Thương Tiến Tửu

Chương 239



Tiệc Hàn thực được chuẩn bị rất cận thẩn, khi Hàn Thừa ngồi xuống thì thấy Thích Trúc Âm bên trái mình. Hắn điểm tay áo, nói: “Đại soái định khi nào về Khải Đông? Tiết thanh minh mưa bất chợt, đường không dễ đi nha.”

Thái giám bên cạnh Thích Trúc Âm đàng rót rượu, hoa văn chén trong cung rất tinh tế, rượu màu hổ phách ở trong chén trông rất đẹp mắt. Thích Trúc Âm chuyển chén rượu, vừa đoan trang vừa nói: “ Biên Quận giục về gấp, sớm nên đi rồi, nhưng mà mưa ở Khuých Đô mãi mà không dừng, ta cũng phát sầu.”

Có thể đi sao.

Hàn Thừa cười lạnh, chuyện vẫn chưa xong, nội các làm sao dám để Thích Trúc Âm đi? Tính mạng những người thân trong nhà của đám Khổng Tưu đều ở trên người Thủ Bị Quân Khải Đông, chỉ mong mấy ngày Thích Trúc Âm còn ở Khuých Đô có thể loại bỏ mình.

Hàn Thừa cách khoảng cách, nói với Thích Trúc Âm: “ Dọc theo võ đài Phong Sơn đi ra ngoài, hướng năm có đường chạy thẳng đến Hà Châu, đây là đường mới tu sửa, chạy dọc theo sông Khải Linh. Lát nữa Đại soái có thể cùng bộ binh nói chuyện, từ chỗ đó đi nhanh hơn. Bộ Thanh Thử đã đánh xong, còn có bộ khác, Thủ Bị Quân năm quận Khải Đông đang đợi lệnh của Đại soái, ta nghe cũng sốt ruột theo.”

Tuy Hàn Thừa là người hẹp hòi, nhưng biết khá rộng. Hắn có thể ngồi cùng bàn với đám người Sầm Dũ, thì trong bụng cũng phải có cái gì đó hành thật giá thực, hắn đã đi rất nhiều nơi làm việc, đối với đường thì vô cùng quen thuộc, chuyện này Thích Trúc Âm không thể gạt được hắn.

“ Chờ thời cơ để đi,” Thích Trúc Âm nâng đem chén rượu đặt xuống, “Đều là chuyện khó nói.”

Khi hai người nói chuyện với nhau, nhìn thấy tiểu hầu gia Phí Thích cũng đến. Phí Thích là bạn tri kỷ của Phan Lận, mấy ngày nay hắn vì tin Phan Lận chết mà bệnh nặng một trận, không đi chơi nữa, có thể gặp hắn không phải là dễ dàng.

Thích Trúc Âm nói: “ Tiểu hầu gia vào tám đại doanh?”

“Phan Lận chết, hắn bị kích động, đột nhiên dậy lên tinh thần, không muốn vô tích sự nữa.” Hàn Thừa nhấm chút rượu, “ Trong triều nào còn ghế trống? chỉ có tám đại doanh có thể dung nạp hắn thôi, ta điều hắn đến Xuân Tuyền doanh.”

Xuân tuyền doanh trang bị hỏa súng, Thích Trúc Âm nhớ đến hỏa súng này của Dực vương phàn châu, lại nghĩ đến bọ cạp ở Khuých Đô. Cô thở dài một tiếng, rốt cuộc cũng nhìn thẳng vào Hàn Thừa, nói: “ Chỉ huy sứ.”

Hàn Thừa vội nghiêng làm vẻ lắng nghe.

Thích Trúc Âm thần sắc nghiêm trọng, nói: “Đói rồi.”

Lúc này Hàn Thừa cười ha ha, nói: “Năm ngoái Đại soái không ở Khuých Đô, không biết trước khi khai tiệc phải lót bụng trước.” hắn hạ giọng nói, “Tiệc hàn thực đều là món lạnh, còn có tiệc trung thu cũng ăn như vậy, lúc ấy có rượu ngon cùng con cua, ngồi ở trong vườn hoa ngắm trăng, đẹp thật sự.”

