Tiêu Trì Dã tháo đao Lang Lệ tại cửa cung, bước vào hành lang dài tối tăm tĩnh mịch. Bọn thái giám hai bên quỳ thân vùi đầu không nói, trong ngoài Minh Lý đường không một tiếng người. Phúc Mãn bước nhanh dẫn Tiêu Trì Dã đến cửa, vén mành cho hắn. Tấm màn tẩm điện chưa kéo lên, bên trong ngột ngạt pha tạp một luồng máu tanh.
Phúc Mãn sụt sùi gọi nhỏ: “Hoàng thượng, ngài xem, Hầu gia đến rồi!”
Lý Kiến Hằng bên trong “ừ” một tiếng, nói: “Ngươi bảo bọn họ lui ra hết đi. Trẫm muốn cùng Hầu gia nói vài lời trước khi các lão đến, đừng quấy rầy.”
Phúc Mãn dẫn người hầu lặng lẽ lùi ra.
“Sách An, ” Lý Kiến Hằng tựa hồ nhích thân được một chút, hắn nói, “ngươi hãy kéo mành ra.”
Tiêu Trì Dã giơ tay kéo mở mành rủ. Trên giường loang lổ vết máu, Lý Kiến Hằng như ngâm trong một mảnh nhầy nhụa, lồng ngực hắn phập phồng, thở dốc có phần gian nan.
“Huynh đệ, ” Trên khuôn mặt tái nhợt của Lý Kiến Hằng đầy nước mắt và mồ hôi, bàn tay hắn run rẩy lau mồ hôi, lại quệt máu me khắp mặt mình, “ngươi lại đi làm gì thế, sốt ruột chết ta rồi.”
Mộ Như nghiêng thân nằm bên cạnh Lý Kiến Hằng, đã tắt hơi.
Tiêu Trì Dã bỗng cảm giác được một chút cô độc. Hắn đi đến trận này biết rõ là một lời mời vào tròng, chỉ vì cho Lý Kiến Hằng một tiếng “huynh đệ”, một câu dặn dò. Tình nghĩa huynh đệ ngông cuồng thời niên thiếu của họ đã sớm tan tành vụn nát dưới sự nghiền ép của quyền lực rồi, nhưng phảng phất chỉ trong một khắc này đã được dán lại. Hắn như quay về trước đây, treo tấm mành lên, nghẹn giọng nói: “Trên đường gió to, phố lớn Thần Võ đông người quá, không dễ phi ngựa.”
Lý Kiến Hằng nhấc tay che đi miệng vết thương, nhìn nơi bị đâm vào đó, nói: “Ngươi là huynh đệ tốt, biết rõ chuyến này hung hiểm, nhưng lại vẫn tới đây. Lý Kiến Hằng ta có thể kết giao ngươi, không thiệt thòi.”
Tiêu Trì Dã kéo chiếc ghế tựa qua, ngồi xuống. Hắn nhìn Lý Kiến Hằng, yết hầu lăn mấy lần, nói: “Đã sớm bảo ngươi rồi, nàng không phải mối duyên đẹp lành của ngươi.”
“Nhưng ta thì thích nàng mà, ” Lý Kiến Hằng ngẩn ngơ xoa máu giữa kẽ tay, “ta tưởng rằng nàng cũng thích ta. Mẹ kiếp… trúng phải dao, thì ra đau như vậy.”
Tiêu Trì Dã xoa mặt, chống đầu gối, nói: “Ngươi gọi ta, có lời gì muốn nói?”
Lý Kiến Hằng chuyển ánh mắt qua, hắn nhìn Tiêu Trì Dã mà cười ha ha trong lệ nhoà, lại khóc đến mất hết mặt mũi, nghẹn ngào nói: “Ta gọi ngươi đến, ngươi liền đến, con mẹ nó đầu ngươi có bệnh hả Tiêu Sách An? Ngươi có biết không, bên ngoài đều là… đều là kẻ đang đề đao chờ ngươi.”
Tiêu Trì Dã vẫn giống như quá khứ từng thay hắn giải quyết khó khăn, trấn định gật đầu, nói: “Ta biết.”
Cổ họng Lý Kiến Hằng nén tiếng khóc tắc nghẹn, hắn nói: “Nếu như ngươi không đến, ta cũng không cần nói xin lỗi.”
