Lúc em sinh ra, Văn Trác là người đầu tiên bế em, lúc đó anh ấy chỉ mới mười tuổi, cái tên của em cũng là anh ấy đặt cho, thế nhưng ông nội gia trưởng không chịu, bắt buộc gọi em là Tĩnh. Cho nên cái tên Tư Mạn, chỉ có Văn Trác và bạn của anh ấy biết đến. Kỷ Thế Phàm có thể là một trong những người bạn năm đó của anh ấy, theo thói quen gọi em bằng cái tên đó.” Tư Mạn cười buồn, gối đầu lên ngực Nghiêm Trạch ngậm một hơi nói tiếp.
“Sau khi rời khỏi S-anoymous em mới lấy cái tên này, sống với thân phận Bối Tư Mạn.”
Nghiêm Trạch im lặng ôm cô, không nói một lời, cả hai ôm lấy nhau, để không khí bình an giữa đêm đen chan hòa, bên ngoài khung cửa sổ, bóng cây loang lổ đổ bóng đung đưa, khiến cho cảnh vật đêm khuya càng mơ hồ mông lung.
“Có phải anh luôn tò mò, tại sao em lại hận Văn Trác không?” Lần đầu cô nói điều này cho Nghiêm Trạch, đã thấy bộ mặt khó chịu của hắn, hắn tuyệt nhiên muốn nắm rõ về cô trong lòng bàn tay nhưng hôm nay lại không hỏi tới, cô vì bị đêm tĩnh làm tâm tư mở rộng, nhiều lời hơn bình thường mà tùy ý khai.
“Nếu chuyện cũ làm em khó chịu, em không cần thiết phải nhớ lại.” Giọng Nghiêm Trạch trầm trầm vang lên trên đỉnh đầu Tư Mạn, cô nghe lấy hơi thở ấm áp của hắn, cảm nhận được bàn tay đang ôm chặt lấy vai cô.
“Suốt thời gian qua, em không thể giãi bày cho nên mỗi lần vô tình chạm đến đều không nhịn được mà đau lòng, bây giờ em nói ra, không phải để nhờ anh tìm cách giải quyết nỗi đau, hay là giúp em tìm phương hướng mà là cần anh lắng nghe, cần anh cùng em cảm nhận.”
Phương thức trải lòng của đàn ông và phụ nữ khác nhau ở chỗ, khi phụ nữ tức giận, họ có thể cáu tiết, có thể chửi, có thể đập phá, có thể nói nhiều, cũng có thể khóc um, họ đưa tất cả những oán hận và ấm hức trong lòng ra bên ngoài bằng nhiều cách khác nhau để xua đi cơn đau nhức trong thâm tâm. Khi họ tìm đến người giải tỏa, mục đích không phải là cần người đó đưa ra giải pháp, mà chỉ cần người có thể an an tĩnh tĩnh lắng nghe họ nói, vậy là đủ.
Còn đàn ông thì khác, họ im lặng. Bất kể thất bại, bất kể đớn đau, họ dùng phương thức là lặng im trốn vào vỏ bọc của chính mình, họ không muốn, cũng không cần ai phải đi theo mình, vỗ về mình mà chính mình ghi nhận những đớn đau đó như một bài học. Một khi họ tìm đến người để giãi bày, thứ họ muốn là phương hướng giải quyết, là một lối đi hiệu quả.
Đó là sự khác biệt giữa Tư Mạn và Nghiêm Trạch.
Vì đã hiểu được cô, nên Nghiêm Trạch mới có thể dùng ánh mắt dịu dàng nhìn cô, để cô an tâm dựa vào, mở lòng với hắn, để hắn có thể chiêm nghiệm quá khứ không có hắn của cô.
Cô nắm lấy bàn tay lạnh của hắn, giọng nói nhẹ nhàng cất lên.
Giữa cái lạnh giá của đất nước Canada, mốc thời gian mười lăm năm đó chính là thời kỳ hoàng kim của ba tộc Bối, Diệp, Louis. Sự thống trị của ba gia tộc khiến cho giới chức hoảng sợ, cũng khiến cho không ít tổ chức kinh hãi nhưng nể phục vì sự phối hợp khăng khít đến mức độ không thể tách rời.
Bối Doãn Phi là một doanh nhân thành đạt, cũng là một con rắn hổ mang, có thể dùng cái đầu thông minh, lợi dụng triệt để những mối quan hệ, tạo ra bậc thang lên ngai vàng bằng hai giá đỡ là tộc Diệp và Louis. Diệp Liên – Bối phu nhân cũng không kém phần, là con cháu năm đời của Diệp gia, thế lực chính trị nằm trong tay không ít, có thể ngồi một chỗ chỉ tay năm ngón, an bài sắp xếp cho các gia tộc phải phục tùng mình.