Hai người như vậy trò chuyện với nhau thật vui, mãi cho đến khi giọng trong trẻo của thái giám truyền Thái hậu ngọc giá, bọn họ mới đứng dậy, lui một chút về phía sau, quỳ xuống đất, cùng Khổng Tưu lên tiếng thỉnh an.

Thái hậu đội mũ kim luy khảm mười hai ngọc long phượng, đeo khuyên tai đông châu, cách ăn mặc khoan thai lộng lẫy, không có chút vẻ bị mệt mỏi hao tổn, sau khi ngồi xuống đoan trang chỉ nói “đứng lên đi”, lại không nói gì nữa. Nhóm quan triều lần nữa hành lễ, đợi sau khi hành lễ xong, Lý Kiếm Đình mới bước vào điện.

Thích Trúc Âm tửu lượng bình thường, ở trong bữa tiệc nói câu được câu không với Hàn Thừa, vài lần kính rượu đều bị Hàn Thừa cự tuyệt. Hàn Thừa không mang theo đao, trong lòng cẩn thận, thời khắc chú ý cửa điện, nơi đó có cận vệ mà hắn bố trí.

Khổng Tưu dẫn đầu các quan lại lần lượt kính rượu Thái hậu và Trữ quân, không khí trong bữa tiệc đang có chút ngà ngà say, Phúc Mãn sai thái giám mang đồ ăn lên. Nhóm quan viện của Hàn Lâm Viện kể một loạt chuyện cười, khiến tất cả viên quan trong bữa tiệc ai nấy đều cười ngả nghiêng, ngay cả Thái hậu thần sắc cũng dịu đi.

Lý Kiếm Đình đúng lúc đứng dậy, nâng chén đến kính Thái hậu.

Thái hậu nhìn cô trìu mến, nói: “Đứa trẻ ngoan, giống Quang Thành gia, về sau giang sơn giao cho ngươi gánh vác, ai gia yên tâm.”

Lý Kiếm Đình cũng đã có tuổi, còn “về sau” cái gì nữa?

Lý Kiếm Đình cúi người nâng chén uống cạn, hai má thoáng hồng hồng lên, nhìn ngại ngùng. Cô cùng Thái hậu mẹ hiền con hiếu, nói: “ Hoàng tôn ngu dốt, chuyện chính sự còn chưa hiểu rõ, không biết khi nào mới có thể ngộ đạo ra được, chi bằng hoàng tổ mẫu ngày ngày đôn đốc.”

Lý Kiếm Đình còn chưa tham chính, án thuế đất đan thành trước kia, ở trên minh lý đường nghe đều là văn chương kiểu cách của nội các trình báo, rất nhiều chuyện còn chưa hiểu rõ, nhưng được mấy người Khổng Tưu chuyên tâm giảng dạy, khi giảng bài còn phân tích kỹ càng cho cô, cho nên những lời này bất quá cũng chỉ nói cho nó có mà thôi.

Thái hậu cũng uống cùng Lý Kiếm Đình.

Trước khi Trữ quân chưa đăng cơ, hết thảy chính vụ đều nên do đại thần phụ giúp chuyện triều chính Khổng Tưu dẫn đầu nội các đến quyết định, Thái hậu thay mặt thiên tử nắm quyền vốn chỉ có quyền phê dấu đỏ theo tính chất tượng trưng, nhưng Thái hậu dựa vào thế gai và đô quân mà chi phối triều chính, sớm đã lệch khỏi hai chữ ‘đôn đốc’ mà Lý Kiếm Đình nói ra.

Lý Kiếm Đình khom người lui ra, sau khi rót đầy rượu thì kính Khổng Tưu, thầy trò hai người hành lễ với nhau. Cô cứ lần lượt theo thứ tự, cuối cùng cũng đến trước Hàn Thừa kính rượu.