Hai mắt Tiêu Trì Dã đỏ hồng, hắn nói: “Ngươi là hoàng đế, hoàng đế không cần xin lỗi.”
Lý Kiến Hằng bưng miệng vết thương, lắc đầu khóc đến nỗi không kiềm chế được, hắn nức nở: “Ta… huynh đệ… ta thật sự… muốn làm hoàng đế tốt. Mấy ngày trước ta còn thuộc bài rồi, ngươi mà ra ngoài, nói cho các lão dùm ta một tiếng.”
Tiêu Trì Dã nói: “Ngươi là hoàng đế, ngươi tự đi nói.”
Lý Kiến Hằng thở gấp, khàn tiếng khóc, nói: “Không được, ta là hoàng đế, không thể tự đi được, thật mất mặt. Ông ấy là một trung thần, ngươi nói ta làm sao cứ, làm sao cứ dốt nát như vậy chứ? Ta à, là thật sự muốn gọi ông là á phụ. Ta sợ lắm, sợ sau khi ta chết rồi, các ngươi cũng bị người khác đâm mất.”
Tiêu Trì Dã khàn tiếng trả lời: “Lá gan ngươi nhỏ như vậy làm sao ra đi được?”
Lý Kiến Hằng làm cử chỉ ra dấu, hắn nói: “Hoàng huynh đang đợi ta đấy, ta sợ huynh ấy lại mắng ta. Ta có lỗi với huynh ấy.”
Tiêu Trì Dã cười nhạo: “Sao chỉ có chút chí khí thế này.”
“Ta…” Lý Kiến Hằng càng lúc càng thở gấp hơn, môi hắn khô khốc mấp máy, “Ta cũng có lỗi với ngươi, đã không đủ trượng nghĩa. Ngươi và ta đều là người bất đắc dĩ, ta thật sự… thật sự hận lắm. Sách An, ngươi đi đi, ngươi đi ra ngoài liền đi, cưỡi lên ngựa của ngươi, đi về nhà. Ta không có gì có thể tặng cho ngươi, nhưng mà không tặng, lại không có mặt mũi.”
Tiêu Trì Dã lại xoa mặt mình lần nữa.
Lý Kiến Hằng giơ ngón tay lên, chỉ vào vách tường, nói không rõ tiếng: “Đó… thanh cung đó, là ngươi giúp ta lấy được từ chỗ hoàng huynh, nhưng mà mẹ kiếp, ta, ta kéo không ra… Ngươi mang nó theo đi. Sói con phải ở trên thảo… thảo nguyên, nhẫn xương kia của ngươi cũng sắp gỉ rồi.”
Tiêu Trì Dã vô tình nói: “Ta không cần, đó là Bá Vương cung của nhà ngươi.”
“Ngươi là bá vương mà…” Âm thanh Lý Kiến Hằng đã rất nhẹ rồi, hắn nhìn cây cung kia, “Kiếp sau… đừng lại… lại để ta làm… Ta muốn làm cánh én Đại Chu… trú dưới hiên phú quý…”
Hắn yên lặng nhìn Bá Vương cung, không cử động nữa.
Gió thổi màn rủ trong tẩm điện, Tiêu Trì Dã ngồi đó, nghe tiếng sấm rền nặng nề, nổ tung ra trận mưa như trút nước.
Hàn Thừa đã uống xong ngụm trà cuối cùng, hắn bưng bát trà đi ra cửa, nhìn quân sĩ tám đại doanh đang sẵn sàng đón quân địch, hắn vứt bát trà xuống đất, cao giọng nói: “Cấm quân Khuất Đô chỉ có tám ngàn người, thao trường Phong Sơn không nhận được tin thì không có cách nào đến đây trợ giúp. Tiêu Trì Dã đã là thú bị nhốt trong lồng, hôm nay, nhất định phải bắt lấy hắn!”
Mưa to rào rào, tiếng bước chân dày đặc tầng tầng vây lấy hoàng cung. Vỏ đao ma sát áo giáp, tám đại doanh đã bày ra trùng vây ngoài tẩm điện. Phúc Mãn nghe thấy tiếng thôi đã không đứng dậy nổi. Bọn thái giám đều rúm ró trong góc, sợ mình bị bắt lấy tế đao.
