Thương Tiến Tửu

Chương 97



Mưa liên tiếp mấy ngày đã chuyển nhỏ, trên đường lầy lội vô cùng.

Khuất Đô chìm vào một trời ảm đạm. Thiên Sâm đế trẻ tuổi đột ngột bỏ mình, Định đô hầu Tiêu Trì Dã cấu kết Cẩm y vệ Đồng tri kiêm bắc Trấn phủ Thẩm Trạch Xuyên ám sát hoảng đế, ý đồ mưu phản lan truyền nhanh chóng, trở thành chuyện xì xào bàn tán sau cánh cửa đóng chặt.

Bởi vì Thiên Sâm đế không có hoàng tự, cho nên quần thần tấu thỉnh thái hậu đứng ra chủ trì đại cục. Thái hậu lấy lý do hậu cung không được tham gia vào chính sự nên luôn mãi thoái thác, cuối cùng là Cẩm y vệ Chỉ huy sứ Hàn Thừa ba lần khấu đầu khuyên mới mời được thái hậu ra.

Tám đại doanh lại nắm tuần phòng Khuất Đô, mấy hôm nay đội tuần tra đi qua đi lại trên đường cả ngày lẫn đêm không nghỉ. Gia đình bình thường không dám ra cửa, phố rượu câu lan* đóng cửa cả loạt, phồn hoa như của hôm qua, tường đỏ ngói lưu ly Khuất Đô bị rửa trôi nhoà sắc trong mưa phùn mờ mịt.

*câu lan: nơi biểu diễn tạp kịch

Hải Lương Nghi khóc than hôn mê mấy lần, giờ đây ông đang nằm trên giường, thuốc cũng không nuốt xuống được. Tựa hồ chỉ trong một đêm thôi ông đã bạc trắng đầu, con ngươi trong sáng trở nên mờ loà u ám, bởi vì đã chảy cạn nước mắt nên thậm chí trông đục ngầu vô cùng.

“Thầy, ” Khổng Thu cúi đầu ngồi dưới nói, “nhất định phải uống thuốc. Lúc này thiên hạ đại loạn, tất cả mọi người vẫn chờ thầy đến tái định càn khôn… thầy nhất định phải bảo trọng thân thể!”

Khoé mắt Hải Lương Nghi chưa khô vệt nước, ánh mắt ông rời rạc, sau hồi lâu mới nói: “Tái định càn khôn? Bạc Nhiên, ta đã không còn sức xoay chuyển đất trời rồi.”

Ống trúc trong đình viện khẽ gõ vào đá bên suối, hoa văn rạn nứt lộ ra. Mưa lặng lẽ rơi xuống, bao tổn thương đó lại không cách nào che lấp được. Hải Lương Nghi quá già rồi, khí khái của ông đều dần tiêu mòn trên quan trường chìm nổi, bây giờ đã có dấu hiệu bệnh không qua khỏi.

Khổng Thu bỗng đau lòng vô cùng, ngồi ở đó che mặt khóc: “Sao lại… sao lại đến tình cảnh thế này chứ!”

“Hàn Thừa khẩu phật tâm xà, làm người lòng dạ nhỏ mọn, bây giờ hắn đắc thế, văn võ cả triều đều hoang mang bất an. Hắn bức Tiêu Trì Dã đi rồi, giờ Ly Bắc không còn gông xiềng, từ đây…” Hải Lương Nghi bỗng ho khan, ông chống thân nôn ra máu, nhất thời khó nén được tâm tình, vịn vào mạn giường nghẹn ngào khóc, “Từ đây ranh giới nứt toác, thời loạn sắp lên, giang sơn trăm năm của Lý thị chấm dứt vì thế! Ta có tội, ta có tội mà! Hải Nhân Thời ta một đời gần bè lũ xu nịnh, khảo cứu quan trường, lại là lót đường cho những kẻ này! Ta… Ta…”

Hải Lương Nghi bạc phơ tóc, nằm rạp khóc lớn. Ông khàn tiếng tuyệt vọng, thê lương biết bao.

“Thầy, thầy!” Khổng Thu hốt hoảng đến dìu, quay đầu lại gọi to, “Người đâu!”

