mấy thứ hoạn quan không dùng được!”
“Lầm rồi, lão sư, ” Lý Kiếm Đình quay người lại, nói với Sầm Dũ, “thiến đảng loạn chính là lỗi của thiên tử. Nội hoạn là người hầu của thiên tử, có thể dùng bọn họ, nhưng không thể trọng dụng.”
Lý Kiếm Đình được Tiết Tu Trác giáo dục, hiểu cực rõ Phan đảng từ năm Vĩnh Nghi đến năm Hàm Đức, nàng giống nội các triều thần như Khổng Thu, Sầm Dũ, đều nghi kỵ nội hoạn. Thế nhưng làm thần với làm quân là hai việc khác nhau, thế lực mà quyền bính chi phối cũng như sóng ngầm phun trào, không thể thanh trừ triệt để, chỉ có dùng, mới có thể kiềm chế.
“Tiết Hàn Thực sắp tới, theo thường lệ trong cung sẽ thiết bách quan yến, lúc đó Hàn Thừa tháo đao đi vào, ” Lý Kiếm Đình nhấc tay rút trâm vàng trong tóc, “chính là thời cơ.”
Hàn Thừa thân là Cẩm y vệ Chỉ huy sứ kiêm Tổng đốc dẫn lĩnh tám đại doanh, ra vào có quyền đeo đao, nhưng năm Thiên Sâm Lý Kiến Hằng bị tấn công tại ngự tiền, Thẩm Trạch Xuyên được phá lệ trở thành cận vệ ngự tiền của Lý Kiến Hằng, quyền đeo đao liền bị phân hoá, cận vệ đeo đao trong yến hội đều do hoàng đế khâm điểm. Bây giờ Đại Chu không có hoàng đế, Hàn Thừa ắt phải tháo đao dự tiệc.
Sầm Dũ nhìn trâm vàng kia, ngón tay cầm trâm vàng thon mảnh, bởi vì ở thâm cung lâu nên tái xanh vô cùng. Sau một trận bệnh trữ quân gầy gò tới nỗi lộ xương, cổ tay đặt trên gấm lụa, toát ra khí cốt cứng cáp của nàng.
Sầm Dũ vén bào quỳ rạp, thút thít: “Hàn Thừa có võ, nếu gặp hiểm rồi hung lên, làm điện hạ bị thương thì sao!”
“Lúc xuân đại soái đánh thắng trận ở Biên Quận, Nguyên phụ có thể đặc biệt thưởng một vị trí trong tiệc để tỏ lòng ngợi khen, Hàn Thừa là đô quân Tổng đốc, để hắn và đại soái ngồi cạnh nhau.” Lý Kiếm Đình đắn đo suy nghĩ chuyện này, “Bên trong xếp hoạn quan do Phúc Mãn Phong Tuyền chỉ đạo, chỉ cần Hàn Thừa bước vào cửa điện, thì buộc hắn có đi mà không có về.”
Sầm Dũ nghe đến đây, mới thật sự lĩnh giáo sự lợi hại của trữ quân!
Ganh đua giữa Phúc Mãn và Phong Tuyền đã bắt đầu từ thời Thiên Sâm đế, lần này Phúc Mãn tra án, đặt Phong Tuyền ở vị trí đầu sỏ, đó là đang bài trừ đối lập. Hắn muốn lên đỉnh cao trong nội triều, trở thành Chưởng ấn Ti Lễ giám sau khi Lý Kiếm Đình đăng cơ. Người này giỏi thói nịnh hót, mấy lần toàn lâm trận phản chiến, nếu thả riêng một mình hắn, chỉ cần thế cuộc có biến, Hàn Thừa mang lợi ích lớn, hắn có thể phá hỏng việc liền. Lý Kiếm Đình để Phong Tuyền lại bên mình là vì Phong Tuyền đã trải qua tai hoạ lao ngục lần này, chắc chắn sẽ không cấu kết Phúc Mãn làm việc xấu. Hai bọn hắn kiêng kỵ lẫn nhau, sẽ giám sát lẫn nhau, thậm chí sẽ vì cướp đoạt tín nhiệm của trữ quân mà tiếp tục ganh đua trong việc này.