Cuối cùng Tiêu Trì Dã cũng đứng dậy. Hắn ở trong giao thoa sáng tối, thả mành xuống thay Lý Kiến Hằng, sau đó quay người lấy cây Bá Vương cung nặng trăm cân kia. Cửa điện đã mở ra từ lâu, Tiêu Trì Dã gạt từng lớp màn rủ xuống tung bay, cũng không quay đầu lại mà đi vào màn mưa lớn.
Hàn Thừa dẫn người rút đao ra, hắn không có lời gì muốn hô, bởi vì bọn hắn đã thắng rồi. Bọn hắn muốn thay đổi thiên địa trong trận mưa lớn này, bắt Tiêu Trì Dã phải quỳ xuống lần nữa.
Tiêu Trì Dã nhìn đầu người đen kịt chen chúc nhau kia, hắn bước ra, thuận theo trường bậc đi xuống dưới. Hắn không có đao, vào khắc nước mưa gạt trôi đi mất thờ ơ của hắn, hắn đã cùng đoàn người kia va vào nhau. Bá Vương cung trở ngang ngăn cản lưỡi đao, hắn đẩy bức tường người lùi về sau, mang theo khí thế chưa từng có từ trước tới nay ghì lại tiếng nổ vang của mưa rào.
Thẩm Trạch Xuyên thúc ngựa xuyên qua phố lớn, Cẩm y vệ và Cấm quân sau lưng như hồng xà, trong ánh đao lấp loé xông phá cửa cung, phi thẳng vào bên trong.
Toàn bộ hoàng cung đã rơi vào vòng vây áo giáp, tiếng chém giết loạn lạc bát nháo. Ngựa tràn vào khiến tốc độ chém giết càng nhanh, Lãng Đào Tuyết Khâm bất chấp biển người, lao thẳng đến chỗ Tiêu Trì Dã. Tiêu Trì Dã xoay người lên ngựa trong nháy mắt, tiếp nhận đao Lang Lệ mà Thẩm Trạch Xuyên quăng tới.
Tiêu Trì Dã đột nhiên rút đao, nói: “Khuất Đô không phải quê nhà trong mộng ta, hôm nay ta phải về nhà, ai dám cản —— giết chết hắn!”
Dứt lời hắn kẹp chặt ngựa, vung đao toé máu.
Mưa to táp vào mặt, Tiêu Trì Dã vẫn cứ giết mở con đường máu. Chiến trường từ trong cung lui ra ngoài phố lớn, Hàn Thừa thấy tình thế không ổn liền vội gào to: “Đóng chặt cửa thành, tối nay nhất định không thể thả nghiệp chướng giết quân mưu nghịch này đi!”
Tám đại doanh đâu phải là đối thủ của Cấm quân, mặc dù nhiều người cũng vẫn sợ chết, bị quân đội sói hổ này bức phải lùi về sau từng bước. Cổng thành đã sớm đóng chặt, Thẩm Trạch Xuyên đề đao lên trước tường thành, đạp lăn ngăn cản, gọi người mở cổng thành ra. Cánh cổng đóng chặt được nâng lên rầm rầm, bên ngoài màn mưa chính là nhà mà sáu năm qua Tiêu Trì Dã tâm tâm niệm niệm.
Hàn Thừa quay người lại gào: “Mau đi lôi người ra!”
Ngựa của Tiêu Trì Dã đã ra khỏi thành, hắn giơ tay ra hiệu Đinh Đào dẫn người chạy về phía thao trường Phong Sơn, muốn mang hai vạn Cấm quân cùng đi. Hắn ở giữa đoàn người quay đầu ngựa lại, mở rộng vòng tay với Thẩm Trạch Xuyên trên tường thành, ghìm giọng nói: “Lan Chu, đi cùng ta!”
Nhưng bọn Cẩm y vệ đứng sừng sững bất động. Thẩm Trạch Xuyên dưới trận mưa to vịn lên gò tường, y nhìn Tiêu Trì Dã, giống như muốn nhìn thật rõ dáng hình của hắn.
Tám đại doanh đã tràn lên một lần nữa, sắp truy ra khỏi cổng thành rồi. Cổng thành treo cao kia phát ra tiếng rít nặng nề của trọng lực bất kham, xích sắt cấp tốc bật lại, cửa thành nện ầm xuống dưới.
“Sách An, ” Thẩm Trạch Xuyên nâng giọng, cách màn mưa lớn, dịu dàng nói, “về nhà đi.”
