Quan miện y phục của Thuần Thánh đế đều được làm theo kiểu dáng mới, da Thẩm Trạch Xuyên trắng, cục thượng y phải làm nổi bật lên được uy phong của Hoàng thượng, đặc biệt chú trọng vào hoa văn. Tai phải của Thẩm Trạch Xuyên đeo khuyên, khuyên tai, lúc nào đeo kiểu gì, cái đó cũng phải nhìn tâm trạng. Cục thượng y vò đầu bứt tai muốn trọc cả đầu, lẽo đẽo bám theo Kiền Quân vương Tiêu Trì Dã mãi mà cũng chẳng mò ra nổi một quy luật nào.
Thẩm Trạch Xuyên thích cầm quạt, quạt cũng rất được chú trọng, do Tiêu Trì Dã chuyên biệt cung cấp, toàn thiên hạ chỉ có duy nhất một nhà làm, giống như khuyên tai vậy, độc nhất vô nhị.
Lúc này trong điện đang người ra người vào tấp nập, Tiêu Trì Dã nằm kềnh đong đưa trên chiếc ghế dựa dưới mái hiên, chân dài dềnh ra trên đất, rất chi ngáng đường.
“Sổ sách năm ngoái đã báo cáo chuẩn xác cho bộ Hộ,” Thần Dương đứng bên cạnh báo cáo với Tiêu Trì Dã, “doanh Ngũ mới lập, vị trí thì lại chếch, gần Mạc Tam Xuyên, chi phí quân nhu lương thảo lớn hơn các doanh phụ cận, chuyện này…”
Tiêu Trì Dã xem sổ sách, nói: “Còn chưa điều động quân thợ, tổng chi phí tu sửa trang bị mùa thu năm ngoái Lương Thôi Sơn đã ước tính một lần rồi, số bạc này phải gấp đôi.”
Thẩm Trạch Xuyên bên trong điện đang đeo quan, hạt châu va chạm khe khẽ, chúng cung nữ hết sức nhẹ nhàng, không dám quá phận.
Tiêu Trì Dã xem một lúc không dời mắt, rồi đưa lại quyển sổ cho Thần Dương.
Bội chi quân phí là chuyện bình thường khi trong thời chiến, song bộ Mông Lạc ở cửa Mạc Tam Xuyên hiện giờ chính là con thuyền trên sa mạc của Đại Tĩnh, có hỗ thị rồi, phí quân nhu lương thảo không còn cao như thế nữa. Sổ sách này lừa người khác thì còn được, chứ lừa Tiêu Trì Dã thì đừng có hòng. Thời hắn còn lăn lê bò toài vận chuyển lương ở Ly Bắc, người kiểm tra sổ sách ở bên trên là Tiêu Phương Húc đấy.
“Bảo chủ tướng doanh Ngũ cởi giáp vào đô,” Tiêu Trì Dã nói, “đến tính trước mặt ta.”
Thần Dương nghiêm trang hành lễ rồi lui xuống.
Ma ma lại gần ghế, nửa dỗ nửa khuyên: “Nhị gia, đến giờ rồi ạ.”
Cái ghế của Tiêu Trì Dã đong đa đong đưa, hắn giơ ngón tay lên ý bảo ma ma chớ lên tiếng, xuyên qua ánh sáng mong mỏng ngắm Thẩm Trạch Xuyên. Bờ vai lưng Thẩm Trạch Xuyên thẳng tắp, lúc nghiêng người, hạt châu loang loáng lay động ngay gần chóp mũi y.
Chúng cung nữ đồng loạt cúi đầu, khom lưng lui về sau.
Thẩm Trạch Xuyên rủ ngón tay nhặt cây quạt trên bàn lên, viên ngọc bên tai phải loáng hắt lại ánh sáng. Mấy bữa nay y mắc phong hàn nhẹ, lúc nói giọng mang âm mũi, người dễ mệt, trông lúc nào cũng như sắp ngủ mất tới nơi.
