Đường Nguyễn Nguyễn nhanh chóng hồi tưởng lại tình tiết của nguyên tác. Sau khi Tần Tu Viễn chết, chẳng những bị giáng chức, còn bị vu khống tội danh mưu phản… Kết quả cả Tần gia thảm hại vô cùng. Nhưng bây giờ nàng thay thế nguyên thân sống trong thời gian và không gian này, tất cả mọi thứ đã trải qua không giống như nguyên tác, nàng không biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo. Đường Nguyễn Nguyễn trầm giọng hỏi: “Tần Trung có nói thái độ của Hoàng thượng như thế nào không?”
Hô hấp của Thải Vi có chút bất ổn, nàng ấy nói: “Đúng rồi! Hoàng thượng vốn không biết việc này, nhưng nghe nói giám sát ngự sử mới nhậm chức đang cực lực buộc tội tướng quân, nói tướng quân quản thuộc hạ không nghiêm, cho dù biết thuộc hạ phạm tội, lúc này Hoàng thượng mới triệu tướng quân vào trong cung.”
Trong đầu Đường Nguyễn Nguyễn nhanh chóng chuyển động: “Chuyện mới xảy ra của Tần Dũng hôm qua, việc này còn chưa điều tra rõ ràng, rốt cuộc là ai không thể chờ đợi được mà đi buộc tội như vậy?”
Vẻ mặt Thải Vi lo lắng, lại không thể không nói: “Giám sát ngự sử mới nhậm chức này… Đúng rồi, là trưởng tử của Tả tướng, cũng chính là Thư Mặc công tử.”
Mối tình đầu của nàng sao?
Đường Nguyễn Nguyễn thầm nghĩ, hắn… Không phải là lấy chuyện công báo thù riêng chứ… Vẻ mặt nàng kinh ngạc, từ khi nào Lưu Thư Mặc này lại trở thành giám sát ngự sử? Còn nhìn chằm chằm Tần Tu Viễn từng lời nói, hành động… Đường Nguyễn Nguyễn nhất thời trầm tư rồi nói: “Tần Trung có nói cần chúng ta làm gì không?”
Thải Vi lắc đầu, nói: “Tần Trung nhờ người trở về đưa tin, giờ phút này chắc hẳn hắn còn đang ở trong cung chờ tướng quân.”
Đường Nguyễn Nguyễn nhìn sắc trời, đêm tối cũng đã giáng xuống, nàng nhất thời có chút hoảng hốt. Việc này… Nếu bẩm báo lên lão phu nhân, chỉ sợ sẽ càng loạn, nàng vội vàng nhìn lại, hỏi: “Minh Sương, Nhị ca có ở trong phủ không?”
Minh Sương cũng không biết xảy ra chuyện, cái miệng nhỏ nhắn đầy dầu, nói: “Nghe Minh Tuyết nói, hôm nay Nhị công tử đi tửu trang, còn chưa trở về.”
Đường Nguyễn Nguyễn nhíu mày, trước mắt người có thể thương lượng đều không có ở đây, trong lòng nàng lo lắng bèn nói: “Chuẩn bị xe ngựa!”
Thải Vi kinh ngạc: “Tiểu thư đi đâu?”
Đường Nguyễn Nguyễn nói: “Phủ Học sĩ!”
Thải Vi khuyên can: “Tiểu thư muốn trở về cầu lão gia? Nhưng… Nhưng lão gia…”
Thải Vi thật sự nói không nên lời, lão gia chưa chắc sẽ hỗ trợ. Đường Nguyễn Nguyễn trầm tĩnh nói: “Ta biết… Phụ thân luôn luôn bảo vệ bản thân để tận trung với hoàng quyền… Nhưng dù thế nào đi nữa, ta cũng phải cầu xin.”
Thải Vi đành phải gật đầu rồi lập tức đi chuẩn bị xe ngựa…. Bóng đêm dần dày đặc, xe ngựa của phủ Trấn Quốc tướng quân một đường chạy như bay, rèm xe cũng bị gió thổi đến vù vù rung động. Đường Nguyễn Nguyễn ngồi trong xe, nàng trầm tư một hồi phải thuyết phục cha mình, trục xe cuồn cuộn lăn bánh, thân xe hơi chấn động, giống như trái tim thấp thỏm của nàng. Không từ lúc nào, xe ngựa đã đi vào khu chợ sầm uất, tốc độ dần dần chậm chậm. Sau một thời gian, dứt khoát dừng lại. Đường Nguyễn Nguyễn mở cửa sổ xe, nói: “Sao lại dừng xe?”