Tiêu Trì Dã như bị nước lạnh xối thấu tim, hắn siết chặt dây cương, giục ngựa quay trở lại. Cổng thành nện “rầm” xuống đất, chặn hết truy binh tám đại doanh ở sau cửa, cũng chặn triệt để Tiêu Trì Dã ở ngoài cửa.
Tiêu Trì Dã hét khản cả tiếng, giống như con thú bị làm cho tức giận: “Thẩm Lan Chu!”
Thẩm Trạch Xuyên không nhìn Tiêu Trì Dã nữa, mà quay người lại nhìn Hàn Thừa cùng binh sĩ tám đại doanh đông lít nhít.
Hàn Thừa nghiêng đầu phì ngụm nước bọt, gằn giọng nói: “Thẩm Trạch Xuyên, ngươi làm hỏng chuyện tốt của ta!”
“Ngươi mà cũng xứng tự xưng Cẩm y vệ, ” Thẩm Trạch Xuyên từ trên cao nhìn hắn, lạnh giọng nói. “Cẩm y vệ từ Kỷ Vô Phàm đều là hảo hán đỉnh thiên lập địa, không thẹn với lương tâm. Hôm nay các ngươi đặt bẫy mưu hại tính mạng thiên tử, Hàn Thừa, ta giết ngươi thiên kinh địa nghĩa¹!”
¹thiên kinh địa nghĩa: đạo lý hiển nhiên, hai năm rõ mười
Hàn Thừa ngửa đầu cười to, nói: “Ngươi là cái thá gì? Dư nghiệt Thẩm thị! Ta không xử bạc với ngươi, nhiều lần dẫn dắt, ngươi cứ báo lại ta như thế à? Xem nào! Lôi người lên, để Thẩm Đồng tri nhìn một cái!”
Tề Huệ Liên bị túm kéo ra, đầu tóc mặt mũi ông rối bù bẩn thỉu, ngã trong nước mưa mắng: “Cẩu tặc gian trá!”
Hàn Thừa túm dây xích, đánh ngựa tiến lên trước, kéo Tề Huệ Liên lết trên đường. Hắn chỉ vào Tề Huệ Liên, nói với Thẩm Trạch Xuyên: “Có phải ngươi đã tìm rất lâu không? Ở đây này! Thẩm Trạch Xuyên, còn không mau tới nhận người!”
“Cẩu tặc, cẩu tặc!” Tề Huệ Liên phẫn nộ không nhịn nổi, bị kéo cho mặt đầy nước bùn.
Hàn Thừa nhìn khuôn mặt Thẩm Trạch Xuyên tái nhợt, lại nhìn ánh mắt Thẩm Trạch Xuyên u ám, nói: “Đại ca ngươi là thế tử Kiến Hưng, ta nhớ hắn chính là sống sờ sờ mà bị kỵ binh Biên Sa kéo chết, nhưng các ngươi không mang tình cảm cho nên ngươi không đau một chút nào. Hôm nay đến phiên thầy của người rồi, ngươi có đau không?”
“Hàn Thừa!” Răng Thẩm Trạch Xuyên cắn hai chữ này, “Ngươi quanh co giấu diếm tiên sinh trong tay, ngươi muốn cái gì?”
“Vốn là có tác dụng lớn!” Hàn Thừa đột nhiên đổi sắc mặt, “Nhưng ngươi thả cho Tiêu Trì Dã chạy rồi, hỏng thế cuộc của ta rồi, ngươi liền không còn tác dụng, lão cũng không còn tác dụng nữa! Nếu ngươi còn cần cái mạng của lão, thì xuống đây dập đầu lạy nhận sai cho ta! Quỳ xuống đất gọi to ba tiếng cha, ta mới giữ một mạng cho lão, cũng giữ một mạng cho ngươi!”
Thẩm Trạch Xuyên bước ra, nói: “Thành giao!”
“Nói láo!” Tề Huệ Liên ngẩng đầu lên từ trong nước bùn, ông vuốt rớt bẩn thỉu trên mặt, bò thân dậy, nhìn chằm chằm Thẩm Trạch Xuyên, “Ta dạy con thi thư, không phải để con mặc người nhục nhã! Tề Huệ Liên ta ngay cả trời đất cũng không quỳ, làm sao con có thể quỳ trước hắn một thứ tiểu nhân ti tiện?!”