“Giờ Tý tan,” Thẩm Trạch Xuyên thả thẻ giờ xuống bàn, “sau đó phải chuẩn bị cá ngân long, tất cả đến Thương Vân các xem pháo hoa vái điện các. Ngươi chuyển lời trước đi, bảo mọi người mặc đồ ấm vào, đừng có để như năm ngoái.”
Chúng lão thần không chịu được lạnh, xem ngân long xong, còn chưa kịp vái đã gục một loạt.
“Chuẩn bị trà gừng nóng ở sảnh bên cạnh,” Thẩm Trạch Xuyên ngẫm nghĩ chốc lát, “quý là ở tấm lòng.”
“Mấy năm trước Tuân nhi còn nhỏ, đều đi sau đại ca, năm nay thì,” Thẩm Trạch Xuyên nói, “đứng trước nhất.”
Thái giám nghe ra ý, vội vàng vâng.
Tiêu Trì Dã đi đến cạnh Thẩm Trạch Xuyên, nói: “Nó vẫn là học trò của Thành Phong, không thể vượt qua cấp bậc lễ nghĩa này được.”
“Vượt qua mới là đúng lễ nghĩa,” Thẩm Trạch Xuyên hơi hếch cây quạt, cụng vào cùi chỏ Tiêu Trì Dã, “Thành Phong là tiên sinh, là thầy, bình thời kính trọng vẹn toàn, giờ cũng nên vậy.”
Ma ma đằng kia giục, Tiêu Trì Dã choàng áo lên. Đai lưng khó thắt, Thẩm Trạch Xuyên bèn phụ một tay, Tiêu Trì Dã cứ để nguyên cái tư thế ấy hôn chóc Thẩm Trạch Xuyên một cái qua lớp ngọc châu.
Chẳng ai phát hiện.
Đàm Đài Hổ mới có con, vui phơi phới như mở cờ, hễ gặp ai là lại khoe. Hắn hỏi Phí Thịnh: “Bao giờ ngươi lấy vợ?”
Phí Thịnh trong lòng thì ghen tị, ngoài mặt thì mạnh miệng: “Chưa biết được, ta phải lấy mười bảy mười tám nàng.”
Đàm Đài Hổ lại quay qua hỏi Dư Tiểu Tái: “Bao giờ ngươi lấy vợ?”
“Ngươi bơn bớt đi.” Dư Tiểu Tái nhấp rượu.
Đàm Đài Hổ muốn xả lắm mà không có chỗ để xả, nhịn hết nổi nữa, bèn đứng dậy ngó nghiêng, vừa thấy Cao Trọng Hùng đã cuống quýt hỏi: “Bao giờ——”
Thích Trúc Âm đúng lúc đi vào, Đàm Đài Hổ mới hành lễ, nàng cởi áo choàng ra bảo: “Song hỉ lâm môn, chuyện đáng mừng, bao giờ ta đưa quà cho ngươi.”
Đàm Đài Hổ gãi gãi tai hỏi: “Đại soái, song hỉ á?”
Hoa Hương Y đằng sa bật cười, bảo Thích Trúc Âm: “Ngươi nói hẳn hoi cho hắn đi.”
Hai người bọn họ đứng cạnh nhau, đèn hoa rạng rỡ trong điện cũng phải mờ nhạt đi mấy phần. Trước khi Hoa tam tiểu thư xuất giá, đa số mọi người chỉ được nghe danh, nay được diện kiến dung nhan, thị lang mới đăng điện nhìn ngây cả người.
“Đại phu nhân còn xuân thì đã thủ tiết,” triều thần đằng sau thấp giọng xì xầm, “nghe ý Khải Đông là không muốn nàng tái giá.”
“Nàng còn trẻ thế mà…” thị lang lẩm nhẩm, “sao Khải Đông có thể…”
Đồng liêu bên cạnh thúc cùi chỏ hắn một cái, nhưng mà chậm mất rồi, Thích Trúc Âm đằng kia đã quét mắt sang, nhìn đúng vào thị lang.