Màn cửa hất ra, người tiến vào lại là Diêu Ôn Ngọc. Y thấy thế lập tức quỳ gối, không bận tâm bẩn thỉu, vừa lau máu lau nước mắt cho Hải Lương Nghi, vừa sai người hầu lấy nước ngâm khăn. Cuối cùng y đỡ Hải Lương Nghi nằm xuống, động viên ông chốc lát, sau đó nhẹ giọng nói với Khổng Thu: “Mời Thượng thư ở ngoài một lúc.”

Khổng Thu không còn dám quấy rầy, vội lui ra bên ngoài chờ đợi.

Qua đi hồi lâu, tiếng khóc Hải Lương Nghi dần nhỏ lại. Diêu Ôn Ngọc bưng bát tự mình đút thuốc cho thầy, đợi sau khi Hải Lương Nghi ngủ thiếp rồi mới vén rèm ra ngoài.

Khổng Thu muốn nói gì đó, Diêu Ôn Ngọc lại ra hiệu hắn theo người hầu tới chính đường trước, còn mình xuyên qua hành lang thay y phục sạch sẽ.

“Thượng thư đợi lâu rồi.” Diêu Ôn Ngọc gọi người dâng trà, ngồi chỗ dưới Khổng Thu.

Khổng Thu cầm chén trà, im lặng giây lát mới nói: “Thầy không con cái, có huynh chăm sóc ta rất yên tâm. Hôm nay đáng lẽ ta không nên nhắc tới những điều này… khiến người đau lòng.”

“Tuy thầy ôm bệnh quy gia nhưng tâm vẫn mải lo chính sự, cho dù Thượng thư không nhắc tới thì người cũng khó lòng tiêu tan, chẳng bằng cứ khóc một trận này cũng tốt hơn là kìm nén trong lòng.” Diêu Ôn Ngọc cũng bưng chén trà, nói, “Bây giờ thế cuộc bất ổn, thầy cũng chẳng được nghỉ ngơi mấy ngày.”

Khổng Thu biết Hải Lương Nghi đối xử với y như con ruột, lập tức không che giấu mà than: “Hoàng thượng ra đi đột ngột, chúng ta đã rơi vào thế yếu rồi, Hàn thị lại khống chế binh quyền Khuất Đô, trước mắt thái hậu nắm quyền đã là cục diện không thể xoay chuyển. Ly Bắc trải qua chuyện này… về sau nên làm sao đây?”

Diêu Ôn Ngọc trắng trẻo, bàn tay cầm chén trà kia không khác chất sứ là bao. Y nói: “Việc đã đến nước này, chuyện cấp bách là thương nghị đối sách. Chức vụ ban đầu của Hàn Thừa là Cẩm y vệ Chỉ huy sứ, hắn muốn vượt quyền tiến vào chủ sự nội các cũng chỉ có thể thỉnh cầu thái hậu hạ chỉ, cho nên hắn cũng không phải không có điểm yếu. Ngụy Hoài Cổ uống thuốc độc tự sát vì án quân lương, nội các tạm dư chỗ trống, nhất định cần Thượng thư thay thế lấp chỗ. Như vậy, đại sự trong triều vẫn phải do chư vị đại nhân theo thầy cân nhắc phê chuẩn.”

Khổng Thu nghe vậy thì gác lại chén trà, khiêm tốn hỏi: “Nhưng thái hậu chủ chánh, nội các thay đổi cũng theo ý của bà ta. Nếu bà ta mượn cớ thay người, chúng ta lại nên làm gì?”

Diêu Ôn Ngọc khẽ mỉm cười, nói: “Thái hậu chủ chánh vốn là phương án trong lúc cấp bách, bà ta không mang họ Lý, quyền tạm thay thiên tử không thể khiến người phục. Cái khác thì không nói, quan trọng chính là Thích gia. Dù Thích Trúc Âm là người không thích quản chính vụ, nhưng nàng ta gánh cái danh trung thành của Thích gia, tuyệt đối sẽ không mặc kệ thái hậu và Hàn Thừa làm càn ở Khuất Đô. Nếu thái hậu muốn lôi kéo nàng thì sẽ không thể mất chừng mực vào lúc này được. Thượng thư lo lắng thái hậu thay người, không bằng hãy lo lắng tính toán sau đó của Hàn Thừa đi.”

Khổng Thu nói: “Hàn Thừa quyết cậy thế thái hậu, hắn đã thành công rồi.”