Xích sắt “rầm” vang vọng.
Tề Huệ Liên lảo đảo, trong mưa cao giọng hô rằng: “Trăm năm như mộng điệp ①, ta tự do lai vãng! Ta sống một lần này, vinh hoa phú quý đã hưởng, công danh lợi lộc đã nhận, ta ——” Ông điên dại cười to, lôi dây xích giữa cổ, “Ta cười hết trí thức anh hùng thiên hạ, hiền tài thế gian không ai vượt qua ta! Ai có thể cùng Tề Huệ Liên ta tranh cao thấp một hồi? Ta ba lần rời Du Châu vang danh khắp thiên hạ! Khi ta đàm tiếu ngự tiền, chỉ điểm giang sơn, Hàn Thừa ơi, ngươi đang ở chỗ nào? Ngươi vẫn còn là con chuột trong cống ngầm kia!”
Tề Huệ Liên dầm mưa, như đang say rượu.
“Lũ chuột nhắt các ngươi, xách giày cho ta cũng không xứng! Thế gia như căn bệnh nặng kéo dài của thiên hạ, nói cho Hải Lương Nghi, Đại Chu đã bệnh hết cứu vãn rồi, hắn cùng với ta đều không đủ sức xoay chuyển đất trời đâu!” Tề Huệ Liên kiêu ngạo xoay mình trong tiếng cười, nhổ một bãi nước bọt về phía Hàn Thừa, nói, “Thế nhưng ta sẽ không chịu thua, kiếp này ta chỉ làm đế sư! Lan Chu ơi! Ràng buộc đã phá, thời loạn tất lên, thứ tiên sinh có thể dạy con, đã dạy xong hết rồi. Trời hư đất rữa này…”
Tề Huệ Liên quay lưng lại với Thẩm Trạch Xuyên, bỗng nhiên thất thanh nghẹn ngào. Mưa to đã xối đẫm thân thể ông, nhưng không thể nào xối tắt nhiệt huyết bao năm không ngừng bốc cháy của ông. Ông đã từng luôn gào to thái tử, nhưng thời khắc này, ông lại không nỡ quay đầu lại nhìn Thẩm Trạch Xuyên một chút.
“Trời hư đất rữa này, không bằng lật nó, biến thành thiên địa của con. Lan Chu, đi thôi, đừng nhìn lại nữa, thầy thay con gánh bốn vạn oan hồn kia, con không phải sợ, con ——” Ông phun máu trong mưa, ngửa mặt ngã xuống đất, nhìn lên bầu trời lầm bầm: “đừng sợ nhé…”
Sấm sét vang rền, Thẩm Trạch Xuyên thất thanh quỳ gối. Y ngơ ngác hoảng hốt, mặc cho mưa to vùi dập, trong khoảng tĩnh lặng dài đằng đẵng, tất cả ngụy trang đều bị xé thành mảnh vụn, cuối cùng bật ra tiếng rít gào tuyệt vọng đầu tiên trong sáu năm trời. Trong đôi mắt đỏ đậm đã không còn lý trí, y nắm chặt Ngưỡng Sơn Tuyết, đột ngột rút đao.
“Hàn Thừa ——!”
Y hận chết trời đất này, cũng hận chết những khuôn mặt kia.
Thẩm Trạch Xuyên chống đất đứng dậy, Ngưỡng Sơn Tuyết cắt xé hạt mưa, hất toé dòng máu giữa trùng vây. Giết một người, lại giết một người, y bước qua những thi thể này, lại như con thú bị vứt bỏ. Đao đi qua yết hầu, nhanh đến mức như dòng chảy thủy ngân, máu đã phun nửa mặt Thẩm Trạch Xuyên.
Y hồn bay phách lạc, máu chảy qua gò má cũng như nước mắt.
Hàn Thừa liên tục lui lại, quát lên: “Giết hắn!”
Trong gió phút chốc hạt mưa vỡ tan, chỉ chớp mắt một mũi tên dài đã đến trước người Hàn Thừa. Tiêu Trì Dã từ trên tường thành men theo xích sắt dồn sức nhảy xuống, đạp ngã người, trở tay rút đao đâm xuyên qua đối phương. Hắn cứ vậy đón từng thi thể, bước nhanh phá tan ánh đao, thời điểm thu đao máu đã thấm ướt hai tay rồi.