Thải Vi nói: “Có một chiếc xe ngựa chen chúc cùng chúng ta, nơi này chật hẹp, hắn lại không chịu lùi lại cho chúng ta đi…”
Đường Nguyễn Nguyễn nhíu mày, nói: “Chúng ta lùi lại một bước, để cho bọn họ đi trước, tránh giằng co ở đây lãng phí thời gian.”
Lời còn chưa dứt, cửa sổ xe ngựa bên cạnh đột nhiên bị đẩy ra, hai chiếc xe đến rất gần, Đường Nguyễn Nguyễn mơ hồ thấy rõ nam nhân trong xe đối diện, hiển nhiên, hắn cũng nhìn thấy nàng. Nam tử kia mặc quan phục màu xanh lá cây, khuôn mặt tuấn tú, khí độ bất phàm, hắn dường như có chút không tin, run giọng hỏi: “Nguyễn Nguyễn?”
Đường Nguyễn Nguyễn sửng sốt, lập tức trầm tĩnh nói: “Lưu công tử đa lễ.”
Thải Vi cũng vô cùng kinh ngạc, ở chỗ này gặp được Lưu Thư Mặc, không phải hắn nên ở trong hoàng cung sao?
Lưu Thư Mặc hơi chấn động, môi hắn giật giật, tựa hồ muốn nói cái gì đó nhưng không nói ra miệng. Lúc này Lưu Thanh đánh xe cũng nhận ra Thải Vi, hắn lạnh lùng nói: “Xin cô nương nhường đường, đừng chặn xe của đại nhân nhà ta.”
Thải Vi cũng có chút không vui, nói: “Con đường này rõ ràng là chúng ta tới trước, muốn nhường cũng phải các ngươi nhường!”
Lúc này, Lưu Thư Mặc nói: “Lưu Thanh, để cho các nàng đi qua trước đi.”
Đường Nguyễn Nguyễn lại nói: “Còn chưa chúc mừng Lưu công tử, thăng chức giám sát ngự sử, từ nay về sau, đều phải xưng một tiếng Lưu đại nhân.”
Đường Nguyễn Nguyễn đối với hắn không có cảm giác gì, chỉ là ký ức nguyên thân còn lưu lại một phần trong đầu làm cho nàng cũng không đến nỗi quá mức vô tình với hắn, liền nói: “Lưu đại nhân, lời này hẳn là ta nói với người.”
Lưu Thư Mặc nghi hoặc nói: “Lời này của nàng… Ý nàng là sao?”
Đường Nguyễn Nguyễn xoay mặt nhìn thẳng về phía hắn: “Ngài có thể nói cho ta biết, vì sao lại đi buộc tội tướng quân nhà ta không?”
Sắc mặt Lưu Thư Mặc khẽ biến, nhà ta… Tướng quân? Thật thân thiết. Hắn thật sự không cam lòng, nói: “Hắn dung túng thuộc hạ cưỡng đoạt dân nữ, hành hung trong quân doanh, sau đó còn giấu kín bao che! Ta không nên buộc tội hắn sao?”
Đường Nguyễn Nguyễn nói: “Ngài có bằng chứng không?”
Lưu Thư Mặc nói: “Hôm qua nữ tử kia vốn dĩ đã thú nhận nhưng hôm nay lại đột nhiên cắn ngược lại Tây bá Hầu phủ một cái, đây chẳng lẽ không phải là kiệt tác của Tần Tu Viễn hay sao? Nhất định là hắn gây áp lực khiến nữ tử kia đổi ý khai sai.”
Đường Nguyễn Nguyễn nhìn hắn: “Làm sao ngài biết Tần Dũng không bị hãm hại? Tần Tu Viễn có thể gây áp lực với cô nương kia, nhưng ngài có thể cam đoan, không phải nhi tử của Tây Bá Hầu gây áp lực với cô nương kia để nàng ta hãm hại Tần Dũng không? Một quân cờ nhiễu loạn toàn cục, bọn họ dùng được mà chúng ta không dùng được sao?”
Ánh mắt Lưu Thư Mặc dần dần tối sầm lại, dường như hắn không quen biết người trước mắt. Đường Nguyễn Nguyễn trong trí nhớ của hắn là một cô nương vô cùng nội liễm yên tĩnh, ngay cả lớn tiếng nói chuyện cũng không dám, sao có thể kín đáo nói ra nghi vấn liên hoàn như thế?