Hàn Thừa mang võ ấn đô quân cùng yêu bài Cẩm y vệ, chỉ cần hắn chết đi, tám đại doanh và Cẩm y vệ sẽ rơi vào hỗn loạn, nguy cấp của Khuất Đô được giải quyết dễ dàng. Nhưng Hàn Thừa tháo đao dự tiệc, nhất định sẽ bố trí Cẩm y vệ thân cận ở ngoài điện, thời cơ có thể giết chết hắn khá ngắn ngủi, nếu như thất bại, đợi đến khi hắn vung tay hô hoán, triều thần trong điện tức khắc gặp nguy hiểm.
“Việc này phải nhờ lão sư và Nguyên phụ sắp xếp cẩn thận, tuyệt đối không thể tiết lộ tin tức, ” Lý Kiếm Đình nói rồi hơi cúi người, đỡ Sầm Dũ dậy, “thành bại đều ở lần này.”
Gió rét chợt cuốn rèm trúc, Sầm Dũ đón ánh mắt Lý Kiếm Đình, nặng nề gật đầu, trầm giọng nói: “Chúng thần nhất quyết không phụ ơn điện hạ!”
Phúc Mãn dưới mưa bị đánh đến nỗi hai tai không thông chốc lát, khóe miệng trào máu, đang khóc rên rỉ thì thấy Sầm Dũ ra ngoài cửa, lạnh mặt nhìn hắn. Hắn hoảng hốt nói: “Nô tỳ biết sai, đại nhân, đại nhân…”
Sầm Dũ phất tay áo nói: “Nếu không có điện hạ nhân từ, hôm nay ta không tha ngươi được. Thôi, đi xuống đi.”
Cận vệ lập tức lùi về sau, đứng về dưới hiên Minh Lý đường.
Phúc Mãn lết đầu gối lên phía trước, liên tục dập đầu lạy Sầm Dũ, nói: “Đại nhân dạy phải, nô tỳ không dám nữa.”
Lý Kiếm Đình vén rèm bước ra, thấy Phúc Mãn nước mắt tèm lem, rủ tay áo nói: “Ngươi đi đi, lau rửa một chút, thay thân áo choàng sạch sẽ, ra trước viện chờ.”
Phúc Mãn nhấc cánh tay quệt lệ trên mặt, nhìn đôi giày lộ ra của Lý Kiếm Đình, lại dập đầu mấy cái nói: “Nô tỳ tuân lệnh.”
Phúc Mãn đứng dậy, co quắp túm lấy áo choàng ướt nhẹp, cách màn mưa to nhìn thấy trên mặt trữ quân không mang vẻ ghét bỏ nào, chỉ có thương hại nhàn nhạt.
***
Lúc Khổng Thu chuẩn bị không dám khoa trương, bọn họ luôn trò chuyện với nhau tại nhà riêng, không tụ họp, chỉ dùng danh thiếp tới thăm riêng lẻ. Mưa khi tạnh khi rơi, chớp mắt cái đã là tiết Hàn Thực.
Phong Tuyền chịu hình trong ngục, mấy hôm nay đều đang an dưỡng, hôm nay điểm hoa điền thay trữ quân, khom người trước gương, khi giơ tay để lộ vết tích bị đánh trên cổ tay.
Lý Kiếm Đình không nhắm mắt, nàng nhìn Phong Tuyền như đang ngắm nghía.
Phong Tuyền bị Lý Kiếm Đình quan sát hơi run tay, suýt chấm sai chỗ, Lý Kiếm Đình nhấc ngón tay nắm cổ tay Phong Tuyền, đưa hoa điền về giữa trán.
“Mấy hôm nay đại phu bảo sao?”
Phong Tuyền nghe tiếng cung nữ đi lại, tránh ánh mắt Lý Kiếm Đình, nói: “Nhờ ơn điện hạ quan tâm, đại phu nói không có gì đáng lo cả.”
Lý Kiếm Đình đứng lên, cung nữ sau lưng khoác ngoại bào cho nàng. Nàng quay đầu nhìn mình trong gương, nàng có vẻ luôn nhìn chằm chằm bản thân trong gương, như đang kiếm tìm gì đó.
