Ngày nghỉ duy nhất trong tháng của Nghiêm Trạch đã trở thành ngày mà Tư Mạn được thỏa thích sử dụng hắn. Sáng tinh mơ gà chưa kịp gáy, trời chưa kịp rạng, chúng nhân còn đang trong giấc mộng thì Tư Mạn đã lẻn ra khỏi vòng tay ấm áp của Nghiêm Trạch nhẹ nhàng lủi xuống bếp chuẩn bị bữa sáng.
Gia nhân Nghiêm gia thường dậy sớm chuẩn bị bữa sáng, đầu bếp là một ông chú trung niên lão luyện trong bếp trường, nghe nói là đầu bếp nổi tiếng với những món ăn cầu kỳ và tỉ mỉ, mỗi món ăn đều dường như mang hương vị khó cưỡng lại, đó cũng là lý do có thể khiến Nghiêm Trạch hơn mười năm không đổi đầu bếp, chế độ đãi ngộ lại vô cùng hậu hĩnh.
Vị đầu bếp nổi danh kia vừa nhìn thấy Tư Mạn, liền nhận ra là người phụ nữ trong lòng bàn tay Nghiêm Trạch, thái độ tuyệt nhiên cung kính cười niềm nở:
“Bối tiểu thư muốn tự mình chuẩn bị bữa sáng cho chủ thượng?”
Trong vòng đời hai mươi ba năm có lẻ, Tư Mạn chưa hề tự tay chuẩn bị bữa sáng cho ai, tuy rằng nghi ngờ bản thân không có năng lực đảm nhiệm vị trí bếp núc, nhưng vì mật ngọt tình yêu, cô vẫn ao ước được tự tay chuẩn bị bữa sáng cho người mình yêu, cho nên vẫn liều một lần.
“Vâng, tự tay làm bữa sáng là phụ, cái chính là cháu có chuyện này muốn bàn bạc với chú.”
Vị đầu bếp tò mò: “Bối tiểu thư có vấn đề gì?”
Tư Mạn thản nhiên đập một quả trứng vào chảo, rồi lại cầm chảo lắc như điên hệt như đầu bếp chuyên nghiệp, quả trứng lúc bấy giờ biến dạng, lòng đỏ và lòng trắng chan hòa, miếng rời rạc miếng đứt quãng rồi tự tin đặt vào đĩa dưới con mắt gần rớt ra của đầu bếp mà mỉm cười nói:
“Cháu muốn chú giúp cháu tổ chức tiệc.”
“Tiệc sao?” Vị đầu bếp ngớ người: “Từ trước đến nay Nghiêm phủ chưa bao giờ tổ chức tiệc, cùng lắm chỉ có lễ mừng năm mới đơn giản....”
Tư Mạn hiểu rõ điều khiến đầu bếp ái ngại, nơi này quanh năm lạnh giá, mặt mũi người nào người nấy đều lạnh như tiền, không biết cái gì là giải trí vui chơi, tiệc tùng càng không có chính là vì Nghiêm Trạch ghét ồn ào, càng không thích khoa trương ở nơi này, hôm nay cô lại trực tiếp phá lệ, gan lớn lắm.
“Chú đừng lo, hôm qua cháu đã bàn với quản gia, bữa tiệc hôm nay chủ yếu là để tiễn hai vị nghi trượng ngày mai lên đường bình an. Họ vất vả vì cháu như vậy, cũng nên để cháu bày tỏ chút lòng thành chứ.”
“Chủ thượng đã có lệnh chưa?”
Pháp chế ở Nghiêm gia rất nặng, hầu như tất cả mọi thứ đều vì một cái lệnh của Nghiêm Trạch mà răm rắp tuân theo, Nghiêm Trạch không có lệnh, cái gì cũng không dám làm.
“Tiễn hai vị kia là phụ nhưng tạo không gian hẹn hò cho cháu và Trạch mới là chính, sao cháu có thể để anh ấy biết bất ngờ này được chứ?”
Nhìn thấy vẻ mặt vui vẻ rạng ngời của Tư Mạn, vị đầu bếp có muốn lắc đầu xin thôi cũng không được. Tuy rằng người trong phủ đồn đại vị tiểu thư kia rất được Nghiêm Trạch dung túng, nhưng đến mức tùy tiện như thế này, vị quỷ vương kia sẽ bỏ qua cho cô sao?
“Quy tắc của Nghiêm gia như thế nào, chắc tiểu thư cũng rõ, không có lệnh của ngài ấy, chúng tôi không thể tuân theo.”
Bị đầu bếp trực tiếp khước từ, Tư Mạn mới nhận ra người nhà Nghiêm gia quy củ như thế nào, họ rất an phận, không tùy tiện khiến Nghiêm Trạch hết lần này đến lần khác giận dữ như cô. Cho nên cô lại tiếp tục tùy tiện chỉ tay vào bụng mình nói:
“Quy tắc của Nghiêm gia là tuân theo lệnh của chủ nhân, không được trái lời. Vậy thiếu chủ tương lai của Nghiêm gia muốn mở tiệc, không lẽ chú cũng muốn trái lời?”
Lúc này mới nhớ đến Tư Mạn thật sự đang mang thai, lại không ngờ cô lấy một đứa trẻ chưa thành hình uy hiếp. Mặt vị đầu bếp đen hơn đít nồi nói:
“Nhưng nếu chủ thượng nổi giận, chúng tôi....”
“Không sao.” Tư Mạn khoát tay: “Cháu sẽ đứng ra nhận hết tội lỗi, chú cứ đổ hết cho cháu là được. Cứ như vậy mà quyết, cháu tin ở chú.”
Nói rồi Tư Mạn bê đĩa trứng rán được cô bày trí hết sức cẩn thận kia tự tin bước lên nhà ăn để lại vị đầu bếp lắc đầu ngán ngẩm.
Mải nói chuyện mà quên mất điều này, lúc vị đầu bếp nói xong, bóng Tư Mạn cũng đã khuất, coi như cô không nghe thấy, liền tự mình chuẩn bị một món khác cho Nghiêm Trạch chờ cho người trên kia phân phó đổi lại bữa sáng cho hắn.
Vấn đề mà vị đầu bếp không thể ngờ đến chính là tuy sắc mặt lúc nhìn thấy đĩa trứng rán của Nghiêm Trạch có đen một chút, chúng gia nhân lúc đó hít thở không thông một chút, vị tiểu thư họ Bối mới dỗi hờn dọa đem đổ đi không bao giờ động tay vào nữa thì họ Nghiêm tên Trạch trần đời không nhịn ai lại phải cắn răn nhét đĩa trứng rán vào mồm đổi lại một nụ cười của ai kia. Càng dọa người hơn là hắn ăn xong còn khen dư vị khó nuốt này không tồi, có một không hai trên đời khiến cho hai vị nghi trượng Hắc Báo, Hắc Miêu cũng hào hứng muốn ăn thử, kết quả không biết tại sao mắt trợn ngược phải móc họng nôn ra.
Sau đó toàn bộ gia nhân Nghiêm gia khinh bỉ nhìn Nghiêm Trạch. Thì ra hắn cũng có bộ mặt mù quáng như vậy.
“Đi dạo!”
Ăn xong Tư Mạn liền đọc lệnh cho Hắc Báo chuẩn bị xe, không cần đến cái gật đầu của Nghiêm Trạch trực tiếp lôi hắn lên xe đi ra ngoài. Ban đầu mọi người còn nghĩ rằng Nghiêm Trạch sẽ vì cái thói vô pháp vô thiên này của cô mà phạt, nhưng từ lúc hai người này tâm tình tương thông, Nghiêm Trạch nhìn cô cái gì cũng thuận mắt, tuy rằng vẫn kiệm lời không cười không nói, nhưng sự nhu hòa của hắn chỉ khi có mặt cô mới xuất hiện, cho nên bất luận cô có làm gì hắn đều phất tay tùy ý cô.
Lần đầu cùng Nghiêm Trạch đi dạo trung tâm thương mại, Tư Mạn còn nghĩ sẽ có viễn cảnh cả hai nắm tay nhau dọc những ngọn đèn lung linh, lướt qua dòng người trao nụ hôn ấm áp hoặc cô đóng vai lọ lem vớ phải đại gia, có thể cầm trên tay một đống hàng hiệu mà ngạo mạn với đời nhờ người đàn ông bên cạnh cô thường thấy trên phim truyền hình khung giờ vàng, nhưng những cái đó vốn chỉ là ảo mộng.