Thế nhưng nàng quả thật nói không sai, sự tình hiện giờ… Vẫn chưa được xác nhận. Lưu Thư Mặc nhất thời mím môi, hắn nói: “Nguyễn Nguyễn, trước kia nàng không phải như vậy.”
Đường Nguyễn Nguyễn thấp giọng: “Trước đây ngài cũng không phải người như vậy.”
Lưu Thư Mặc trong trí nhớ nguyên thân ôn nhu chính trực, sẽ vì nàng mà đứng lên, cứu người khi gặp nguy nan. Cũng có lẽ là đối địch trong lòng đã che mờ mắt hắn. Lưu Thư Mặc có chút kinh ngạc, Đường Nguyễn Nguyễn tiếp tục nói: “Ta nhớ Thư Mặc ca ca, trước kia là một người vô cùng lý trí, không có khả năng lấy việc công báo thù riêng.”
Danh xưng Thư Mặc ca ca này, chính nàng gọi ra cũng có chút không được tự nhiên, nhưng lại chờ đợi dùng giọng điệu nguyên thân có thể khuyên hắn. Lưu Thư Mặc hơi giật mình, quan phục gấm vy màu xanh biếc làm cho sắc mặt hắn càng thêm tái nhợt, hắn nói: “Ta… Không sai! Ta thừa nhận ta không có thiện cảm với Tần Tu Viễn… Nhưng ta không đổ oan cho hắn!”
“Được rồi!” Đường Nguyễn Nguyễn lên tiếng ngắt lời: “Nếu như chàng thực sự phạm tội, ngài thích buộc tội như thế nào thì ta không thể quản được. Nhưng nếu chàng không có, hy vọng ngài không vì ân oán cá nhân mà đi oan uổng lương thần trung dũng.”
Môi Lưu Thư Mặc run rẩy, hắn nói: “Nguyễn Nguyễn, trong lòng nàng khó chịu với ta như thế sao?”
Đường Nguyễn Nguyễn nhìn chằm chằm vào hắn, không nói gì.
Hai bên giằng co, không ai tiếp tục.
Tiếng người trong chợ đêm vẫn ồn ào như trước, nhưng dần dần có thanh âm quen thuộc truyền đến, thanh âm trong trẻo lạnh lùng này từ xa đến gần, khiến Đường Nguyễn Nguyễn cuối cùng cũng xác định được…
……
“Nguyễn Nguyễn! Nguyễn Nguyễn!”
Đường Nguyễn Nguyễn vội vàng thò đầu ra. Tần Tu Viễn mặc áo bào trắng, cưỡi ngựa chạy như bay tới, thắt lưng hắn treo bội kiếm, áo dài tung bay, phong tư lỗi lạc. Đường Nguyễn Nguyễn nhìn thấy Tần Tu Viễn, trái tim hồi hộp đập nhanh rốt cục cũng hạ xuống. Nàng vội vàng nhảy xuống xe ngựa, vẫy tay với Tần Tu Viễn, sợ hắn không nhìn thấy mình. Dĩ nhiên đã quên bên cạnh còn có Lưu Thư Mặc
Tần Tu Viễn nhìn vẻ mặt chờ đợi của nữ tử trước mắt, trong lòng khẽ rung động, khi đến gần bên cạnh nàng thì hắn thả tốc độ chậm lại, cúi người xuống giữ chặt tay nàng, sau đó kéo nàng lên lưng ngựa, vững vàng rơi vào lòng mình. Đường Nguyễn Nguyễn vừa mừng vừa sợ, nói: “Chàng đã trở lại rồi sao? Không sao chứ?”
Tần Tu Viễn hơi gật đầu, hắn dịu dàng cười nói: “Không có việc gì, nàng không cần phải đến phủ Học sĩ nữa.”
Sau đó, hắn thoáng nhìn thấy Lưu Thư Mặc cũng ở bên cạnh, nhất thời sắc mặt ngưng trọng, tươi cười cứng đờ trên mặt: “Lưu đại nhân, thật trùng hợp.”
Lưu Thư Mặc lạnh lùng: “Tần đại tướng quân thật sự là có bản lĩnh, xảy ra chuyện như vậy còn có thể toàn thân trở về nguyên vẹn.”
Tần Tu Viễn mỉm cười: “Còn phải đa tạ Lưu đại nhân nhiều mới phải, đưa việc này nháo đến trước mặt Thánh thượng, mới giúp ta đòi lại công đạo.”