“Tình hình cụ thể ở Ty Uyển cục, đợi đãi yến xong ngươi hãy nói tiếp với ta.” Lý Kiếm Đình cài trâm vàng bên tóc mai ngay ngắn, không nhìn bóng dáng mờ nhòa kia nữa mà quay ra cửa điện.
Phong Tuyền hiểu ý, tiến lên đỡ Lý Kiếm Đình.
Lý Kiếm Đình đi vài bước, đạp lên ánh sáng trên đất, nàng cụp mắt nhìn quầng sáng đó, sàn nhà được lau sáng loáng phản chiếu khung trời ngoài cửa, như thể nàng đang đứng giữa đài mây. Khoảnh khắc này, thật lạ là nàng còn hơi trẻ con, giống như lưu luyến quang cảnh này mới đứng đó hồi lâu.
Phúc Mãn bên ngoài khom người lên bậc, chờ bên cửa nhẹ giọng nói: “Điện hạ, đến giờ rồi.”
Phong Tuyền cảm thấy nơi cánh tay mình hơi chìm xuống, gió sau mưa thổi lay trâm vàng bên tóc mai trữ quân, cánh bướm lượn khẽ chạm lên búi tóc nàng.
Lý Kiếm Đình sải bước ra ngoài.
***
Hàn Thừa ngồi xe đến trước cửa cung, lúc xuống xe nhìn thấy Hách Liên Hầu. Hách Liên Hầu chờ đã lâu, thấy Hàn Thừa sang thì vội vàng tới đón, cùng hắn sóng vai vào cung, nói: “Sao mấy hôm nay ngươi chẳng quan tâm thế? Giờ Đô Sát viện kết tội ta, tố ta chiếm hết ruộng dân, đấy không phải nói láo khiêu chiến à!”
Tay Hàn Thừa xoay hạch đào, nói: “Ngươi nói kiểu này với Sầm Dũ, lão chịu tin chắc? Trong tay lão có sổ Phan Lận cung cấp, ước lượng được thuế ruộng tám thành.”
“Vậy phải nghĩ cách đi, ” Hách Liên Hầu theo sát Hàn Thừa, thấp giọng nói, “bọn hắn muốn giam thái hậu, bây giờ đến mặt thái hậu ta còn không được thấy.”
Hàn Thừa thầm nghĩ thái hậu là ốc không mang nổi mình ốc, tự thân còn khó bảo đảm, khoản nợ này đã truy tới Thuyên Thành rồi, nhìn tư thái chết cũng không dừng của mấy tên Khổng Thu là biết sẽ không nhân nhượng cho xong việc như trước kia. Hắn mất ngủ thâu đêm vì chuyện này, giờ sờ râu ria lộn xộn nói: “Ta cũng vội, nhưng vội có ích không?” Hắn liếc hoạn quan dẫn đường phía trước, nhỏ giọng nói với Hách Liên Hầu, “Thái tử đổ bệnh, vẫn vô sự, thế thì còn làm sao được?”
“Phúc Mãn là cái thứ trung nghĩa gì vậy?” Hách Liên Hầu đi nhanh, mồ hôi hơi túa ra, “Bọn hoạn quan đó đương nhiên không biết hai chữ trung nghĩa này. Tật Truy là độc gì? Ta không tin miệng hắn, nhất định là hắn động tay trong đó rồi, không dám đắc tội nội các. Giờ không phải tới hầu bên trữ quân đó sao? Bọn chúng toàn đê tiện hết sức.”
Hàn Thừa thấy sắp tới nơi, lúc hoạn quan lui ra, hắn giấu hạch đào về trong ngực, hơi gật đầu với cận vệ, nói với Hách Liên Hầu: “Tan tiệc ngươi đến phủ ta nói, ở đây nhiều người nhiều tai mắt, không phải nơi nghị sự.”
Hách Liên Hầu lòng như lửa đốt, bất đắc dĩ, chỉ có thể đáp ứng, tiếp tục theo sau mông Hàn Thừa vào điện.