Cảm giác hai chân chạm đất, cậu mơ màng mở mắt ra sau đó bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh ngạc. Lúc này, cậu và hắn không còn ở trên mặt cát nữa mà đang đứng trên một vách đá cao tầm năm mươi mét.
Tạ Tuyên tựa đầu lên vai Chu Du, nhìn xuống sa mạc màu vàng dưới ánh nắng như một tấm lụa khổng lồ mềm mại, nhẹ giọng mà nói:
- Chúng ta đang ở trên một vách đá. Khẩu súng vừa rồi khi bắn sẽ phóng ra một sợi dây móc, nó đã kéo chúng ta lên đây.
- Thần kì quá!
Cậu thốt lên một câu.
- Ừm, nhưng loại súng này lại ít khi được sử dụng, vì dùng nó phải có lực tay rất lớn và hơn nữa nó chỉ sử dụng để di chuyển ở những vách đá thôi.
Hắn nói với cậu.
Nghe xong hắn nói, cậu nhìn hắn bằng ánh mắt ngưỡng mộ. Hắn đã nói dùng loại súng này phải có lực tay rất lớn, vậy mà hắn dùng xong cũng không có dấu hiệu mệt mỏi.
Thấy ánh mắt tràn đầy ngưỡng mộ của cậu nhìn về phía mình, Tạ Tuyên cười lên một cái. Hắn thích cậu dùng ánh mắt này nhìn hắn, như thể cậu tin chỉ có hắn mới có thể bảo vệ cậu vậy.
Hắn cười, cậu cũng cười. Hai người nhìn nhau rồi lại nhìn về phía xa. Ánh nắng chói chang chiếu xuống bóng của họ chung một chỗ, họ chính là một cặp, một cặp sinh ra để là của nhau.
- Anh, chúng ta cố gắng cùng nhau thoát khỏi thế giới này nhé!
Cậu bỗng nhiên nói. Cậu đã nghĩ kĩ rồi, cậu muốn sống, muốn cùng anh ra khỏi đây. Cậu sẽ cố gắng để cả hai người họ có thể đi ra ngoài.
Hắn nghe xong thì mỉm cười vui vẻ:
- Ừm.
Một câu “ừm” sau đó hắn ghé sát vào tai cậu nhỏ giọng nói:
- Đến lúc đó anh sẽ cho em một cái hôn lễ trọn vẹn nhất.
Câu nói của hắn tràn đầy tình ý, cùng với luồng khí nóng phả vào tai khiến cho hai má cậu đỏ ửng. Khoé miệng không tự chủ được nhếch lên, nhịp tim cũng vô thức mà đập nhanh hơn. Cậu tựa vào lồng ngực vững trãi của hắn, cảm nhận được trái tim hắn cũng đang đập thật nhanh, thật mạnh. Và dường như cậu có thể nghe thấy được trái tim của hai người đang có chung một nhịp đập, hình như đây là nhịp đập của tình yêu. Một tình yêu nảy nở trong hoàn cảnh khắc nghiệt.
...
Buổi tối hôm ấy, hai người dừng chân tại một nhà máy bỏ hoang khác. Phải nói là trên đảo cát này có rất nhiều nhà máy lọc dầu, có lẽ trước đây nơi này là một mỏ dầu rất lớn. Tuy vậy mỗi nhà máy cách nhau cũng không gần, may là nhờ có súng dây móc mà hai người di chuyển thuận tiện hơn nên mới có thể vừa đến được một nhà máy vào buổi tối.
- Em xin lỗi.
Chu Du đưa tay lau đi mồ hôi trên trán Tạ Tuyên, nhỏ giọng nói. Là do cậu yếu kém nên mới khiến cho hắn phải vất vả lo cho cậu. Cậu biết hắn sợ cậu đi nhiều vất vả nên vẫn luôn dùng súng dây móc để đưa cậu đi trên đường. Hơn nữa hắn còn không nói, không than một câu, như vậy càng khiến cậu thêm xót xa và tự trách.
Ánh mắt “tình” như vậy khiến cậu xấu hổ cúi đầu xuống, lí nhí nói một câu:
- Là do em khiến anh chậm trễ, nếu không có lẽ anh đã sắp qua được đảo này rồi.
Cậu nói rất nhỏ nhưng hắn vẫn có thể nghe thấy được một cách rõ ràng. Cậu đang tự trách, tự trách vì bản thân làm hắn chậm trễ, cậu đang lo hắn vất vả đây mà. Ánh mắt của hắn nhìn cậu càng thêm dịu dàng, cậu hiểu chuyện như vậy hắn cảm thấy mình không vất vả gì cả.
Hắn nâng đầu cậu lên, để cho đôi thanh triệt của cậu đối diện với mắt hắn.
- Chu Du, nhìn vào mắt anh và nghe này! Em không phải là gánh nặng, không phải là người kéo chân anh. Em là đồng đội của anh, hơn nữa còn là vợ anh nên anh có trách nhiệm bảo vệ, chăm sóc cho em. Tất cả đều là do anh tự nguyện nên em đừng tự trách. Nhìn em tự trách mình như vậy, chỗ này rất xót!
Hắn chỉ về phía ngực trái của mình mà nói. Giọng nói ấy, đôi mắt ấy tất cả đều chứa đựng sự trân thành. Có lẽ người khác sẽ không nhận ra, nhưng cậu nghe, nhìn được cái sự chân thành ấy.
- Anh...
Hai mắt cậu đỏ lên, sau đó cậu choàng lên úp mặt vào lòng anh. Hai tay cậu ôm hắn thật chặt, cậu khóc rồi. Cậu khóc vì tự trách, cũng khóc vì cảm động.
- Em cảm ơn.
Cậu nghẹn ngào nói, nói xong còn nấc lên một cái.
Hắn mỉm cười vuốt nhẹ lưng cậu, lại nhẹ nhàng nâng mặt cậu lên hôn nhẹ một cái lên trán. Ngay lập tức cậu quên luôn khóc, khuôn mặt nhanh chóng đỏ lên vì hành động bất ngờ này. Phản ứng đáng yêu này của cậu khiến cho hắn cười lên thành tiếng, sau đó lại hôn lên trán cậu thêm hai cái nữa khiến cho người mặt đỏ như trái cà chua xấu hổ mà bỏ chạy.
- Này, ban đêm đừng chạy lung tung sẽ lạc đường đấy!
Hắn nói lớn.
- Anh đừng nói nữa mà!
Cậu từ xa nói lại, lại càng chạy nhanh hơn.
Khóe miệng hắn cong lên thật cao, sau đó đứng dậy nhanh chóng đuổi theo cậu.