Lưu Thư Mặc nhíu mày, nói: “Ngươi có ý gì đây?”
Tần Tu Viễn nói: “Sau khi Lưu đại nhân đi, Tây Bá Hầu liền tới. Hắn chân thành hối hận, thừa nhận tội danh nhi tử mình vu khống mệnh quan triều đình, ám sát nhân chứng, thỉnh cầu Hoàng thượng trị tội.”
Lưu Thư Mặc kinh ngạc lên tiếng: “Cái gì?”
Hắn có chút bất ngờ không thể tin được, chẳng lẽ Tần Tu Viễn… Thực sự vô tội sao?
Tần Tu Viễn nói: “Hoàng thượng đã phán xét trưởng tử của Tây bá hầu bị lưu đày.”
Lưu Thư Mặc trong mê mang có chút tức giận, nhưng hắn cũng không phải là người vô trung sinh hữu*, liền giật giật khóe miệng, nói: “Như thế… Xem ra là ta đã hiểu lầm Đại tướng quân.”
Tần Tu Viễn cười như không cười, nói: “Không có gì đáng ngại… Bản tướng quân cũng không quan tâm ngươi nghĩ như thế nào.” Hắn nhìn về phía Đường Nguyễn Nguyễn, vẻ mặt dịu dàng: “Chỉ cần Nguyễn Nguyễn tin tưởng ta là được rồi.”
Đường Nguyễn Nguyễn ngồi trước người hắn, sắc mặt đỏ lên. Lưu Thư Mặc cười khổ một tiếng, hắn lập tức lại thu hồi biểu tình, phục hồi lạnh lùng: “Hạ quan kia đi trước… Nguyễn Nguyễn, bảo trọng.”
Đường Nguyễn Nguyễn lại đột nhiên nói: “Thư Mặc ca ca… Trong lòng có chuyện … Hãy buông tay.”
Lưu Thư Mặc không nói gì, buông cửa sổ xuống. Vẻ mặt Lưu Thanh phẫn nộ, hắn hung hăng quất ngựa một roi, sau đó nhanh chóng rời đi.
Thải Vi còn ngồi trên xe ngựa, nàng hỏi: “Tiểu thư, người cùng tướng quân cưỡi ngựa trở về hay là…”
Còn chưa hỏi xong, Tần Tu Viễn đã kẹp bụng ngựa, đưa Đường Nguyễn Nguyễn chạy mất không còn thấy bóng dáng đâu nữa. Tần Tu Viễn cưỡi chiến mã kinh lôi dường như cũng có chút phấn khởi, một đường giương vó chạy như điên. Gió đêm gào thét mà lướt qua, thổi đến trước trán Đường Nguyễn Nguyễn, nàng rất ít cưỡi ngựa, đêm nay được Tần Tu Viễn đưa đi như vậy, cảm thấy vừa kích thích vừa có chút khẩn trương, sắc mặt có chút hưng phấn hồng nhuận. Tần Tu Viễn đến gần nàng, thấp giọng nói: “Sao nàng lại đứng cùng Lưu Thư Mặc?”
Đường Nguyễn Nguyễn nói: “Tình cờ gặp nhau.”
Tần Tu Viễn cúi đầu lên tiếng: “À. ”
Đường Nguyễn Nguyễn hỏi: “Sao chàng lại biết thiếp đang ở đây?”
Tần Tu Viễn nói: “Ta trở về phủ, nghe Thải Bình nói nàng muốn đến phủ Học sĩ cầu viện, cho nên ta chạy tới tìm nàng.”
Đường Nguyễn Nguyễn quay mặt nhìn người nam nhân sau lưng: “Chàng không sao là được rồi.”
Tần Tu Viễn mỉm cười: “Phu quân của nàng tốt xấu gì cũng là người từng đẫm máu trên chiến trường, sẽ không bị những chuyện nhỏ nhặt này đánh bại.”
Đường Nguyễn Nguyễn thấp giọng: “Thiếp biết, nhưng có người giúp chàng nói chuyện thì vẫn tốt hơn…”
Tần Tu Viễn cười cười: “Ta biết.”
Hắn hẹ nhàng thì thầm: “Nàng lo lắng cho ta, trong lòng cũng có ta.”
Nhân cơ hội này hắn còn khẽ cắn một cái vào vành tai xinh xắn của nàng. Sắc mặt Đường Nguyễn Nguyễn ửng hồng, lẩm bẩm nói: “Ở bên ngoài…”
Tần Tu Viễn tự nhiên mà nói: “Bên ngoài sao vậy? Khắp thiên hạ đều biết nàng là người của ta.”