“Theo thiển ý của ta lại vừa hay tương phản.” Diêu Ôn Ngọc ngước mắt nhìn mưa bụi, “Lúc này xem ra đúng là Hàn Thừa cậy thế thái hậu, nhưng nhìn về lâu dài, ngược lại là thái hậu dựa thế Hàn Thừa. Thái hậu có thể khởi thế là bởi hoàng đế không có dòng dõi, trong triều không thể không có chủ, hoàn toàn bất đắc dĩ nên mọi người mới chịu nhượng bộ. Thế nhưng Đại Chu nhất định sẽ có thiên tử mới, binh quyền Hàn Thừa nắm trên tay mới là thứ có thực, nếu hắn đã dám vây bức Tiêu Trì Dã, ra tay với Minh Lý đường, vậy tỏ rõ hắn không sợ hãi.”

“Ý của huynh là…” Khổng Thu khiếp sợ, “chẳng lẽ Hàn Thừa còn có hoàng tự trong tay?”

Diêu Ôn Ngọc dùng trà, nói: “Quang Thành đế thường xuyên xuất cung ngủ đêm bên ngoài, có hoàng tự hay không, không nói chắc được. Chỉ là thế cuộc đã đến nước này rồi, dù Hàn Thừa không có hoàng tự trong tay cũng sẽ nghĩ trăm phương ngàn kế để đẩy ra một người.”

Lòng Khổng Thu lạnh đi mất nửa, hắn nói: “Hàn Thừa có binh mã, còn có Cẩm y vệ, đô quan đều là người có già trẻ lớn bé trong nhà, thật sự đấu thì chưa chắc đã chịu xung đột với hắn. Nếu hắn cưỡng ép đề cử một người ngồi long đình, chúng ta…”

Diêu Ôn Ngọc lại chuyển đề tài, hỏi: “Cấm quân đã xuyên qua Đan Thành rồi sao?”

* * *

Cấm quân đã xuyên qua Đan Thành, nhưng chưa tới cảnh nội Trung Bác. Tiêu Trì Dã gấp gáp cả đoạn đường, binh sĩ và ngựa đều cần nghỉ ngơi, bọn họ tạm dừng trên đường.

Thẩm Trạch Xuyên đau đớn vô cùng, tổn thương lại thêm bệnh cũ cùng phát tác. Y như tỉnh như mê, phảng phất còn đang nằm trong mộng, bị nước mưa và máu đen nuốt trọn lần nữa.

Từ lần dịch bệnh trước Tiêu Trì Dã bắt đầu nghi ngờ thân thể Thẩm Trạch Xuyên vốn không được chăm sóc ổn, dược vật dùng ngày trước đã trở thành mầm họa rồi. Tiêu Trì Dã không dám bất cẩn, vừa dừng lại là lập tức đi tìm đại phu.

Đầu óc Thẩm Trạch Xuyên ảm đạm, bên tai nổ vang không thôi. Y nghe thấy tiếng Tiêu Trì Dã, rồi lại như nghe được tiếng gào của tiên sinh. Y nằm trên gối, mấy lần tỉnh lại cảm thấy mình vẫn còn ở Đoan Châu. Y ngửi thấy mùi thơm của thức ăn, phảng phất người đang đứng ngoài cửa chính là sư nương Hoa Sính Đình.

Thế nhưng y không dám cử động, cũng không dám nhìn.

Y tựa hồ đã có tất cả rồi, song y lại không có gì cả. Y tưởng mình đã giết đi mình rồi, tấm da này sẽ không còn rơi lệ, thế nhưng y đã nghĩ quá hời hợt —— kia chỉ là vì vẫn chưa đau đến tận cùng. Y đi được tới đây, cảm thấy mình chẳng qua chỉ đang bị lăng trì mà thôi.

Tiêu Trì Dã ôm lấy Thẩm Trạch Xuyên.

Cái gáy đã từng tràn ngập mê hoặc của Thẩm Trạch Xuyên cũng trở nên trắng bệch, người như mây trời lơ lửng đêm nay, Tiêu Trì Dã kề sát y, siết đến nỗi y đau.

“Lạnh à?” Tiêu Trì Dã dò hỏi nhỏ.

Thẩm Trạch Xuyên trì trệ gật đầu, y nghiêng lại, dán má mình vào má Tiêu Trì Dã, được độ ấm ấy sưởi lên chút khí người. Y vươn tay sờ cánh tay Tiêu Trì Dã trong bóng tối, vô lực và chầm chậm.