“Cái quái gì??? Hôm nay có khủng bố sao? Người đâu hết rồi???” Lúc Tư Mạn tay trong tay kéo Nghiêm Trạch vào bên trong trung tâm thương mại không phải là cảnh tượng người đông nghẹt thường thấy, mà là một tòa nhà sang trọng với cửa tiệm nổi tiếng không một bóng người, ngọn gió neo đơn thổi qua manocanh đơn độc khoác lên mình bộ hàng hiệu mới cóng nhưng không ai chiêm ngưỡng. Nói đơn giản trung tâm thương mại vắng tanh như chùa bà Đanh. Chỉ có sau lưng cô và Nghiêm Trạch là một hàng cảnh vệ mang đồ đen rất khoa trương đặc biệt dọa người.
“Thân phận của chủ thượng sao có thể xuất hiện ở chỗ đông người, bao nhiêu tổ chức muốn hạ thủ ngài ấy, cô chẳng phải tạo cơ hội cho họ sao? Trước khi đến nơi, tôi đã đuổi hết đám người không cần thiết đi rồi.”
Nghe Hắc Báo nói, Tư Mạn mới nhớ ra, cô quá sơ xuất rồi. Chỉ là cô muốn mua vài thứ, không ngờ Nghiêm gia lại tống cổ khách khứa đi hết, một mình bá chủ trung tâm của người ta, đũng là.....
Trước khi để cho Nghiêm Trạch giáo huấn cô vì tội sơ xuất, cô liền ôm lấy hắn, vẻ mặt mè nheo:
“Em muốn cùng anh sắm đồ cho bánh bao thôi, không ngờ lại phức tạp như vậy.”
Tư Mạn lại ra đòn phủ đầu, Nghiêm Trạch lại không bỏ chuyện đó vào đầu, những chuyện như vậy đều là một tay Hắc Báo, Hắc Miêu lo trước, hắn không để tâm đến. Trực tiếp dẫn Tư Mạn đi mua một đống đồ dùng cho trẻ.
Vấn đề là hai vị này không biết cái gì cần mua, cái gì vài năm sau mới cần mua, loại nào dành cho trẻ sơ sinh, loại nào danh cho trẻ trên ba tuổi, hoàn toàn là hai đầu óc mù tịt. Hắc Báo nhìn giỏ xe chất đầy những thứ nào giày dép, nào bình sữa, nào tã, nào xe đồ chơi mặc dù không biết giới tính đứa trẻ, nhìn cái gì thuận mặt đều đem về tự chơi, hoàn toàn không hề xem xét đến chuyện cần thiết hay không cần thiết thì chỉ biết lắc đầu ngán ngẩm. Đến khi Hắc Báo, Hắc Miêu đi biệt hai tháng, không biết hai người kia sẽ sống kiểu gì đây?
Đi đến trước cửa tiệm trang sức, Tư Mạn liền xị mặt xuống, đứng trước cửa tiệm mãi không chịu đi, cứ đưa mười ngón tay ra đếm đếm.
“Em muốn mua nhẫn?”
Nhìn dáng vẻ chín phần là muốn mua nhẫn của Tư Mạn, Nghiêm Trạch liền bước vào, chọn một cặp nhẫn sáng bóng, đẹp đẽ với những viên kim cương nhỏ được gắn thành một hàng, đưa chiếc nhẫn nhỏ hơn cho cô, hắn giữ cái còn lại.
Thế nhưng mặt Tư Mạn lại càng dài như đười ươi không chịu nhận.
“Làm sao?” Nghiêm Trạch không hiểu, cô muốn mua nhẫn, hắn mua nhẫn cho cô, tại sao cô lại không vui?
Tư Mạn quay đầu, môi hơi méo xuống, uất ức nói: “Danh phận không có mà đã có thai, không có tiệc cưới ngay cả cầu hôn cũng chẳng thấy, đưa nhẫn phũ phàng, chút lãng mạn thơ văn cũng chẳng nghe được, em thèm mà nhận nhẫn của anh.”
