Khác vơi rất nhiều người, Chu Du cùng với Tạ Tuyên cùng ở trên đảo sa mạc tựa như đi thấm hiểm vậy. Có lẽ đây là sức mạnh của tình yêu nên hai người không cảm thấy sợ sệt những thứ mà tương lai sẽ phải đối mặt.
Một tháng, trong vòng một tháng số người trên hòn đảo rộng lớn đã giảm xuống một con số không tưởng. Hiện tại tổng số người là hai mươi, đồng nghĩa với việc trung bình mỗi người sẽ phải giết một người nữa.
Pằng!
Âm thanh của súng có gắn giảm thanh vang lên không quá lớn, nhưng Chu Du cùng Tạ Tuyên vẫn nhận ra được vị trí của đối phương là ở cái chòi bên kia.
- Hắn vẫn chưa nhìn thấy anh. Anh ke sẵn ở đây, để em ra dụ hắn. - Cậu hướng phía hắn nói nhỏ.
- Không được! Như vậy quá nguy hiểm! - Hắn nói lại. Nếu cậu xảy ra chuyện hắn không biết mình sẽ như thế nào.
- Không sao, tin em. - Cậu lại nói, trong ánh mắt tràn đầy tin tưởng. Cậu tin hắn sẽ có thể hạ được tên đang ở cái chòi, tin hắn sẽ không để cậu bị tổn thương.
- Em...
Lời chưa nói xong Chu Du đã lao ra ngoài. Tên bên trên chòi thấy vậy nhanh chóng ló đầu ra nã súng. Ngay lập tức hai tiếng súng cùng lúc vang lên, sau đó tên phía bên kia bị ngã xuống.
Còn về phía Chu Du, cậu đã kịp lộn một vòng tránh thoát đường đạn. Thời gian vừa qua Tạ Tuyên vẫn luôn không ngừng huấn luyện cho cậu để cậu có thể tự bảo vệ mình nên hiện tại thân thủ của cậu cũng không kém. Cộng thêm việc cơ thể khá dẻo dai nên vừa rồi tránh khỏi viên đạn kia cũng xem như không quá khó.
- Em có sao không? - Tạ Tuyên nhanh chóng chạy đến sau đó xoay người cậu, quan sát từ trên xuống dưới.
Thấy hắn lo lắng cho mình như vậy cậu hơi nhếch miệng cười nói:
- Đừng xoay nữa, em không sao. Bản lĩnh anh dạy cho đương nhiên là vô địch rồi.
Hắn nghe vậy thì cũng biết cậu không có gì nghiêm trọng lắm, nhưng vẫn đau lòng nói:
- Ban nãy lăn nhiều vòng như vậy có đau không?
- Không đâu. Aiss, anh cứ như vậy thì sao em có thể mạnh lên được? Lỡ một ngày không có anh thì em phải làm sao? - Cậu nói.
Hắn biết cậu nói đúng, nhưng vẫn nói:
- Ừm. Anh sẽ không để em một mình.
- Haha, nói ngọt thật đấy. Thôi, đi qua bên kia xem sao. - Cậu đáp lại.
Hai người đi đến cái chòi, trên đó ẩn ẩn hiện hiện hòm xác của tên vừa rồi nhưng có chút lạ so với mọi khi. Hình như sáng hơn thì phải.
Đối với những tình huống khác thường như này Tạ Tuyên luôn rất nhạy bén. Chu Du đi theo hắn cũng học được thói nhạy bén này. Hai người nhìn nhau, trong ánh mắt như muốn nói “có âm mưu” vậy.
Đứng giữa lưng chừng cầu thang, hai người nhìn nhau một lúc, sau đó cả hai đều không tiếp tục đi lên nữa mà đi xuống dưới đất. Tìm một vị trí cách đó không xa, Tạ Tuyên móc trong hư vô ra một quả lựu đạn. Sau khi kéo chốt, anh nhanh và chuẩn xác ném nó vào vị trí hòm xác trên cái chòi.
Đoàng! Đoàng!
Hai tiếng vang liên tiếp cùng khói bụi mịt mù khiến cho hai người nhìn nhau một cái, không ai nói gì, chỉ có ánh mắt tràn đầy tin tưởng đối phương.
Lại nhìn vào cái chòi đang bốc khói ngùn ngụt kia, hai người thầm may mắn vì không lơ là. Thứ bên trên chính là mìn cỡ đại chỉ cần ở trong phạm vi của nó cho dù có là voi lớn hay cá sấu da dày cùng bị nổ banh xác.
Chờ cho màn sương tan đi hai người lại cẩn thận đi vào trong cái chòi. Bên trong không có đồ vật, chỉ có tường sắt của cái chòi bị nổ cho méo mó, có chỗ còn muốn bị nổ nát. Còn cái hòm xác vì là vật phẩm không thực nên nó vẫn nguyên vẹn.
Hòm xác của tên này cực kỳ dồi dào, có thể thấy hắn đã hạ được khá nhiều người. Súng có cỡ lớn, cỡ nhỏ. Cận chiến có chảo, dao, kiếm, gậy bóng chày. Còn có rất nhiều mìn và băng đạn các loại.
Hai người nhanh chóng thu thập hết trang bị vào, sau đó tìm một chỗ an toàn hơn để nghỉ ngơi. Ngồi gặm thịt nướng không có vị, Chu Du thầm nghĩ đợi khi đến một đảo có đủ gia vị cậu sẽ làm một bữa thật ngon cho Tạ Tuyên ăn, chứ món thịt nướng không mắm không muối này hai người đã ăn từ lúc mới vào The Game đến giờ không ngán mới lạ!
Mỗi khi ăn xong, hai chồng chồng nhà thượng tướng thường thích show ân ái. Hai người ôm ôm, hôn hôn, anh nhìn em, em nhìn anh nói mấy câu lãng mạn của các cặp đôi yêu nhau ngượng muốn chết.
- Ah, anh nhìn kìa, là sao băng. Mau, anh mau ước đi.- Chu Du ở trong lòng Tạ Tuyên chỉ về phía bầu trời sau đó vội vàng chắp hai tay lại mà cầu nguyện.
Một lúc sau cậu mới mở hai mắt ra sau đó cười tủm tỉm.
- Ban nãy em ước chúng ta có thể sớm về nhà, sau đó hai chúng ta mỗi ngày đều sống vui vẻ. Còn sẽ nhận nuôi hai đứa con một trai, một gái, chúng sẽ vui đùa quanh nhà. - Cậu nói.
Nói xong cậu nhìn anh hỏi:
- Ban nãy anh ước cái gì vậy?
- Không thể nói được. Điều ước mà nói thì sẽ không thể trở thành hiện thực. - Hắn trả lời.
- Đi nói đi mà! - Cậu năn nỉ.
Nhưng lời năn nỉ cũng không có tác dụng. Hắn sẽ không nói là ban nãy hắn không hề ước đâu. Dù sao chuyện như ước sao băng hắn không tin lắm.
- Đi mà, chồng ơi!
Một tiếng chồng ơi đánh thẳng vào đại não Tạ Tuyên. Hắn lật người đè cậu xuống sau đó nói: