Thương Tiến Tửu

Chương 285: Ngoại Truyện



“Nghe đâu là một tấm gương nhập từ nước ngoài,” Khổng Lĩnh cười, “sáng loáng trong suốt, soi người nét căng. Hồi trước thương nhân long du ở cảng Vĩnh Nghi có, đồ hiếm đó.”

Chu Quế nghe vậy cũng nổi hứng thú: “Ta cũng nghe được chút tin đồn.”

Giang Thanh Sơn cúi mặt chốc lát, nói: “… Là một tấm gương lưu ly*, bốn góc khảm ngọc, có thể bày trí ở đài Phật, có thể làm đồ trang trí treo tường. Thương nhân Long Du ở cảng Vĩnh Nghi chỉ bán loại gương lo bằng lòng bàn tay thôi, không thể bì được với tấm gương này.”

(*Đá thạch anh nhân tạo, mang nhiều màu sắc từ các nguyên tố kim loại, được nung ở nhiệt độ cao hơn 1000. Còn có tên gọi là đá ngũ sắc. Ở thời cổ đại, lưu ly còn quý hơn cả ngọc. Một số ví dụ (1), (2), (3).)

“Báu vật đó,” Phí Thịnh chêm vào đúng thời, “chủ tử, cho chúng thần được mở mang tầm mắt một chút đi.”

Mấy dải hạt châu đong đưa trước mắt Thẩm Trạch Xuyên, y nâng chén lên, nhìn rượu màu hổ phách trong chén, nói: “Dâng lên đây xem.”

Con tim treo lơ lửng của ngàn người trong yến tiệc đồng loạt thả lỏng, sức nặng đè trịch trên vai hốt nhiên biến mất. Dư Tiểu Tái theo lễ lại ngồi về chỗ, không kìm được giơ tay áo lên lau mồ hôi lạnh.

Tấm gương lưu ly này đã trừ họa cho Giang Thanh Sơn, ngay sau đêm đó là tiệc tại gia. Vốn Thẩm Trạch Xuyên định tặng tấm gương này cho Lục Diệc Chi, kết quả y bận đến đầu tắt mặt tối, thành thử quên bẵng luôn chuyện này.

Đinh Đào nhớ, cậu cắp cuốn sổ hỏi Lịch Hùng: “Ngươi nhìn thấy cái tấm gương lưu ly đó chưa? Tân ca bảo đáng tiền lắm đó, phải cất vào kho châu báu.”

Độ này Lịch Hùng hay bám đít Thần Dương chạy đến sông Trà Thạch, nó lại cao vổng thêm bao nhiêu, đứng bên dưới hiên trông y chang con gấu, đáp: “Gương, có đầy, chỗ nào chả có.”

Đinh Đào mở cuốn sổ ra vẽ cho Lịch Hùng coi, bảo: “Dài, như vầy nè… Bốn góc nạm ngọc!”

Lịch Hùng chỉ nhớ trong tiệc có kẹo ăn rất ngon thôi, gương với chả ghiếc có nhớ gì đâu.

Thẩm Trạch Xuyên cũng không nhớ, ăn Tết mà cứ như đánh giặc không bằng, năm mới tuyết rơi liên tục, cực nhọc bao nhiêu mới thu xếp được ổn thỏa mọi chuyện, lúc rảnh thì đều để sắc thuốc uống thuốc hết. Đến khi khỏi phong hàn, nhẩm tính thử thời gian, đã lại đến lúc phải chuẩn bị trước cho vụ xuân.

Đêm về, Thẩm Trạch Xuyên cầm tấu chương, dựa gối chợp mắt, nghe thấy tiếng động bèn đặt bản tấu lên chiếc bàn con, lật mình nằm sấp trên gối, giọng nghèn nghẹt: “Đi đâu đấy?”

Trên vai Tiêu Trì Dã còn dính tuyết, hắn cởi áo choàng ra, không đáp. Thẩm Trạch Xuyên đương lim dim buồn ngủ, má bỗng lạnh toát.

“A.” Thẩm Trạch Xuyên bải hoải kêu một tiếng.

Chiếc nhẫn ban chỉ của Tiêu Trì Dã còn lạnh nữa, hắn nói: “Trông oải thế.”

Thẩm Trạch Xuyên thích chiếc nhẫn mát lạnh ấy, cảm giác rùng mình nhỏ xíu ngấm vào từng chút từng chút một, xua tan cái nóng nực bí bách tích tụ trong căn phòng ở lâu. Y dán má lên nhẫn, nhẹ nhàng cọ cọ, đôi mắt khoan khoái khép hờ.

Tiêu Trì Dã dùng bàn tay thay thế nhẫn.