Lúc này trong tiếng nhạc trong điện đang vang lên, rèm cửa buông xuống, khiến cửa điện tối mờ. Hàn Thừa đáp lễ, đợi sau khi hắn uông cạn, nghe Lý Kiếm Đình nói: “ Chỉ huy sứ là phụ tá đắc lực của tiên đế, kiêm lĩnh tổng đốc Đô quân, công lao càng vất vả, khiến ta rất kính nể.”

Khi cô nói, Phúc Mãn phía sau sẽ rót đầy cốc, Hàn Thừa thấy thế chặn lại: “Điện hạ đàng hại lão thần đấy.”

Lý Kiếm Đình cười cười, vì bênh vẫn chưa khỏi hẳn, nên lúc cười, đôi mắt có chút dịu dàng, vui đùa nói “ Lão sư là nguyên phụ nội các, Chỉ huy sứ là nguyên lão cẩm y vệ, sao ta có thể một bên nặng một bên nhẹ được?”

Hàn Thừa nghe Lý Kiếm Đình đặt hắn và Khổng Tưu cùng nhau, lời nói đều có ý nịnh nọt mình, liền đoán là thái tử bị chuyện lần trước dọa, muốn lấy lòng hai bên lão sự.

Hàn Thừa hai tay dâng chén, nhận Lý Kiếm Đình, nói: “ Thần chỉ là người vũ phu, sao danh xếp cùng nguyên phụ. Điện hạ, mời.”

Lý Kiếm Đình nhìn Hàn Thừa, che tay áo đem chén rượu uống cạn, sau đó Phúc Mãn lại rót đầy. Bình rượu và chén rượu mà cô lấy là khác nhau, độ rượu rất mạnh, uống hai chén mà Hàn Thừa đã toát mồ hôi, không muốn uống tiếp.

“Điện hạ,” Hàn Thừa tửu lượng từ trước đến nay vẫn luôn khá, nhưng mà sau khi hơi ngà ngà say thì nhớ đến ngoài điện đều là người của mình, không khỏi thả lỏng cảnh giác, nói với Lý Kiếm Đình, “Điện hạ tuổi còn trẻ, chính vụ đều là nghe theo quyết định của nội các thực hiện, khó tránh khỏi sơ suất tuần tra quân vụ. Năm nay nội các muốn cắt giảm Đô quân phí, điện hạ, chuyện này sao có thể, bọn ta là đô quân kiêm lĩnh trong trách tuần tra, hiện giờ ngay cả võ đài hình dạng như thế nào cũng đều chưa thấy, còn muốn cắt giảm quân phí, này….”

Khổng Tưu đứng ở sau Lý Kiếm Đình, nghe vậy nhíu mày, chặn lại nói: “Yến tiệc không nói chuyện chính vụ, ngươi than oán với điện hạ cái này để làm gì.”

Hàn Thừa uống rượu, giữ bình rượu trong tay, nhìn Khổng Tưu ngoài cười nhưng trong không cười, nói: “Bạc Nhiên, các ngươi muốn dùng tiền chi phối ta, ta chỉ có gặp mặt điện hạ mới có thể bày tỏ sự khó khăn. Đã nhiều ngày đô sát viện làm hiếp bức Hách Liên Hầu chặt chẽ, hắn là người thành thật, bị Sầm Tầm Ích mắng đến không còn thể diện. Ấy, điện hạ, điện hạ nghe một chút thôi.”

Sầm Dũ ở bàn cách đó mấy bước đứng lên, trước tiên bái lạy Thái hậu và Lý Kiếm Đình, mới nói với Hàn Thừa: “Đô sát viện chủ chưởng buộc tội, được gọi là ‘ ngôn quan ’, trình lên những chuyện xấu của triều đình. Thuyên Thành kề với đường lương đông bắc, lại thông với đường thủy Địch Thành, thuế vụ có vấn đề, chúng ta ‘ngôn quan’ phải nói ra. Án Thuyên Thành còn chưa tiến hành hội thẩm, nội các cũng không thực sự buộc tội Hách Liên Hầu, tại sao lại có thể nói là chúng ta uy hiếp bức bách hắn đến đường cùng? Ta lại thấy ngược lại là hắn dồn ép dân chúng Thuyên Thành đến bước đường cùng thì có.”