Hắn một tay ôm chặt vòng eo nàng, một tay quấn lấy dây cương, cười đến vô cùng thoải mái….
……
Trở về phủ Trấn Quốc tướng quân, bóng đêm đã bao phủ. Tần Tu Viễn còn có công việc chưa xử lý xong, vì thế hắn đi vào thư phòng, còn Đường Nguyễn Nguyễn thì vào phòng bếp nhỏ. Trong thư phòng, Tần Trung nói: “Tướng quân, Tần Dũng bên kia thế nào rồi?”
Tần Tu Viễn nói: “Tần Dũng đương nhiên là được thả… Ngày mai Văn Kiên và Lý Đán sẽ bị áp giải đến Hình bộ, ba ngày sau sẽ phán quyết.”
Tần Trung nói: “Vậy thì tốt! Cuối cùng cũng giải được oan ức.”
Tần Tu Viễn ngưng trọng nói: “Đừng xem nhẹ, chẳng lẽ ngươi không cảm thấy, việc này có chút kỳ lạ sao?”
…
Tần Tu Viễn vốn định buổi chiều đưa Thúy Vân và lời làm chứng đi diện thánh, ai biết buổi trưa đã được Hoàng Đế triệu vào trong cung. Vừa đến Ngự Thư Phòng, hắn đã phát hiện Lưu Thư Mặc cũng ở đây. Lưu Thư Mặc đã liệt kê một bản tấu chương thật dài về tội quản lý thất trách, bao che cho thuộc hạ của Tần Tu Viễn, trực tiếp đưa tới trước mặt Hoàng Đế. Sắc mặt Mẫn Thành Đế không tốt, hắn tức giận nói: “Tần Tu Viễn, thủ hạ của ngươi làm bại hoại quân cương, ngươi còn bao che cho bọn chúng, chuyện cho tới nước này, ngươi đã biết tội chưa?”
Tần Tu Viễn chắp tay trầm giọng: “Hoàng thượng, mắt thấy chưa chắc là thật, mạt tướng có mời nhân chứng đến.”
Vì vậy Tần Trung liền đưa nhân chứng Thúy Vân lên, tuy rằng Thúy Vân tuy hãi không thôi nhưng vẫn nói hết sự tình ra ngoài. Lưu Thư Mặc lại không tin lời đó, hắn nói: “Nha hoàn này ở trong tay ngươi một đêm, mà bản lĩnh đại tướng quân thông thiên, ai ngờ ngươi có gây áp lực với một nữ tử yếu đuối hay không? Làm sao ngươi có thể chứng minh rằng lời khai của nàng là đúng?”
Mẫn Thành Đế nghe thấy vậy cũng nhìn về phía Tần Tu Viễn.
Tần Tu Viễn cười lạnh: “Muốn gán tội thì sợ gì không có lý do.” Lại nói với Mẫn Thành Đế: “Hoàng thượng, mạt tướng đã điều tra rõ ràng, việc này quả thật không liên quan đến Tần Dũng, kính xin Hoàng thượng minh giám.”
Dưới sự giằng co của hai bên, Mẫn Thành Đế đột nhiên mở miệng: “Lưu đại nhân, ngươi đi xuống trước đi.”
Lưu Thư Mặc cả kinh, hắn lập tức phản đối: “Hoàng thượng… Cái này…”
Mẫn Thành Đế nhìn lướt qua hắn một cái, ánh mắt hơi lạnh lẽo.
Sát khí trên mặt Lưu Thư Mặc hoà hoãn lại, đành phải đáp: “Vâng…”
Đợi sau khi hắn lui ra, Mẫn Thành Đế hỏi Tần Tu Viễn: “Việc này, rốt cuộc có liên quan gì đến khanh không?”
Tần Tu Viễn lên tiếng nói: “Không có quan hệ với thần, nhưng không thể bỏ mặc.”
Mẫn Thành Đế hỏi: “Sao?”
Tần Tu Viễn nói: “Tần Dũng bị oan uổng, nếu hắn không làm ra những chuyện đó, vậy chính là không có quan hệ với chúng thần. Nói không thể bỏ mặc, là bởi vì vụ án đến bước này, mạt tướng không muốn xử lý qua loa. Nếu hãm hại thuộc hạ như thế mà mạt tướng không truy cứu thì chỉ sợ hậu hoạn vô cùng khó lường.”
Mẫn Thành Đế nghe xong, biểu tình buông lỏng một chút, hắn không nói gì.