Nếu nói đến gia tộc họ Bối bày mưu tính kế, kiếm lợi nhuận giúp Diệp và Louis thì không thể không kể đến cánh tay đắc lực của Bối Doãn Phi, em gái của ông Bối Hân Đồng. Người phụ nữ tài giỏi không kém phần tàn nhẫn, bà xinh đẹp vạn phần, cũng đa tài đa nghệ, khiến cho đàn ông ngã mũ kính phục, cũng khiến cho họ hận không đội trời chung. Vì có người phụ nữ này trong tay, cho nên Bối gia càng bước càng xa, càng tiến càng triển, những gia tộc khác dần dần mất đi tất cả, chỉ còn biết chờ chực ba gia tộc lớn bố thí vài đường làm ăn. Chỉ là Bối Doãn Phi không biết, người em gái tài giỏi mang tới tiền đồ rộng mở cho Bối gia cũng chính là Long Đầu Trảm khai tử cho gia tộc danh giá của ông.
Năm đó Tư Mạn bảy tuổi, là độc nữ của Bối gia, sinh ra ngậm thìa vàng được yêu chiều mà lớn lên, không chỉ được cha mẹ yêu thương, còn có người anh trai nâng niu cô như một bông hoa. Tư Mạn là một tay Văn Trác nuôi lớn, cha mẹ cô vì bận rộn, không có thời gian cho hai anh em cho nên cả hai luôn dựa vào nhau mà sống.
Sống trong nhung lụa, luôn tràn ngập yêu thương là điều mà hàng ngàn đứa trẻ đều ao ước. Tư Mạn lúc đó đã trải qua những tháng ngày như thế, cả khuôn mặt đáng yêu lúc nào cũng rạng rỡ nụ cười. Gặp người người cười, gặp hoa hoa nở. Được xã hội đối đãi trịnh trọng, được bạn bè yêu quý.
Cho đến một ngày, cuộc sống của cô đã không còn bình yên.
Một buổi chiều tháng mười năm đó, bên ngoài ngưng gió đông, đột nhiên ánh mặt trời lóe lên ánh vàng lạ thường, hoàng hôn đỏ ửng trên bầu trời càng thêm nhức mắt, khi Tư Mạn còn đang ngái ngủ, lúc tỉnh dậy mơ mơ màng màng không thấy Văn Trác, liền theo bản năng đi tìm, khi cô vừa mở cửa phòng ra, đã thấy cả căn biệt thự trống vắng lạ thường, ngay cả một gia nhân cũng không thấy. Chỉ ngửi thấy trong không khí một mùi hương khó chịu sộc thẳng vào mũi.
“Anh hai! Anh đâu rồi? Anh hai!”
Tư Mạn đi xuống tầng, bước qua bậc thềm sáng bóng liên tục gọi lớn, nhưng không có ai trả lời, cứ như thể cô là người duy nhất ở trong căn biệt thự này. Với một đứa trẻ, nỗi sợ hãi đơn giản khiến cô hoảng hốt. Nỗi sợ hãi đó càng tăng mạnh khi cô nhìn thấy bốn người mặc trang phục cảnh vệ nằm trên sàn nhà ngay trước cửa, trên thân họ là những vết đạn với dòng máu đỏ thẫm nhức mắt, khuôn mặt họ trắng bệch không còn sinh khí, tựa hồ như đã chết.
Nhìn thấy cảnh tượng này, chân tay bủn rủn đến mức con gấu bông yêu thích nằm trên tay rơi xuống lúc nào không hay, Tư Mạn sợ hãi không dám đến gần những cái xác đang nằm đó, nơi cổ họng nghẹn ứ, không thể giúp cô phát ra tiếng kêu cứu.
Lúc này cô bỗng nghe thấy tiếng nói ở phòng khách vọng đến:
“Bố mẹ....đã vất vả rồi.”
Nhận ra giọng của Văn Trác, Tư Mạn như kẻ đuối vớ được cọc vội vã chạy về phía phòng khách. Đập vào mắt cô là cảnh tượng toàn thể già trẻ lớn nhỏ trong Bối gia, có cả ông nội và người cô xinh đẹp đang gục trên nền nhà, mặt tím tái không rõ lý do.
Nhưng thứ làm cô kinh hoàng nhất chính là bố mẹ cô đang ngồi khoanh chân, đầu tựa vào nhau, sắc mặt vô cùng đau khổ nhìn Văn Trác đang đứng phía trước tay cầm súng chĩa về phía họ.
“A....anh....” Cả thân thể run rẩy khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, thời điểm hai phát súng từ trên tay Văn Trác đi về phía bố mẹ Tư Mạn, nhìn thấy dòng máu đỏ thẫm tuôn ra từ thân thể họ, cả cơ thể cô rụng rời gục xuống, cổ họng nức toác hét lên đầy kinh hãi, nước mắt từ khóe mi rơi xuống, cô ôm mặt kinh hoàng lưu lại giây phút đau đớn, thứ máu tanh nhức mắt đó nhuộm đỏ ký ức của cô, đôi mắt bố mẹ giây phút cuối cùng lưu luyến nhìn về phía cô.
