Linh đan vừa mở giỏ lấy dụng cụ vừa từ tốn trả lời câu hỏi của Lạc Dao.
- Ồ, Linh Đan ư, cái tên rất đẹp. Cô còn trẻ như vậy đã được mời may hỷ phục cho hôn sự của Vương tử, chắc hẳn tay nghề của cô rất khá nhỉ?!
- Tiểu thư quá khen rồi, Linh Đan cũng chỉ là may mắn mà thôi… Đúng thật là rất may mắn vì gặp được cô mà không tốn chút công sức nào… đi chết đi!!!
Lạc Dao lúc đó đang quay lưng nói chuyện với cô ta, nhưng nhận ra ngữ khí của Linh đan về sau có khác thường, Lạc Dao đã để ý tới bóng của cô ta, khi cô ta lộ ra đuôi cáo Lạc Dao đã có phòng bị trước.
Linh Đan rút ra trong giỏ một con dao găm, ánh mắt trợn lên thù hằn nhắm tới Lạc Dao mà tấn công.
Lạc Dao nhanh chóng né được nhờ quan sát sự chuyển động của cái bóng.
Vẫn không bỏ cuộc, Linh Đan tấn công Lạc Dao dồn dập. Cô ta thân thủ nhanh nhẹn hơn Lạc Dao, không may một dao đã đâm trúng một bên vai của nàng.
Lạc Dao vẫn không hiểu được nàng đã đắc tội gì với cô ta.
Lạc Dao sử dụng ngân châm, tấn công lại Linh Đan, cô ta không né được liền trúng chiêu.
Linh Đan dần mất sức ngã quỵ xuống.
Giọng nói của Linh Đan hổn hển phát ra.
- Cô… đã làm gì ta…
Lạc Dao từ từ từng bước một ngồi xuống, dùng một ngón tay nâng cằm cô ta lên cười gian xảo.
- Chỉ là một chút… nhuyễn cốt thôi.
- Cô… bỉ ổi.
- Ta bỉ ổi?! Còn cô… vô duyên vô cớ lại muốn ám toán ta thì nên gọi là gì?! Tiểu nhân hay là tiện nhân?!
Lạc Dao hất mặc Linh Đan đáp trả gay gắt.
Linh Đan vẫn không thôi chửi bới, dù hơi sức đã yếu đi.
- Ngươi mới là tiện nhân, nếu không có ngươi… người trở thành vương hậu sẽ là ta, là ngươi… ngươi đã cướp Vương tử khỏi tay ta… là tiện nhân ngươi đã mê hoặc Vương tử, người như ngươi… nên chết đi mới đúng.
Lạc Dao khựng người, suy nghĩ lời cô ta vừa nói nhưng không mảy may thấy tức giận. Ngược lại, sau đó nàng còn cười lớn rất vui vẻ.
- Vậy ra… cô thích Vương tử sao?!
Linh Đan nhìn Lạc Dao khó hiểu.
- Ngươi còn cười?! Đúng là không biết xấu hổ… người như ngươi không xứng với Vương tử, hôm nay… ta nhất định sẽ lấy mạng ngươi.
Lạc trở lại nghiêm mặc nhìn cô ta, nàng ra mở cửa quan sát xung quanh, khi chắc chắn không có ai bên ngoài nàng mới đóng chặt cửa lại đi đến chỗ Linh Đan.
Nàng lấy ra một viên thuốc bỏ vào miệng của cô ta cho cô ta uống nó.
- Ngươi… um… khụ khụ… ngươi mới cho ta uống thứ gì?
- Yên tâm đi, là thuốc giải?
- Thuốc giải?! Ngươi làm vậy là có ý gì?
- Không vòng vo nữa, nếu cô muốn vị trí vương hậu này, ta cho cô.
Linh Đan nhìn Lạc Dao không giống như đang nói đùa nhưng cô ta vẫn tỏ ra không tin nàng.
- Hứ… đừng nghĩ nói mấy lời đó là ta sẽ không giết ngươi nữa, gạt trẻ con sao?!
- Ta không gạt cô, nếu cô có thể giúp ta thuận lợi rời khỏi đây, vị trí vương hậu này… chắc chắn là của cô.
Linh Đan lần này lại nữa tin nữa ngờ, cô ta cũng cảm thấy cơ thể dường như có thể cử động lại càng chứng tỏ Lạc Dao không nói dối.
- Ta… làm sao tin cô.
Cô nghĩ xem, nếu ta thực sự muốn làm vương hậu, thì ta đã chạy ra ngoài với vết thương này, đến lúc đó người không toàn mạng chính là cô.
Chuyện ta đã nói, cô không muốn giúp thì ta cũng tự có cách của ta, nhưng e là… vị trí Vương hậu lúc đó… phải nhường lại cho một người khác rồi.