Lạc Dao sau đó vẫn trở lại phủ như bình thường, chỉ một lát sau Huyễn Siêu cũng trở về, hắn vừa đi vừa vui vẻ huýt sáo tâm trạng có vẻ rất tốt, một mạch đi thẳng tới gặp Lạc Dao.
Nàng vừa kịp giấu thanh đao đi xong thì hắn mở toang cửa bước vào làm nàng hơi chút giật mình.
- Lạc Lạc, đoán xem ta mang tin gì về nào?!
Lạc Dao lấy lại bình tĩnh, quay mặt ta tươi cười với hắn, từ từ đi đến bàn rót một chén trà ngồi xuống.
- Nhìn ngài hớn hở như vậy, ta đoán không lầm là tin vui... Vương đế trở về rồi chăng?!
Huyễn Siêu cười phá lên vui vẻ, hắn tới bàn cầm lấy chén trà uống ực, đôi mắt nheo lại ẩn ý nâng cằm nàng lên.
- Đúng là chỉ có nàng hiểu ta, ông ấy nói một tháng nữa là có thể tổ chức đại hôn.
- Một tháng?! Lâu vậy sao?!
- Hahaha, xem nàng gấp gáp chưa kìa, nhưng mà… ta còn thấy lâu hơn nàng nên đã nói với ông ấy là bảy ngày sau tiến hành luôn, vì vậy… tối nay ta phải vào cung để chuẩn bị rồi… bảy ngày mới gặp lại, nghĩ tới… ta lại thấy nhớ nàng.
Huyễn Siêu nắm lấy tay Lạc Dao, nâng lên hôn âu yếm, Lạc Dao không vội rút tay ra, nàng cười nhẹ nhưng trong lòng lại thấy ghê tởm với hắn.
- Ngài cứ yên tâm đi, ở đây ta cũng sẽ chuẩn bị thật tốt… để làm tân nương.
Hắn hài lòng nhìn nàng rồi ôm lấy, thổi một hơi vào tai làm nàng sởn cả gai ốc, hắn thầm thì vào tai nàng.
- Bảy ngày sau… mong sẽ được thấy nương tử xinh đẹp trong bộ hỷ phục, đến lúc đó… nàng đừng hòng trốn tránh nữa nhé!
Lạc Dao cố giữ tay để nó không run lên, thật sự nàng chỉ muốn tránh xa hắn càng xa càng tốt. Chỉ vì ham muốn của bản thân, đến một đứa bé chưa mở mắt cũng có thể nhẫn tâm vứt bỏ, thật không biết hắn lại giở tính cầm thú lúc nào.
Huyễn Siêu lên ngựa, đi ngay trong đêm, Lạc Dao sao khi nhìn thấy xe ngựa của hắn đi khuất liền nhanh chóng trở về phòng.
Nhìn một lượt xung quanh phòng, nàng cũng không có thứ gì cần thu dọn cả, chỉ có một thanh đao phòng thân và… đôi giày chính tay nàng tự may cho đứa bé là thứ duy nhất nàng giữ lại.
Ôm đôi giày vào trong lòng, nước mắt nàng không kìm được mà chảy xuống.
"Là ta ngu ngốc nên mới hại con, ta sẽ tìm con dù bất cứ giá nào, hãy đợi ta ."
Sáng hôm sau, trong phủ đã nhộn nhịp người ra kẻ vào, chữ hỷ và lồng đèn đỏ đã bắt đầu được treo lên. Lạc Dao quan sát xung quanh, nàng phát hiện binh lính canh gác có phần nhiều hơn lúc trước.
" Cuối cùng thì Huyễn Siêu hắn cũng không tin tưởng mình."
Lạc Dao phất tay áo quay trở lại phòng nghĩ đối sách.
- A Lạc tiểu thư trở lại rồi kìa.
Một nô tỳ trẻ tuổi thấy Lạc Dao thì hớn hở chạy tới, phía sau còn có một người mà nàng chưa gặp bao giờ.
- Cô nương đó là ai vậy?
Lạc Dao thắc mắc hỏi tiểu tiểu nô tỳ đó.
- Cô ấy là người sẽ may hỷ phục cho tiểu thư.
" Thì ra là vậy, nếu có người bên ngoài vào thì ắt hẳn mình có được một cơ hội trốn thoát, cứ thử xem sao?"
Lạc Dao cười ôn hòa bước đến gần người may hỷ phục, cuối đầu chào đa lễ.
" Không ngờ... người may y phục lại là một cô nương trẻ trung như thế này, đúng là cơ hội tốt cho mình. "
Lạc Dao nhìn cô nương đang đứng trước mặt mình mà trong lòng thỏa mãn cười thầm.
- Tiểu thư mời vào trong, tiểu nữ cần lấy kích thước của người.
- Được.
Vào trong phòng Lạc Dao cẩn trọng làm quen với vị cô nương đó.