Hoàng kim đổ bể, máu chảy thành sông, thân thích tàn sát, là bố mẹ hại con rồi, Tư Mạn ơi!
Tất cả những cảm nhận của cô lúc đó là từng đoạn thịt đau đớn như bị phân thây, đau đến mức không thể nấc lên. Cô càng sợ hãi khi nhìn thấy họng súng lạnh ngắt cướp đi sinh mạng của người thân yêu nhất đang chĩa về phía cô, ánh mắt Văn Trác đỏ rực như sói, trên thân thể là những vết máu dài không rõ là của anh hay của ai.
“K...không....đừng...em sợ....”Giống như một lời van xin, Tư Mạn khẩn cầu trong sợ hãi, liệu rằng Văn Trác, người một lời quát mắng cô cũng chẳng nỡ sẽ tự tay giết chết cô sao?
Một phát súng nhả ra không hề có chút run rẩy, ánh mắt Văn Trác lạnh lẽo, họng súng hướng về phía bên phải Tư Mạn, chếch năm ly găm xuống nền nhà như muốn cảnh cáo cô.
“Ư....” Nỗi sợ hãi kia khiến cô vội vã thụt lùi, Văn Trác thật sự không kiêng dè cô. Cô không biết người trước mặt này là ai. Có phải là con quỷ nào đó đội lốt Văn Trác của cô không?
Thấy cô bang hoàng thụt lùi, họng súng của Văn Trác tiếp tục khạc ra phát súng thứ hai thứ ba, từng lần từng lần ép buộc cô lùi về phía sau, dọa cho cô hoảng sợ phải bỏ chạy về phía cửa sổ phía sau. Từng đường đạn của Văn Trác hầu như chưa bao giờ bắn trúng cô, mà cứ như một cái bàn đạp, ép buộc cô phải chạy đi.
Phát súng cuối cùng, Văn Trác đã ép được Tư Mạn phải nhảy ra ngoài cửa sổ, hoảng sợ bỏ chạy theo lối đi dành cho thú cưng mà cô thường trốn khi chơi đùa với Văn Trác. Thoát ra khỏi hàng rào bức tường cao của ngôi nhà cô đã lớn lên, kinh hoàng khi mường tượng lại vẻ mặt lạnh lẽo ác độc của Văn Trác, cô không dám quay đầu, cứ chạy, cứ chạy.
Trời đã chuyển đêm, xung quanh căn biệt thự được bao bọc bởi những tầng tầng lớp lớp cây cối xanh mướt như rừng, đạp trên những đám lá khô, chiếc váy công chúa xinh xắn bị cây gai xé rách, đôi dép bông cô chỉ kịp mang khi xuống khỏi giường đã bị vấy bẩn. Hơi thở của đứa trẻ bảy tuổi yếu ớt đau thương.
Cho đến khi phát hiện ra đằng sau lưng một thứ ánh sáng bùng lên giữa đêm đen, hơi nóng phả lên lưng cô. Lúc quay đầu đã nhìn thấy biệt thự tráng lệ của cô như một ngọn đuốc, bốc cháy ngùn ngụt, sáng rực cả một vùng trời.
Trong con ngươi đen láy của cô, ngọn đuốc đó chôn chặt tất cả niềm hạnh phúc của cô, nuốt chửng những điều tuyệt vời nhất đã từng thuộc về cô. Hóa thành tro tàn, ngày mai sẽ theo gió tan thành hư không.
Tư Mạn quỳ thụp xuống đất, gào lên như một con sói con, cô càng gào, nước mắt đau đớn càng lăn dài, cô nắm lấy tóc mình, vật ra đất gào thét hệt như một kẻ điên cho đến khi cô ngất lịm đi.
Nghiêm Trạch chặn môi cô không cho cô tiếp tục kể, hút nước mắt từ khóe mi cô chực rơi xuống, ôm lấy cô như muốn trảm khắc vào máu xương: “Được rồi, ổn rồi.”
Tư Mạn nắm lấy áo Nghiêm Trạch, căm phẫn nuốt nước mắt, ngước mặt nhìn hắn đau khổ nói: “Trạch, tại sao Văn Trác lại làm vậy, tại sao anh ta có thể giết chết người đã sinh ra mình, thiêu chết cả gia đình em như thế. Tại sao chứ???”
Đây không phải là câu hỏi Nghiêm Trạch cần trả lời, đây là câu hỏi mà tự thâm tâm cô vốn dĩ chỉ muốn Văn Trác trả lời. Đã hơn mười lăm năm trôi qua, nỗi đau đêm đó vẫn ghi tạc trong thâm tâm, cô không bao giờ quên ánh mắt của bố mẹ lúc đó.