Tiếng nhạc trong điện dần dần dừng lại, nhóm triều thần đang ngồi không một tiếng động.

Hàn Thừa cảm thấy không nhịn được sự giân dữ hiện trên mặt, hắn chính là chướng mắt cái bộ dạng giả thanh cao của hàn môn triều thần. Trước kia hắn nhịn thì đã đành, hiện tại hắn nắm trong tay tính mạng Khuých Đô, Sầm Dũ còn dám ngang nhiên chống đối hắn như vậy, khiến hắn nổi trận lôi đình. Hàn Thừa cưỡng chế, cười nói: “Tầm Ích, ngươi và ta đã quen biết từ lâu, ta hiểu ngươi, nếu Thuyên Thành không mở hội thẩm, chính là tiền giấy chưa được phê hồng, việc tấu sớ đều phải chờ khảo chứng, không thể như vậy mà tự tiện đưa ra kết luận.”

Hách Liên Hầu không binh không quyền, sổ sách còn bị Phan Lận chuyển cho hộ bộ, hiện tại gấp đến độ kiến bò trên chảo nóng, trong lòng có hận cũng chỉ dám nói. Giờ phút này thấy bọn hắn sắp có tranh chấp, không ăn cơm được nữa, gác đũa, đứng lên khuyên bảo: “Yến tiệc không nói chuyện chính vụ, không nói chuyện chính vụ......”

Hàn Thừa đưa bình rỗng cho thái giám, lần thứ hai hành lễ với Lý Kiếm Đình, nói: “Đã làm mất sự hào hứng của điện hạ.”

Lý Kiếm Đình cũng đưa bình rỗng cho Phúc Mãn, nói: “Chỉ huy sứ đừng để ý trong lòng làm gì, chẳng qua ——”

Chẳng qua?

Hàn Thừa nghi hoặc ngẩng đầu.

Một cơn gió thổi đến cửa điện, mành vải khẽ bay bay. Lý Kiếm Đình làm như tóc bị rối, cô nâng tay để trên tóc, đầu ngón tay chạm đến cây trâm, nói từng câu chữ rõ ràng với Hàn Thừa: “Kim tôn đồng nhữ ẩm, dao sắc không phân tha 1.”

Mành vải rơi xuống đất, cửa điện đóng chặt lại. Mắt Hàn Thừa mở to, lúc này lui về sau, trong lúc kinh sợ mà khua đổ mấy bình rượu, bình đựng rượu trong nháy mắt rơi xuống vỡ tan tành, hắn nói: “Điện hạ–.”

Thích Trúc Âm không đứng dậy, đấm một quyền lên bàn, chén bát trên bàn bỗng chốc rung lên, cô tóm lấy chiếc đũa vàng, nghiêng người đâm vào bên gáy Hàn Thừa. Hàn Thừa khua cánh tay đỡ, chỉ nghe tiếng”Phanh” chạm vào nhau, hắn vậy mà trong quan bào lại mặc giáp nhẹ, cánh tay mang tý phược!

Hàn Thừa dùng chân đá chiếc bàn nhỏ, nhắm đến Lý Kiếm Đình, giận dữ: “Kỹ nữ, sao mày dám giết ta!”

Phúc Mãn thấy Hàn Thừa ra oai, lại nghe tiếng bước chân rầm rầm ngoài điện truyền đến, trong lòng sợ khiếp vía, bưng khay lui về phía sau vài bước. Khổng Tưu ở bên cạnh đã nhào người đến, che ở phía trước Lý Kiếm Đình, bị mấy mảnh vỡ của chiếc bàn nhỏ bắn lên chán. Hắn dốc hết toàn lực giúp Lý Kiếm Đình lùi về phía sau, bất chấp máu đang chảy, trong lúc kinh sợ hô: “Đừng nghe hắn nói năng xàm bậy! kẻ gian xảo này không bị diệt trừ, quốc gia không có ngày bình yên! Giết hắn, mau giết hắn!”