Một tay Tiêu Trì Dã kéo Thẩm Trạch Xuyên về, hắn huýt sáo. Mãnh giương cánh nhào ngang, trong lúc hỗn loạn mổ tổn thương mắt phải của Hàn Thừa. Hàn Thừa hốt hoảng che mặt lại, nghe từng trận tiếng vó ngựa ngoài thành kia. Đinh Đào đã dẫn người phi nhanh tới.
“Phá cổng!” Đinh Đào khản giọng hét lên.
Cấm quân tràn tới, nhưng bọn họ còn chưa hành động thì đã nghe cổng thành kia phát ra tiếng vang nặng nề lần thứ hai, chậm rãi bị treo lên.
Phí Thịnh kéo xích sắt, thở hổn hển mấy tiếng, dẫn theo Cẩm y vệ gắng sức lùi về sau. Hắn mắng: “Đệt cụ tổ nhà hắn! Nặng như vậy, mẹ kiếp! Hầu gia ——! Lên ngựa chạy thôi!”
Lãng Đào Tuyết Khâm chạy gấp xuyên qua khe hở, tiếng gào giết đã chôn vùi Khuất Đô.
Biên quận cũng đang quyết tử đấu tranh trong tiếng gào giết rung trời giống vậy. Lục Quảng Bạch đã sắp không nhấc nổi cây thương rồi, hắn lùi về sau hét to: “Viện quân đâu?!”
Phó tướng chịu phải mấy đao, nói: “Chưa… chưa tới.”
Tiếng mưa vang rền, Lục Quảng Bạch quay đầu, nhìn về hướng doanh trại.
Tiêu Trì Dã đã lên ngựa, áp Thẩm Trạch Xuyên trước người mình, phá tan mưa to chạy gấp tới cửa thành.
Sấm vang chớp giật, trời như bị xé ra vết nứt, mưa ngập mạng rơi xuống.
Lục Quảng Bạch kéo rơi áo choàng đã cũ nát, cây thương đã đóng ở bên chân. Hắn nói trong gió cát và mưa rào: “Không đánh được nữa rồi.”
Phó tướng nằm bên sườn cát nhìn hắn.
“Vận mệnh muốn ta cố thủ tại đây cả đời này, nhưng đây không phải con đường ta lựa chọn.” Lục Quảng Bạch cởi bỏ áo giáp mang ấn ký Đại Chu, hắn lau sương gió trên mặt, trong mắt đều là thế sự xoay vần, hơi tự giễu nói, “Cát vàng lấp mất tay chân ta rồi, ta không muốn lại thần phục mệnh hư vô. Thánh chỉ không cứu nổi lính của ta, triều đình không nuôi nổi ngựa của ta.”
Tiêu Trì Dã đã chạy khỏi Khuất Đô, sau lưng là vô số truy binh. Bọn họ xông lên phía trước, như lôi kéo theo ngày mưa đen tối.
“Ta không nguyện liều mạng vì nó nữa.”
Lục Quảng Bạch khép hai mắt lại, dòng máu xuôi theo ngón tay hắn nhỏ xuống cát vàng. Yết hầu hắn trượt, cuối cùng lúc mở mắt lần nữa mang theo sự ảm đạm.
Máu trên má Thẩm Trạch Xuyên bị giội rửa, cổ họng y lạc ra tiếng nghẹn ngào bi ai, trong tháo chạy hỗn loạn đã từ bỏ thuận theo cúi đầu nghe lệnh trước kia rồi. Bọn họ giống như một thanh kiếm sắc bén, xé rách màn mưa to này.
Lục Quảng Bạch trong nước mưa rửa sạch hai tay, lại nắm trường thương lên lần nữa.
Bọn họ đều là tù nhân bị vận mệnh truy đuổi, bọn họ đã từng cam nguyện đeo gông cùm. Thế nhưng mưa rào trút sập lầu cao rồi, sự sụp đổ đó ập tới như thác lũ.
Về phía trước, về phía trước!
“Ta muốn vượt qua ngọn núi kia.”
“Ta phải chiến một trận vì chính mình!”
—— QUYỂN THƯỢNG · HOÀN ——
Tác giả có lời muốn nói: ①: Tuyển tự ( Song điều · Dạ hành thuyền · Thu tứ)· Mã Trí Viễn