Thẩm Trạch Xuyên mở mắt ra, cứ nguyên cái tư thế ấy, bảo Tiêu Trì Dã: “Nóng.”

Một chữ nóng của Thẩm Trạch Xuyên xua tan gió tuyết trên người Tiêu Trì Dã. Dục vọng mơ hồ sục sôi trong ngũ tạng lục phủ Tiêu Trì Dã, khiến cho Tiêu Trì Dã cũng nóng lên.

Tiêu Trì Dã cong ngón tay cọ má Thẩm Trạch Xuyên một cái, nói: “Đưa ngươi đi chơi nhé.”

Trong cung chỗ nào cũng kê chậu than, không có mùi, nhưng mà bí, ngồi lâu sẽ dễ thấy oải. Tiêu Tuân học bài được một nửa đã ngủ gật mất tiêu trên chiếc bàn con.

Khổng Lĩnh tranh thủ ít lúc nhàn trộm, ngồi trên ghế thái sư nghiền ngẫm một cuốn sách cổ.

Tiêu Tuân ngủ ngon lành đến khi tan học, lúc tỉnh dậy trên hai má đầy vết mực. Thằng bé không phát hiện ra, mặt nghiêm như khúc gỗ nhìn Đinh Đào thu dọn sách vở cho nó.

“Đám nhóc lần trước vẫn đang chờ đó,” Đinh Đào ôm túi sách, “thế tử đi kiếm tụi nó chơi không?”

Mấy thằng nhóc mà cậu bảo là lũ lưu manh choai choai ở các hộ đô quân tịch, hồi đầu là con cháu của thế gia, học hành thi cử không đỗ đạt, đánh quyền không ra ngô khoai, lông bông ở phường chợ Khuất đô ăn no chờ chết, rất là sành chơi.

Tiêu Tuân nhảy xuống ghế, đáp: “Không đi,” nó rất thận trọng, “Nhị thúc đang ở đây.”

Thẩm Trạch Xuyên nhắm một mắt mở một mắt cho thằng bé đi theo đám Đinh Đào Lịch Hùng chạy lông nhông quậy phá bên ngoài, nhưng Tiêu Trì Dã thì không, Tiêu Trì Dã muốn đi chơi với nó. Tiêu Tuân bắn tên có thể bắn trúng hồng tâm, Tiêu Trì Dã mà bắn một tên thì chớ bảo là hồng tâm, đến cả cái bia cũng bắn lật luôn. Mấy trò chơi của đám lưu manh chíp hôi đó đều là di sản của Tiêu Trì Dã, Tiêu Tuân chơi với Nhị thúc không có vui.

Tiêu Tuân vừa ra khỏi sảnh đường đã chạy đến Lịch Hùng. Lịch Hùng cởi giáp tay ra, buộc vào cho Tiêu Tuân. Tiêu Tuân buộc thật chắc, huýt sáo mấy tiếng lên bầu trời.

Áng mây vẫn là áng mây ấy, chẳng có gì thay đổi.

Con sẻ của Đinh Đào thì lại phấn khích tợn, kêu chiêm chiếp chiêm chiếp nhảy loạn xì ngầu trong tay áo cậu. Đinh Đào che tay áo dỗ: “Hôm nay gió lớn quá, tai ưng khó nghe, thế tử huýt đôi tiếng nữa thử xem.”

Tiêu Tuân nghiêm túc gật đầu, quay lại, lưng quay vào hai nhóc kia, vận hết sức huýt một tiếng nữa.

Một con chim thò mặt ra từ trên mái hiên, con ưng gộc mới tới liếc Tiêu Tuân, không chịu xuống.

Tiêu Tuân gào tên nó: “Quyết!”

Quyết chỉ dòm Tiêu Tuân giây lát đã lại quay đi trông về phương xa. Trong chuồng ưng, nó được coi như là một con ưng con, chưa quen Tiêu Tuân được bao lâu.

“Nó vẫn còn nhỏ quá,” Lịch Hùng vỗ vai Tiêu Tuân, vụng về an ủi, “chừng nào nó lớn là ngươi sẽ thuần phục được nó liền.”

Tính tình Tiêu Tuân rất tốt, nó định cởi giáp tay ra, đến lúc tháo dây lại do dự, cuối cùng siết chặt nắm tay, nói: “Tối ta sẽ ngủ cùng nó.”

Đinh Đào tính thời gian, bèn dẫn Tiêu Tuân đến điện Thanh Huy. Ma ma lau mặt cho Tiêu Tuân, nhóc con nhận khăn tự mình lau rồi bước qua cửa tìm thúc thúc, nhưng lại phát hiện trong điện chẳng có một bóng người.