Cửa điện ầm ầm, cận vệ ở bên ngoài nghe được tiếng hô lập tức tiến đến phá cửa, Phong Tuyền cùng mấy tiểu thái giám chặn chốt cửa. Triều thần trong điện sợ hãi, Hách Liên Hầu đứng không vững, liên tục về phía sau lui, thì thào: “Đây là làm gì vậy......”

Lý Kiếm Đình khi lui về phía sau không đứng vững, ngã ngồi trên mặt đất. Trống ngực đập bịch bịch, năm chặt cây trâm, thấy Phong Tuyền bị cửa đâm cho lay động, lạnh lùng nói: “Chặn cửa lại! Hàn Thừa bố trí binh mang áo giáp vây quanh cung điện, dã tâm không hề che đậy, tối nay nếu không giết hắn, ta và các vị đều sẽ chết!”

Sầm Dũ trong lúc kinh loạn không để tâm đến dưới chân, bị vấp phải đồ uống dưới đất, Tiết Tu Trác đỡ hắn, hắn khua cánh tay vào trong điện triều, gấp giọng nói: “Chỉ cần Hàn Thừa chết, phản quân sẽ như rắn mất đầu! Viện binh của Đại soái ở phía sau, các vị đừng sợ!”

Âm Lạc lấy mình làm gương, dẫn đầu bổ nhào đến trước cửa, góp lục cùng nội hoại giữ vững cửa điện.

Hàn Thừa cùng Thích Trúc Âm giao thủ, thắng ở công phu luyện tập nhiều năm, lại mặc giáp, khiến Thích Trúc Âm ngã trên mặt đất, năm châu trên tóc nhất thời bị đứt rơi loạn xuống đất. Cô không dám dừng lại, mạnh mẽ xoay người, rời khỏi chõ, nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Hàn Thừa theo sát một cước dẫm trên vị trí cô vừa nằm.

“Thích Trúc Âm!” Hàn Thừa hung hăng nhỏ một ngụm, “Nhịn ngươi lâu rồi, ngươi thật đúng là không biết trời cao đất rộng, muốn thắng ta, gọi lão tử ngươi đến!”

Thích Trúc Âm không mang Tru Cưu, bình thường ở trên chiến trường có đều là mãnh công, gặp Hàn Thừa là loại cao thủ tinh thông võ đạo sẽ bất lợi. Cô dụ Hàn Thừa lui ra phía sau vài bước, đã đến cạnh bàn của Hoa Hương Y, mắt thấy sẽ dồn đến trước mặt Thái hậu, bỗng nhiên bưng chén rượu mà Hoa Hương Y chưa uống hết lên, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, tiếp đó đập bể chén, gập người dậy, kẹp miếng chén vỡ giữa hai ngón tay, lau miệng.

“Ngươi không biết sao?” Thích Trúc Âm ăn ngay nói thật, ” Lão tử nhà ta bị trúng gió.”

Hàn Thừa bất ngờ đánh một quyên về phía trước mặt ttx, ttx nghiêng người tránh, nâng cánh tay không cầm mảnh sành lên chế trụ tay Hàn Thừa, ra sức vặn về.

Hàn Thừa không nhúc nhích tý nào.

Thích Trúc Âm nổi giận, không buông tay, mà là đá một cước vào sườn bụng Hàn Thừa. Hàn Thừa biết cô bình thường đều cầm quỷ đầu đao, lại không muốn thừa nhận cô là một nữ tử, lực đạo bắt lấy lớn như vậy, dĩ nhiên là quẫy không thoát tay ra được, thực sự đã trúng một cước. Đột nhiên hắn hung lên, hét lớn một tiếng, tiếng “bang bang” liên tục, dựa vào khuỷu tay để vùng khỏi Thích Trúc Âm.