Tiêu Trì Dã trở tay ôm giữ Thẩm Trạch Xuyên, đan chặt bàn tay cùng Thẩm Trạch Xuyên. Hắn truyền toàn bộ hơi ấm cho Thẩm Trạch Xuyên, trong ngực là nóng bỏng nhất, dán vào sau lưng Thẩm Trạch Xuyên như có thể khiến y nóng tan trước người mình. Hắn như khảm Thẩm Trạch Xuyên vào trong ngực, không cho phép bất kỳ ai tới gần. Hắn vụng về liếm láp vết thương cho Thẩm Trạch Xuyên, đây là phương thức chữa thương của hắn, hắn không muốn để người này đau thêm nữa.

“Kiều Thiên Nhai đi tìm sư phụ rồi, ” Con ngươi Thẩm Trạch Xuyên u tối, “khi nào hắn mới trở về?”

“Rất nhanh thôi, ” Tiêu Trì Dã nắm tay Thẩm Trạch Xuyên, lặp lại, “rất nhanh thôi.”

Thẩm Trạch Xuyên nói: “Ta lau không sạch máu rồi.”

Tiêu Trì Dã nói: “Chúng ta cùng vào tu la đạo, nằm bên nhau, không cần sạch sẽ nữa.”

Thẩm Trạch Xuyên hơi nhích môi mỏng, nói: “Ta —— “

Y như quên mất mình muốn nói gì, ngơ ngác dừng lời tại đây, nghe tiếng mưa rơi, lại khép môi lại. Tiêu Trì Dã nắn mở môi răng đang cắn chặt của y, hắn hỏi: “Ngươi muốn nói gì với ta?”

Thẩm Trạch Xuyên vội vàng lắc đầu, không chịu cho Tiêu Trì Dã nhìn thẳng mình, nhưng Tiêu Trì Dã nắm giữ y, không cho y trốn tránh, hạ thấp giọng lại hỏi một lần nữa: “Ngươi muốn nói gì với ta?”

Thẩm Trạch Xuyên tái nhợt trong ánh mắt hắn, mấy lần y mở miệng lại chẳng thốt ra được thanh âm nào. Tiêu Trì Dã nhìn y chăm chú, cuối cùng sau một hồi lâu, hắn nghe thấy Thẩm Trạch Xuyên nghẹn ngào: “Ta đau quá.”

Tiêu Trì Dã nâng hai má Thẩm Trạch Xuyên, Thẩm Trạch Xuyên như lại trở về khi còn bé, môi y run rẩy, từng lần niệm “Ta đau quá” lệ tuôn đầy mặt.

Tiêu Trì Dã vuốt tóc Thẩm Trạch Xuyên, dùng ngón cái lau nước mắt cho y, hỏi: “Đau ở đâu? Nói cả cho ta.”

Thẩm Trạch Xuyên thất thanh khóc nức nở, hai vai đều đang run rẩy. Y khóc như đứt từng khúc ruột, như phát tiết hết mọi khổ sở mấy năm qua trong đêm nay. Nhưng y thật ngốc, y không biết mình đau ở đâu, rõ ràng y đã không cách nào nhẫn nhịn nỗi đau như vậy thêm nữa. Y suy sụp mặc cho Tiêu Trì Dã lau hai má mình, đôi mắt ướt nhoà lệ nóng. Những toan tính thuần thục chẳng còn sót lại một chút, chỉ có mỗi đau đớn trần trụi.

Tiêu Trì Dã vươn mình ôm chặt Thẩm Trạch Xuyên, đặt Thẩm Trạch Xuyên trong lòng mình, cho Thẩm Trạch Xuyên tìm được nơi để có thể trút bỏ ngụy trang. Bọn họ ôm nhau khăng khít, Tiêu Trì Dã lắng nghe Thẩm Trạch Xuyên khóc đến khàn tiếng, giống như thú non bị vứt bỏ, lại như đứa bé con bị đâm toác đầu chảy máu. Ngực Tiêu Trì Dã dần bị thấm ướt, hắn xoa mái tóc Thẩm Trạch Xuyên, cũng đáp lại y từng lần từng lần.

“Không còn đau nữa, ta cam đoan, Lan Chu sẽ không còn đau nữa.”