Tay thị lang run lên, đánh vãi rượu.
Hoa Hương Y nhập tiệc, Thích Trúc Âm thuận tay cầm khăn thơm của nàng, lúc ngồi vào chỗ lau sạch son trên môi mình. Thị lang nhìn chiếc khăn tay bỏ vào trong túi tay áo Thích Trúc Âm, thậm chí cả dáng hình mỹ miều của Hoa Hương Y cũng đã bị đại soái chắn ráo.
Hắn tiu nghỉu chưng hửng, nhưng mà chẳng biết thế là thế nào, chỉ nhớ mỗi ánh mắt của Thích Trúc Âm.
Hôm nay Thẩm Trạch Xuyên bị nhạt miệng, ăn đồ ăn vào mà chẳng ra vị gì. Đầu y đang nhung nhớ cuốn sách sáng nay chưa xem xong, câu chuyện ấy Tiêu Trì Dã mới chỉ đọc có nửa.
Trước yến tiệc bách quan, các địa phương phải vào tiến cống, đều là chút thịt núi rau rừng, sợ bị vạch tội. Giang Thanh Sơn ở Quyết Tây, là cựu thần tiền triều, năm Thuần Thánh nguyên niên được Diêu Ôn Ngọc, Hoa Hương Y dốc lòng bảo vệ, tuy không mất chức, song vẫn bị nhiều văn nhân chỉ trích.
Năm nay Giang Thanh Sơn đến dự tiệc, lời phê phán đã ít đi. Bởi vì năm nay cảng Liễu châu đã xây xong, đường thủy mười ba thành đã được thông, Quyết Tây mùa xuân không gặp lũ, mùa hè oi bức cũng không còn xuất hiện nạn hạn hán, công lao của hắn đứng hàng bậc nhất, đại quan biên giới cũng chẳng có năng lực được bằng hắn.
“Ngươi tính thưởng hắn thế nào?” Tiêu Trì Dã đã nốc không ít rượu, không say, mà là hơi thả lỏng, lúc nghiêng đầu nói chuyện với Thẩm Trạch Xuyên người thoang thoảng mùi rượu.
Thẩm Trạch Xuyên liếc Giang Thanh Sơn, nói với Tiêu Trì Dã: “Chưa chắc hắn đã chịu nhận.”
“Quyết Tây đã lập nên công,” Tiêu Trì Dã xếp đôi đũa ngay ngắn, “hắn muốn rút lui.”
Lúc trước Khổng Tưu nhảy tường thất bại, bị Lương Thôi Sơn ngăn lại, nhưng không chịu quỳ phục Thẩm Trạch Xuyên nên cuối cùng đã tháo mũ, tự nhận là cố nhân của Đại Chu rồi về quê làm ruộng. Dư Tiểu Tái muốn đứng ra cho Sầm Dũ, song Sầm Dũ lại tự thẹn với Diêu Ôn Ngọc, giải tán nhà, đến sống ở đằng đối diện Khổng Tưu nuôi cá.
“Thân tuy là thân Đại Tĩnh, nhưng lòng vẫn là lòng Đại Chu,” trông Thẩm Trạch Xuyên không vui, “hắn muốn lui thì hắn cứ việc lui.”
Khổng Lĩnh ngồi bên dưới nhìn ra ý, lúc Dư Tiểu Tái qua mời rượu, ông đè giọng bảo: “Ngươi qua chỗ Vạn Tiêu, hắn phải kính Hoàng thượng, ngươi nghe ngóng chút.”
Dư Tiểu Tái uống được nửa cốc rượu là thôi không dám nữa, lòng dạ hắn nhạy bén, đặc biệt là trong mấy chuyện này, chỉ cần nghe giọng Khổng Lĩnh là đã đoán ra gần hết.