Hai người bọn họ vật lộn ác liệt, trong lúc tiến lùi đem những thứ dưới chân dẫm cho nát. Triều thần lấp kín cửa đều là quan văn, và cẩn vệ bên ngoài thì hợp lực, tất cả đều dựa vào dũng khí! khe hở của cửa điện càng lúc càng lớn, Phong Tuyền đã có thể thấy vẻ mặt dữ tợn của cẩn vệ bên ngoài, hắn đột nhiên “phi” một ngum nước miếng về phía đám cận vệ, chửi: “Bọn tiện nhân ngu ngốc, đi theo cái tên vương bát đản nổi tiếng là cay độc, làm cho ngươi con mẹ nó mộng tưởng hão huyền! Để bọn ta xé nát tấm nha thối của ngươi!”

Hắn có bộ dáng thanh tú, sau khi đi theo Trữ quân tiến cung thì sửa lại tính nết, không dám càn rỡ, bình thường gặp ai đều cũng vâng lời, nhưng hôm nay không đếm xỉa đến, dùng những lời chanh chua để mắng chửi. Nhóm triều thần nhóm cũng mắng chửi, nhưng đều là nắm chặt cây bút để chửi, vắt óc nghĩ phải mắng ra vần nhịp, mắng ra mỹ cảm, mắng ra phong thái, lập tức nghe được hàng loạt âm thanh súng pháo của Phong Tuyền thì nhất thời sĩ khí tăng lên.

Hàn Thừa bên trong không muốn dây dưa, nắm quyền vung về phía Thích Trúc Âm, muốn thoát khỏi cánh tay phải cả Thích Trúc Âm. Thích Trúc Âm thuận lực nhảy trở mình, khi rơi xuống đất thì bên má bị đấm trúng, lần này đánh cho cô phải trở mình đập vào chiếc bàn nhỏ ở bên cạnh, khi chống cánh tay thì liếm máu trên răng mình.

Lão cẩu này không hổ cao thủ của tên hỗn đảng Kỷ Lôi, không động chính là ở giấu dốt, gặp Thích Trúc Âm chiếm tiện nghi, đổi lại Tiêu Trì Dã người có lực cánh tay cường hãn có thể đánh kỷ gia quyền sao có thể dễ dàng như!

Hàn Thừa tiến lên áp chế, muốn đá Thích Trúc Âm ở giữa ra ngoài. Thích Trúc Âm hay tay đón đỡ, trở tay ôm lấy chân hắn, rồi đột nhiên cuộn lên, ném hắn ngã trên mặt đất. Khổng Tưu giơ bầu rượu xông lên, không kịp đập thì đã ném sang một bên, gắt gao ôm lấy một tay của Hàn Thừa.

Hàn Thừa bị Khổng Tưu giữ cánh tay trái, trong lúc nhất thời tránh không được, hắn muốn xoay người dậy, Tiết Tu Trác đạp ngã mấy cái bàn, ở chỗ mấy cái bàn thì ấn chân xuống, quỳ gối một bên giữ cánh tay phải Hàn Thừa.

Hai cánh tay của Hàn Thừa bị giữ chặt, thay đổi sắc mặt, hét lớn: “ Các ngươi đều là tiểu nhân.”

Hắn dùng lực động thân, nhưng Thích Trúc Âm đánh giơ một chân lên cao, đạp xuống mặt hắn, mảnh sành cầm trên tay hướng xuống cổ Hàn Thừa. Hàn Thừa liều mạng nhấc người lên, dựa vào giáp trước ngực đỡ lần này, cổ bị xoẹt qua một đường máu. Hắn đang muốn mở miệng, sau lưng lại đột nhiên một người tới, ôm nửa người hắn.

Phúc Mãn thở hổn hển, nói: “Đại soái ra tay!”

