Thẩm Trạch Xuyên ngồi lâu đau eo mỏi lưng, y thảy quân cờ vào đĩa, lắng nghe tiếng xì xầm rỉ tai nhau của Đinh Đào và Lịch Hùng bên ngoài.
Đinh Đào giơ cái bát sứ lên, đây là vừa mới ăn đá bào xong hẵng để đấy. Cậu chàng nghiêm trang nói: “Này là quan đeo lúc thành thân đó, hôm đó Nhị gia đội nó đi qua đi lại khắp nơi, hễ gặp ai là lại cụng chén mời rượu, uống đo ván tất cả mọi người khắp ba miền vào Nam ra Bắc luôn.”
Lịch Hùng đang đóng nguyên bộ giáp nhung, nóng chảy mỡ tới nơi, hẵng đang cào đá bào ăn, nói: “Ngươi điêu thế, đây là cái bát mà, Nhị gia đâu cần.”
“Điêu gì mà điêu!” Đinh Đào cảm thấy cái quan Tiêu Trì Dã đeo hôm đó xấu kinh, đó giờ chẳng dám bảo ai, mắm môi mắm lợi nhịn đến tận lúc Lịch Hùng trở lại. Cậu quýnh cuống la lên: “Tụi mình không phải anh em à, sao ngươi không tin ta!”
Lịch Hùng: “Hoàng thượng chắc đẹp lắm ha.”
Đinh Đào ngẫm nghĩ giây lát, miễn cưỡng nói: “Đấy là tại Hoàng thượng quá đẹp rồi thôi, ài, chứ ta chẳng bảo Tân ca, lễ phục mà bọn họ đưa trông kỳ chết được, còn chả bằng mắt nhìn của Phí lão thập nữa, mỗi tội Phí lão thập quá khôn lỏi, tâng bốc Nhị gia thôi rồi, tâng đến mức Nhị gia lên ngựa đi thẳng luôn chẳng cả buồn soi gương.”
Lịch Hùng nghĩ nghĩ, thế mà lại vỡ ra, nó bảo: “Hắn rất thông minh, tránh làm Nhị gia giận.”
“Mà thôi,” Đinh Đào ngán ngẩm đội cái bát lên đầu, uể oải nói, “xong hết rồi còn đâu, chờ sang năm vậy.”
“Ngươi cũng vẽ xong sổ rồi.”
“Không có ai lải nhải thì lại chả xong rồi,” Đinh Đào mò cuốn sổ nhỏ trong ngực, “vẽ nhiều lắm đó, bao giờ cho ngươi coi.”
Thẩm Trạch Xuyên vén một góc rèm lên, nói ra: “Cho ta xem trước đi.”
Tối Tiêu Trì Dã về, thấy Thẩm Trạch Xuyên đang nằm trên giường lật trang. Mới đầu hắn không để ý, lúc thay quần áo mới phát hiện ra Thẩm Trạch Xuyên ngó hắn đối chiếu với cuốn sổ mãi không thôi.
Tiêu Trì Dã đã cởi một nửa, ngờ vực: “Đang xem tấu à.”
Thẩm Trạch Xuyên lơ đễnh “Ừ ừ” mấy tiếng, vạch vài nét trên giấy. Tiêu Trì Dã thấy y không chú ý thì không vui, bèn cúi người che mắt y lại, tự mình nhìn xuống.
Chỉ thấy bên trên cuốn sổ nhỏ vẽ rất rõ ràng, một hình người con con mặc đồ đỏ đầu đội bát cơm ngông nghênh bệ vệ tọa trên thân con ngựa đầu thân tròn ủng, đằng sau còn có một con chim đen thui bay theo.
Tiêu Trì Dã khó hiểu: “Đinh Đào vẽ cái gì đây?”
Thẩm Trạch Xuyên bị bịt mắt, cây bút cầm trong tay khẽ rung, y bỗng phá ra cười: “Tiêu Sách An.”
Tiêu Trì Dã: “Hở?”
Thẩm Trạch Xuyên cười ngặt nghẽo, chỉ vào hình người con con, lại gọi tiếng nữa: “Tiêu Sách An.”
Đinh Đào tèm lem nước mắt nước mũi đứng dí trong góc tường, nghe thấy tiếng cửa mở ruỳnh, chịu không nổi cong đít ù té.
Tiêu Trì Dã cười lạnh: “Lôi về đây cho ta —— mà khỏi, quẳng vào trong hồ cho ếch ăn đi!”
Thẩm Trạch Xuyên trải phẳng tờ giấy bị vò nhăn nhúm ra, lại nghĩ chút nữa.
Thật ra thì, cao to tráng kiện cũng chẳng khác nhỏ nhắn xinh xắn là bao.
Y gấp gọn tờ giấy, thật tâm nghĩ.
Làm được rồi, đại ca à, Sách An phù hợp lắm, chỉ kém con gái nhà lành tí thôi.