Lúc này, Mưu công công đến báo: “Bệ hạ, Tây Bá Hầu cầu kiến!”
Mẫn Thành Đế có chút ngoài ý muốn, nói: “Truyền.”
Hắn nhìn nha hoàn đang quỳ trên mặt đất run rẩy, như có điều suy nghĩ.
“Lão thần tham kiến Hoàng thượng!” Tây Bá Hầu thay một thân tố y đến bái kiến.
Mẫn Thành Đế chậm rãi mở miệng: “Ái khanh, vì sao lại đến đây?”
Tây bá hầu Văn Hậu Hải vừa thấy Tần Tu Viễn, hơn nữa còn dẫn nha hoàn trong phủ mình đến đây thì nhất thời cảm thấy may mắn vì đã đến kịp lúc. Hắn làm ra vẻ mặt xấu hổ, cúi người nói: “Thần có tội…”
Sau đó, hắn nói hết những chuyện nhi tử kết thù với người khác như thế nào và làm sao có thể tính toán hãm hại Tần Dũng, duy chỉ không nói chuyện phái người giết Thúy Vân.
Sắc mặt Mẫn Thành Đế lạnh lùng nhìn hắn, Văn Hậu Hải cung kính cúi rạp người, khẩn trương đến rơi lệ: “Lão thần dạy con không nghiêm, cầu xin Hoàng thượng thứ tội!”
Mẫn Thành Đế tức giận ném chén trà: “Thật sự là to gan làm càn!”
Tần Tu Viễn nói: “Hoàng thượng, việc này còn có một chuyện không rõ ràng.”
Mẫn Thành Đế vô cùng tức giận: “Nói!”
Tần Tu Viễn nhìn về phía Tây Bá Hầu, nói: “Đêm qua, thiếu chút nữa thì nhân chứng đã bị sát hại, Tây Bá Hầu có biết là do ai gây ra không?”
Vẻ mặt Tây Bá Hầu vô tội, hắn nói: “Hoàng thượng, đây thật sự không phải do lão thần an bài! Khuyển tử vừa bị bắt, hẳn là cũng không có năng lực đi tính toán… Cái này, lão thần quả thật không biết!”
Nguyên bản là hãm hại người khác, nếu lại kéo theo một mạng người thì lại càng không có khả năng thoái thác, cho nên Tây Bá Hầu có chết cũng không thể nhận tội danh này. Sắc mặt Mẫn Thành Đế khó coi, nhưng cũng không muốn vì chuyện này mà nhổ tận gốc Tây Bá Hầu phủ, dù sao phong địa của Tây Bá Hầu ở phía Bắc, tới gần Bắc Tề, nếu ép quá mức thì chỉ sợ sẽ phản tác dụng. Vì thế, Mẫn Thành Đế liền nói: “Nếu ngươi chủ động nhận tội, trẫm sẽ xử lý nhẹ hơn…”
Sau đó hắn ban đạo thánh chỉ, phán trưởng tử Tây Bá Hầu cùng Lý Đán lưu đày ba ngàn dặm. Sau khi đuổi Tây Bá Hầu đi, Mẫn Thành Đế hơi gật đầu với Tần Tu Viễn: “Tu Viễn, ủy khuất khanh rồi.”
Tần Tu Viễn nghe vậy cũng cúi đầu: “Đa tạ Hoàng thượng xử lý công bằng, trả lại trong sạch cho mạt tướng cùng thuộc hạ.”
Mẫn Thành Đế cười một chút, nói: “Ngươi bình thường cũng đừng lạnh nhạt quá, qua lại với các triều thần khác một chút thì cũng không đến mức vì một chút chuyện nhỏ mà giương cung bạt kiếm… Đúng rồi, nếu phu nhân ngươi rảnh rỗi, cũng có thể vào cung ngồi một chút, cùng các phi tần thân đàm đạo để thiết hơn.”
Tần Tu Viễn có chút kinh ngạc, nhưng hắn vẫn gật đầu đồng ý, sau đó mới bình yên vô sự từ trong cung trở về….
…..
Trong thư phòng, đèn dầu vẫn sáng.
Tần Trung kinh ngạc nhìn Tần Tu Viễn: “Tướng Quân cảm thấy kỳ lạ ở đâu?”