Thao trường cấm quân được xây trên núi Phong từ thời Hàm Đức, đây là nơi mà Tiêu Trì Dã lúc đó dùng mấy con ngựa chiến để đổi lấy. Ngay hồi đầu, hắn đã dựng một mái nhà tranh con con ở chỗ suối nước nóng trên núi Phong để làm chỗ nghỉ ngơi. Sau năm Thuần Thánh nguyên niên, nơi đây vẫn là địa bàn của hắn, hắn bèn cơi nới túp lều tranh thành một cái trạch viện hẳn hoi.

Thẩm Trạch Xuyên ngủ một mạch đến lúc trời đã tối om, vùi trong chăn không động đậy. Tiêu Trì Dã mặc thường phục thoải mái, một góc áo giắt vào, ngồi cắm mặt cặm cụi lựa ngọc trên ghế.

Bao lâu sau, Thẩm Trạch Xuyên mới lên tiếng: “Bộ Hồ Lộc chuyển về Đông, hồ Xích Đề bỏ trống, các bộ còn lại sẽ muốn cướp đoạt.” Y chống tay dậy, mở chụp đèn lưu ly trên chiếc bàn nhỏ ra, hơ đầu ngón tay qua nghịch, “Ngươi lập tám đại doanh, trước sau không có hỗ trợ, đường không thông suốt, bộ Binh dĩ nhiên sẽ lo ngại. Nội các trình tấu lên ta rồi, muốn ngươi cân nhắc thêm.”

“Đám đó khôn phết đấy chứ,” Tiêu Trì Dã không lựa được viên ngọc nào ưng ý, bèn bỏ hộp sang bên cạnh, cũng chống tay, cứ thế nhìn Thẩm Trạch Xuyên, “biết là không thuyết phục được ta nên bèn cố tình đi vòng đánh lén.”

“Tu luyện cả trong lẫn ngoài,” Thẩm Trạch Xuyên một lời hai nghĩa, “mới có thể đạt thành toại nguyện.”

Tiêu Trì Dã nhìn cổ áo Thẩm Trạch Xuyên khép một nửa, ngủ đến mức cúc áo cũng bung ra, bởi vì tư thế vừa chuẩn, hắn có thể nương ánh sáng mông lung nhìn thấy xương quai xanh cùng ngực Thẩm Trạch Xuyên, bén lên một ngọn lửa, lúc cúi đầu ngắm bấc đèn, cổ cũng lộ ra.

Đó là một cái cổ mềm mượt trơn bóng, mỗi lần bị Tiêu Trì Dã ngậm, Thẩm Trạch Xuyên sẽ lộ ra vẻ mặt không thể chịu nổi, như thể khoái cảm duềnh lên tích tụ thành sóng biển, cắn một cái nữa, y sẽ bị tình triều hoàn toàn nhấn chìm.

A Dã.

Sách An.

Thẩm Trạch Xuyên trong vòng tay Tiêu Trì Dã, trên bàn tay Tiêu Trì Dã, Tiêu Trì Dã mài xát cắn y, y liếm trở lại. Mồ hôi ngấm sũng nệm chăn, Thẩm Trạch Xuyên gọi tên Tiêu Trì Dã giữa tiếng thở dốc, đầu lưỡi thấm nhuần mùi vị của Tiêu Trì Dã.

Thẩm Trạch Xuyên chọc tắt đốm lửa nhỏ, mãi không nghe thấy Tiêu Trì Dã đáp, không khỏi nhìn hắn, mặt lộ vẻ thắc mắc.

A.

Tiêu Trì Dã điềm nhiên thưởng thức.

Vẻ mặt ấy cũng rất đẹp, như thể không hiểu những ý nghĩ vừa xấu xa vừa dung tục kia, lại khuyến khích hắn đi xa hơn nữa.

“Tám đại doanh phải lập,” ngón cái trên bàn tay đang chống của Tiêu Trì Dã rê rê nhẹ, chiếc nhấn ban chỉ lăn bên cổ hắn, cảm giác lành lạnh ấy trói Tiêu Trì Dã vào một điểm giới hạn kỳ diệu, “thì đường mới có thể thông suốt, chuyện này để Vương Hiến nói, hắn hiểu.”

Thẩm Trạch Xuyên cầm chụp đèn lưu ly, bỗng dưng nhớ ra, bèn hỏi: “Cái gương lưu ly Giang Thanh Sơn đưa lần trước để đâu rồi? Sau xuân đường thông, bảo người mang cho đại tẩu đi.”

“Đường xa lằng nhằng,” Tiêu Trì Dã ngồi thẳng dậy, “ta dẫn ngươi đi tìm nó cho.”