Rượu quá ba tuần, Thẩm Trạch Xuyên ban thưởng theo lệ, lúc tới lượt Giang Thanh Sơn, hắn quỳ xuống, đầu tiên thỉnh van vạn tuế, sau đó nói: “Thần công mọn thân hèn, không dám nhận thiên ân này, chỉ có một tâm nguyện còn chưa hoàn thành. Nay Quyết Tây bách nghiệp hưng thịnh, đường thủy thông suốt, thần thỉnh cầu——”
Dư Tiểu Tái bên cạnh căn thời gian, quỳ “bịch” xuống như bị xỉn, nói: “Hoàng thượng anh minh! Thỉnh cầu của Vạn Tiêu, cũng là thỉnh cầu của thần,” hắn vận hết can đảm, “cảng Liễu châu mới mở, quy mô cỡ ấy, công lao của Hoàng thượng quả là đệ nhất thiên cổ! Thần thỉnh cầu thông đường thủy đến sông Khai Linh, từ nay về sau cũng có thể giảm bớt thời gian vận chuyển lương thực.”
Hắn nói xong, Thẩm Trạch Xuyên chưa đáp.
Sự im lặng của Thẩm Trạch Xuyên như vết mực tan vào trong nước, khiến cho cả sảnh tiệc chầm chậm lặng xuống. Ai cũng biết Giang Thanh Sơn có thỉnh cầu khác, bầu không khí căng thẳng, chỉ sợ Thẩm Trạch Xuyên tự dưng lại phất áo bỏ đi.
Giang Thanh Sơn dập đầu: “Cái đó——”
Dư Tiểu Tái cụng hắn một cái thật mạnh bằng cùi chỏ đang che bên dưới thân, gắng gượng cười tiếp tục: “Nhưng chuyện gì cũng phải có quy trình, chúng ta phải soạn tấu chương cho nội các. Lúc vào đô thần gặp Vạn Tiêu, vợ hắn Liễu thị nghe nói dạo gần đây Hoàng thượng mắc bệnh, đặc biệt ăn chay niệm phật vì Hoàng thượng ở chùa Bạch Sa, lại còn dặn thần phải mang quà từ Liễu châu đến tặng.”
Vừa nghe hai chữ “Liễu thị” là Giang Thanh Sơn tường tỏ ngay ý Dư Tiểu Tái.
Thẩm Trạch Xuyên là một chủ nhân tốt, y dám dùng Giang Thanh Sơn, cũng chưa bao giờ can thiệp vào dân chính ở Quyết Tây, lòng tín nhiệm trọn vẹn này cũng là đang cho Giang Thanh Sơn thể diện. Nay Giang Thanh Sơn đã làm xong việc, muốn lui về, được, nhưng mà cũng phải là Thẩm Trạch Xuyên nói ra trước, bởi lẽ Thẩm Trạch Xuyên là quân chủ của hắn, nếu không dù cho hắn có hoàn thành từng tâm nguyện của Thẩm Trạch Xuyên đi nữa, hắn cũng vẫn là thần tử của Đại Chu, không nguyện ý đi theo Thẩm Trạch Xuyên.
Kiêu chủ thiên hạ đều có những phương pháp ác liệt mà hiệu quả, Ngưỡng Sơn Tuyết của Thẩm Trạch Xuyên đã phong vào rương, nhưng bản thân y chính là đao. Giang Thanh Sơn không phải một triều thần bình thường, ở một mức độ nhất định, hắn là người định đoạt phái thực kiền của Đại Chu sẽ đi hay ở.
Thẩm Trạch Xuyên dám dùng hắn, cũng dám giết hắn.
Bầu không khí căng như dây đàn, nghe được cả tiếng kim rơi.
Tiêu Trì Dã nghe chừng nổi hứng thú, hắn hỏi như đùa: “Quà gì?”
Tức khắc Dư Tiểu Tái như xả được gánh nặng, mà tức khắc sau lại tắc tị.