Tần Tu Viễn nói: “Tuy Thúy Vân có thể làm nhân chứng, nhưng kỳ thật Hoàng Đế không nhất thiết phải tin tưởng chúng ta, vả lại Lưu Thư Mặc lại gắt gao cắn chặt không buông, nếu hôm nay Tây Bá Hầu không tới… Kết quả không biết sẽ như thế nào.”
Tần Trung sửng sốt, lập tức nói: “Nhưng… Tây Bá Hầu lại tới vừa đúng lúc.”
Tần Tu Viễn gật gật đầu: “Không chỉ tới, còn tới rất kịp thời.” Hắn thật sự nghĩ không ra, rõ ràng còn chưa phân thắng bại, vì sao Tây Bá Hầu lại vội vàng nhận thua?
Tựa hồ có một cỗ lực lượng vô hình thúc đẩy sự tình phát triển ở sau lưng, nhưng mà chủ nhân của lực lượng này là ai, hắn lại không biết. Trận khôi hài này bị an bài thuận lợi như thế, ngược lại khiến người ta có chút bất an.
Hai người đang trò chuyện thì ngoài cửa lại nhẹ nhàng vang lên tiếng gõ cửa: “Tướng Quân, thiếp vào được không?”
Đường Nguyễn Nguyễn biết Tần Tu Viễn và Tần Trung đang nghị sự, vì thế nàng đợi một hồi lâu mới tới gõ cửa. Tần Trung đứng dậy mở cửa, nói: “Phu nhân, sao người lại tới đây?”
Trong tay Đường Nguyễn Nguyễn bưng khay, nói: “Các người đã bận rộn một ngày, còn chưa dùng bữa tối, ta đã nấu cho các ngươi chút đồ ăn.”
Trứng gà kho da hổ của bữa tối đã nguội, nàng thưởng cho bọn nha hoàn cùng hạ nhân ăn. Còn lúc này, trong tay nàng bưng cơm thịt kho làm sẵn. Tần Trung thụ sủng nhược kinh tiếp nhận, đặt lên bàn trước mặt Tần Tu Viễn. Đường Nguyễn Nguyễn cười cười: “Đây là cơm thịt kho, các ngươi thừa dịp nóng ăn đi, ta sẽ không quấy rầy các ngươi nữa.”
Tần Tu Viễn nhìn nàng, trên mặt nàng nóng lên sau đó lui ra ngoài.
Có hai bát lớn trong khay, tất cả đều được đậy nắp. Tần Trung bưng xa một phần cho Tần Tu Viễn, hắn mở nắp ra… Ôi, mùi thịt kho thơm ngát bốn phía, nhanh chóng phả lên mũi! Làm cho mọi người nhất thời không thể suy nghĩ.
Thịt kho màu nâu tương thái nhỏ cùng với nấm hương, hành tây được hầm rất ngon, thịt kho đã phủ lên cơm, nếu muốn ăn thì phải trộn thịt kho và cơm cho đều nhau.
Tần Tu Viễn cầm đũa lên, hắn nhẹ nhàng đảo thịt kho, cơm cũng được gạt sang một bên, sau đó nước sốt thuận tiện chảy vào đáy bát, cơm được nhuộm thành màu nâu. Hắn nhấc một miếng thịt kho lên, cắn một miếng đã thấy mùi nước tương nồng đậm, có mỡ nhưng không ngấy, hắn nhai nhai một chút đã nếm ra hương vị tươi ngon của nấm hương, làm cho người ta miệng lưỡi sinh hương. Hắn hài lòng nheo mắt lại, lúc này thấy Tần Trung đã ném đũa, trực tiếp dùng cái thìa để ăn. Tần Trung dùng thìa đảo thịt kho và cơm cho đều, cơm dẻo trắng nhanh chóng hấp thụ nước sốt, hắn múc một muỗng lớn cơm cùng thịt, trực tiếp đưa vào miệng…
“Ôi…” Khuôn mặt của Tần Trung vô cùng hài lòng: “Quá thơm!”
Thịt kho ngũ hoa béo mà không ngấy, kẹp một miếng cơm nồng đậm dẻo dai, hạnh phúc nhồi nhét cả khoang miệng làm cho môi răng không kịp đáp ứng, sau khi nuốt xuống còn làm cho người lưu luyến.
Sau đó hắn lại gắp một ít rau xanh, rau xanh này dính nước sốt, so với rau xanh bình thường lại càng có tư vị hơn. Hắn bỏ vào trong miệng cho hoà quyện với miếng thịt vừa rồi.