Gương lưu ly không vứt đi, Tiêu Trì Dã thích nên đã mang đến để ở trong căn nhà này. Song chỗ cất thì đặc biệt, không có hắn dẫn, Thẩm Trạch Xuyên không tìm được.

Sương mù ẩm ướt giăng mờ mặt gương, Thẩm Trạch Xuyên không nhìn rõ được chính mình, rõ ràng y dán sát sạt như thế, vậy mà lại chỉ trông thấy một ảnh ảo mơ hồ. Đó còn chẳng phải là y, mà là Tiêu Trì Dã, Tiêu Trì Dã bao trọn lấy y.

Chóp mũi Thẩm Trạch Xuyên đụng vào mặt gương, khoảnh khắc ấy y a ra một hơi nóng. Nước chảy xuống giữa làn sương mù, trườn bò thành mấy vết trên mặt gương.

Tiêu Trì Dã đè Thẩm Trạch Xuyên, hỏi: “Lan Chu, Lan Chu tìm được chưa?”

Ngón tay Thẩm Trạch Xuyên hơi cong lại, rốt cuộc đã nhìn rõ chính mình trong khoảng ngắt nhỏ. Chỗ nào của y cũng ửng đỏ, mồ hôi hòa quyện với nước, sắp bị Tiêu Trì Dã vần vò hỏng mất rồi.

Thẩm Trạch Xuyên liếm môi, đôi mắt đượm tình xuyên qua gương nhìn Tiêu Trì Dã. Y cong ngón tay khẽ khàng chọc vào, men theo hình ảnh trong gương đi xuống, cuối cùng lặng lẽ bảo Tiêu Trì Dã.

Nhị lang.

Dữ quá đấy.

Nước đọng trên vai lưng Tiêu Trì Dã chảy xuống theo đường cơ bắp, hắn cắn khuyên tai Thẩm Trạch Xuyên, dồn Thẩm Trạch Xuyên vào nơi vô cùng chật hẹp này.

Trán Thẩm Trạch Xuyên tì vào mặt gương, mồ hơi chảy ướt nhòe con mắt, giữa răng môi y còn ngậm hai chữ “A Dã” mơ hồ, vừa như quyến rũ, lại vừa như đang xin tha. Y mới khỏi phong hàn, giọng mũi còn chưa tan hết, tiếng thở dốc rơi vào tai Tiêu Trì Dã vừa ẩm vừa ướt, thấm đượm hương vị nhớp nháp dính dớp.

Tiêu Trì Dã hôn cổ y.

Bàn tay chống thân của Thẩm Trạch Xuyên bị nắm lấy, Tiêu Trì Dã giữ cổ tay y, nghe thấy tiếng lòng bàn tay y trượt trên mặt gương.

“Ưm.”

Eo Thẩm Trạch Xuyên bị nắn đỏ rồi, y không thở nổi, viên ngọc bên tai phải lấp lánh, chẳng biết là bị mồ hôi thấm, hay là bị Tiêu Trì Dã ngậm.

“Lan Chu.” Tiêu Trì Dã gọi y.

Mồ hôi cùng nước mắt Thẩm Trạch Xuyên ứa ra không ngừng, Tiêu Trì Dã nghiêng đầu hôn y, y hơi ngưỡng cổ lên đón nhận. Bọn họ quá gần nhau, tưởng chừng như thân mật đến nỗi không thể tách rời.

Tiêu Trì Dã thô bạo lau ra một mảng sáng trên mặt gương, hắn tiến vào, mạnh mẽ đánh chiếm, dùng bờ ngực cường tráng đè Thẩm Trạch Xuyên. Cánh tay ấy quá khỏe, khiến cho Thẩm Trạch Xuyên không thể trốn, gần như xem hắn xâm lược mình.

Ánh mắt của Tiêu Trì Dã, hơi thở của Tiêu Trì Dã, chỉ cần là Tiêu Trì Dã, mỗi một lần đều sẽ biến thành hung hãn bá đạo. Con sói trên lưng hắn đã dung hòa vào tận xương máu, ngỡ như muốn nuốt chửng lấy Thẩm Trạch Xuyên.

Cái biểu cảm này.

Tiêu Trì Dã bóp mặt Thẩm Trạch Xuyên, ánh mắt vừa nguy hiểm vừa tàn nhẫn.

Của ta.

Ngón tay Thẩm Trạch Xuyên khẽ víu lấy cổ tay Tiêu Trì Dã, quay lại trong thời khắc cao trào mãnh liệt mà đê mê. Y chạm đến mồ hôi của Tiêu Trì Dã, ngậm vào miệng, tựa hồ chẳng biết hiểm nguy, có bị Tiêu Trì Dã nuốt trọn, ánh mắt cũng đang nói.

Đều có thể.

===