Hàn Thừa vừa thấy hắn, vừa hoảng sợ vừa giân lạnh giọng nói: “Hoạn tặc vô ơn, sớm nên giết chết ngươi!”

Dứt lời liền có xu hướng đứng lên. Ai ngờ hắn còn chưa làm được, đã bị Thích Trúc Âm một quyền đạp ngửa ra sau, lần này khiến Hàn Thừa chảy máu mũi, hắn hận giương giọng rống to: “Các ngươi đến giúp đỡ Lý Kiếm Đình đăng cơ, các ngươi mới là nghịch tặc! cô ta cũng chỉ là kỹ nữ ——”

Chỉ nghe”Cười khúc khích” vang lên, Hàn Thừa mắt trái đau nhức, hắn đau đến mức ngửa cổ khóc thét lên, trong sắc máu mo hồ thấy cây trâm kim điệp lay động rơi xuống cạnh áo giáp mình.

Hàn Thừa đau đến thanh âm phát run, đã thế suy sức yếu, nói: “Ngươi...... Ngươi dám......”

Lý Kiếm Đình tay run rẩy rút ra cây trâm, hoa bào bị máu bắn đền bẩn, cô thấy Hàn Thừa còn chưa chết, cắn răng một cái, nhắm mà đâm loạn vào mặt và cổ Hàn Thừa.

Hàn Thừa thỉnh thoảng nói: “Kỹ nữ...... Ngươi......”

Mắt trái ở cái hôm Khuých Đô mưa to bị Mãnh mổ bị thương, tả mắt lại bị Lý Kiếm Đình đâm mù, lúc này đây không giống ai, bộ mặt mơ hồ, môi mấp máy.

“Muốn ta...... Một...... Thế...... Thế nhưng đến......”

Phúc Mãn còn bị Hàn Thừa ép ở sau lưng, bị máu kia chảy xuống mặt, hắn sợ tới mức thét chói tai. Khổng Tưu lòng sợ hãi buông tay ra, xác nhận Hàn Thừa đã chết, mới thở mạnh một hơi, ngã ngồi trên mặt đất.

Hàn Thừa ngã ngồi trên mặt đất, lệch cổ, không hề động.

Tiết Tu Trác vẫn thở dốc, hắn nhìn chăm chăm Lý Kiếm Đình, trong ánh mắt là sự hỗn loạn không thể tin tưởng. Cây châm của Lý Kiếm Đình dính đầy máu, rơi xuống trên mặt đất, phát ra tiếng vang trong trẻo. Hai tay cô đều là máu, như là bị bộ dạng của Hàn Thừa dọa, lui nửa bước, hầu gian kiềm chế thở gấp.

Súc vật.

Lý Kiếm Đình ngón tay run đến mức lợi hại, cô ở tĩnh mịch mà lau mặt mình, như là chùi nước mắt, lại chỉ để lại dấu tay đỏ sẫm.

Ta không phải là súc vật.

Lý Kiếm Đình đón ánh mắt của Tiết Tu Trác, chậm rãi nắm chặt bàn tay. Đôi mắt cô đỏ bừng, vẻ mặt đột nhiên biến đổi lộ ra vẻ phức tạp, như là khóc, như là cười.

“Ta không phải......” Lý Kiếm Đình gằn từng chữ, cô đột nhiên xoay người, hướng tới cửa điện giơ tay phải lên, giống như từng nắm đao quyền không thể đụng vào, gằn từng chữ địa nói, “Trữ quân ở đây, ai —— muốn làm loạn thần tặc tử?”

Thái hậu đỡ tay nắm, tuy là còn đang ở địa vị cao, lại cứ như là quay về cái ngày mới tiến cung. Ngày đó bà đứng ở trước cung điện nguy nga, nhìn lên trung niên chính trực Quang Thành, Quang Thành Đế cũng từng đứng ở Cửu Trọng Đỉnh, giơ tay phải ra, nói với bà: “ Thiên tử ở đây.”

Quân vương Lý thị!