Tần Tu Viễn thấy hắn rất thoải mái, trong khoảng thời gian ngắn cảm thấy mình dùng đũa dường như không hứng thú lắm, vì thế hắn cũng buông đũa xuống, không để ý hình tượng mà dùng thìa. Chủ tớ hai người ngồi đối diện nhau, dường như hai thực khách đói khát từ xa vừa đến, không nói một lời đã ăn hết phần cơm. Tần Trung buông bát đũa xuống, cảm thấy mình đã rất no bụng, mà Tần Tu Viễn luôn luôn tự kiềm chế bản thân nhưng giờ phút này cũng ăn đến no căng.
……..
Đèn phòng ngủ còn sáng, nhưng cô nương lại rũ mắt, nằm sấp ở trước mặt bàn.
Cũng không biết qua bao lâu Tần Tu Viễn mới vào, nhìn thấy nàng ăn mặc đơn bạc nằm sấp ở trước bàn thì không khỏi nhíu nhíu mày. Hắn dùng một tay choàng lấy lưng nàng, một tay xuyên qua đầu gối, nhẹ nhàng ôm ngang nàng lên. Đường Nguyễn Nguyễn liền tỉnh lại.
Đôi mắt đẹp của nàng mơ màng nhìn hắn: “Công vụ đã xong rồi sao?”
Tần Tu Viễn ôm nàng, thấp giọng đáp: “Ừm. ”
Đường Nguyễn Nguyễn làm xong cơm thịt kho cũng cảm thấy có chút mệt mỏi nên sớm trở về phòng ngủ.
Nàng vốn định chờ Tần Tu Viễn trở về, nhưng không ngờ đã ngủ thiếp đi.
Tần Tu Viễn đặt nàng lên giường, Đường Nguyễn Nguyễn uốn gối ngồi xuống, đôi mắt hạnh long lanh như nước.
Tần Tu Viễn ngồi bên giường, mặt đối mặt với nàng, hắn chăm chú nhìn nữ nhân trước mắt, trong mắt dường như có… Một tia ai oán?
Qua một lúc, Đường Nguyễn Nguyễn có chút không nhịn được, liền nói: “Chàng làm sao vậy?”
Tần Tu Viễn nói: “Không có gì.”
Đường Nguyễn Nguyễn liền nói: “Vậy ngủ thôi.”
Tần Tu Viễn ho nhẹ một tiếng, nói: “Được.”
Dứt lời, hắn lại rời khỏi giường, trở lại chỗ sập gỗ nhỏ bé của mình rồi ngồi xuống, còn không biết đã tìm được một quyển sách từ đâu.
Đường Nguyễn Nguyễn nhìn bóng lưng hắn, có chút buồn bã như mất mát thứ gì đó. Một ngày không gặp, nàng cũng nhớ hắn, nhưng dù sao cô nương gia rụt rè ở đây… Trong lòng nàng không khỏi oán giận hắn… Sao lại khó hiểu phong tình như vậy?
Nàng nhất thời có chút xấu hổ, nhưng bất động thanh sắc mà nói: “Vì sao chàng còn ngồi đó?”
Tần Tu Viễn nghiêng người nằm xuống, một tay gối đầu: “Ta xem sách chút.”
Đường Nguyễn Nguyễn nói: “Sách hay như vậy sao?”
Tần Tu Viễn nói: “Một quyển tạp thư, có chút thú vị.”
Đường Nguyễn Nguyễn lại nói: “Ồ, vậy tại sao chàng lại cầm ngược?”
Đường Nguyễn Nguyễn đột nhiên cảm thấy có chút nhụt chí, nàng im lặng nằm đó. Không khí trở nên vô cùng yên tĩnh, Tần Tu Viễn trở mình, trên tấm ván gỗ phát ra âm thanh két két. Đường Nguyễn Nguyễn thấp giọng nói: “Chàng cẩn thận lại làm hỏng sập gỗ…”
Tần Tu Viễn rầu rĩ nói: “Nếu như sập gỗ này hỏng thì ta về thư phòng ngủ là được…”
Đường Nguyễn Nguyễn cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng lại không tìm ra có điểm nào kỳ quái, nàng hỏi: “Rốt cuộc chàng bị sao vậy?”
* Vô trung sinh hữu (無中生有) là không có mà làm thành có. Kế “Vô trung sinh hữu” hình dung là tu hú đẻ nhờ, tổ thì chim khác làm, nhưng con tu hú cứ đến đặt trứng của nó vào đó, rồi lại nhờ loài chim khác ấp trứng luôn, khi trứng nở thành chim, tu hú con bay về với bầy tu hú.