Nói rồi liền không vui mà bỏ đi.
Nghiêm Trạch nhìn cô lủi thủi đi phía trước, buồn cười nhìn đôi nhẫn nằm gọn gàng bên trong hộp. Hắn vốn dĩ đã chuẩn bị sẵn một cái vòng cổ có khắc tên còn chưa làm xong, hôm nay thấy cô muốn lại mua một cặp nhẫn mà thôi. Hắn chẳng ngờ cô ấu trĩ như vậy, lại muốn có cảnh đưa nhẫn lãng mạn.
“Đứng lại.” Nghiêm Trạch đút tay vào túi quần, ánh mắt chuyển lạnh nhìn Tư Mạn.
Nghe giọng đanh thép nhất trong suốt những ngày qua của Nghiêm Trạch, cô biết hắn không dung túng cô nữa rồi, liền ngoan ngoãn đứng yên không còn vẻ mặt ngúng nguẩy nữa.
Nghiêm Trạch bước đến, ôm lấy eo cô tiếp tục đi chọn đồ, sắc mặt vẫn giữ ngữ khí lành lạnh với khí thế cường bạo nói:
“Những chuyện ấu trĩ như vậy, em tốt nhất nên bỏ đi. Người phụ nữ của anh phải suy nghĩ thấu đáo một chút. Uy của Nghiêm gia nên dùng nhiều một chút, trước mặt kẻ khác bỏ bớt trẻ con và mơ mộng đi. Có thể hành vi của em là bản năng, nhưng người khác sẽ đánh giá em là kém tư chất. Hành vi của em lệch đi chuẩn mực cần đặt ra, em sẽ mất đi uy danh, không nhận được sự nể trọng cần phải có. Hiểu không?”
Nghe Nghiêm Trạch giáo huấn, Tư Mạn ngây người nhìn hắn. Cô quả thực chỉ chiếu theo bản năng hành động, không nghĩ đến sẽ gây ra ảnh hưởng như vậy.
Lúc này mới nhận ra cô ngây thơ như thế nào. Người đàn ông của cô tuyệt đối không thể thích làm gì thì làm, thích nói gì thì nói, cô sẽ là người đi cùng hắn đến hết cuộc đời, chuyện hờn dỗi vì không được hắn cầu hôn như vậy trước mặt người khác có thể khiến cô đánh mất tư chất của một phu nhân.
Mỗi một phân tích của Nghiêm Trạch đều mang tính định hướng, hắn thường rất kiệm lời, một khi đã mở lời giáo huấn, tuyệt đối là vì muốn cô có thể an tĩnh ngồi bên cạnh hắn mà không bị kẻ khác soi mói không đủ tư cách, để cô học cách tự mình chống lại ánh mắt của kẻ khác, cũng tự mình gây dựng một uy danh bên cạnh hắn.
“Em sai rồi.” Tư Mạn đan từng ngón tay vào bàn tay hắn. Lúc này cô mới thấy, ở bên người đàn ông này cô có thể trưởng thành hơn rất nhiều. Trước đây mọi thứ cô làm đều quá tùy tiện, bây giờ tuy cuộc sống có rập khuôn nhưng không quá hà khắc, tiết chế cái tôi nhân cách là một phẩm chất vốn có của những gia tộc quyền quý, cô rời khỏi Bối gia quá lâu đã quên mất điều này.
Nghiêm Trạch xoa đầu cô, đeo nhẫn vào ngón áp út trên tay cô rồi đặt lên mu bàn tay một nụ hôn nhẹ nhàng: “Vậy mới là người phụ nữ của anh.”
Tư Mạn mỉm cười nhận lấy chiếc nhẫn còn lại đeo vào ngón tay thon dài của Nghiêm Trạch đặt lên mu bàn tay hắn một nụ hôn dài vui vẻ đáp lại:
“Luôn là người đàn ông của em, Nghiêm Trạch. Anh đã thay cho bố mẹ em dạy em rất nhiều thứ. Mỗi ngày ở bên anh, em được bù đắp thiếu xót của những ngày lang bạt ngoài kia. Hơn ngàn hành động lãng mạn, một lời dạy dỗ của anh là điều tuyệt vời nhất anh dành cho em. Cảm ơn anh.”