Bóng đêm nặng nề bao trùm, làm người không muốn lên tiếng.
Tần Tu Viễn buồn bực nói: “Không có việc gì.”
Đường Nguyễn Nguyễn có chút nghi hoặc ngồi dậy hỏi hắn: “Chàng đang tức giận sao?”
Tần Tu Viễn thấp giọng: “Không có.”
Đường Nguyễn Nguyễn bĩu môi: “Vậy tại sao chàng… Tại sao chàng lại lạnh nhạt với thiếp như vậy?”
Tần Tu Viễn sửng sốt: “Ta không lạnh nhạt với nàng… Ta là… Đang suy nghĩ lại bản thân.”
Đường Nguyễn Nguyễn kỳ lạ hỏi: “Suy nghĩ gì về bản thân?”
Tần Tu Viễn thở dài: “Vì sao ở chung lâu như vậy, nàng còn gọi ta là “Tướng Quân”.”
Ngữ khí của hắn dường như có vài phần ủy khuất đang ẩn nhẫn. Đường Nguyễn Nguyễn nhìn chằm chằm bóng lưng của hắn, có chút bối rối, nói: “Có lúc nào thiếp gọi chàng là “Tướng quân”? ”
Cho dù gọi tướng quân… Cũng không sai… Trong lòng Đường Nguyễn Nguyễn nghĩ như vậy. Tần Tu Viễn rầu rĩ nói: “Lúc đưa cơm.”
Đường Nguyễn Nguyễn có chút dở khóc dở cười, nói: “Tần Trung đang ở đó… Thiếp, thiếp phải để ý đến thân phận và mặt mũi của chàng, xưng hô quá thân mật… Thiếp không thể nói ra được.”
Tần Tu Viễn nhìn nàng, giọng nói có chút bất bình: “Vậy vì sao nàng gọi hắn lại có thể nói ra miệng?”
Đường Nguyễn Nguyễn nhất thời kinh ngạc nói: “Ai?”
Giọng nói của Tần Tu Viễn có chút không rõ: “Thư Mặc ca ca của nàng!”
Dứt lời, hắn lại có chút ảo não.
Lời nói trẻ con như vậy, có thể từ trong miệng hắn nói ra sao? Nếu truyền ra ngoài, có lẽ địch nhân vừa nghe tin cũng không phải sợ đến mất mật mà là há miệng cười to…
Hắn buồn bực nắm lấy chăn phủ lên đầu rồi không nói nữa.
Đường Nguyễn Nguyễn dở khóc dở cười, cuối cùng cũng biết hắn khó chịu chuyện gì.
Nàng nhẹ nhàng xuống giường mang giày rồi từ từ đi đến bên cạnh Tần Tu Viễn.
Thân hình Tần Tu Viễn rất cao, chân dài hắn hơi chống lên, nằm trên sập gỗ thấp, thoạt nhìn có chút nghẹn khuất. Hắn dùng chăn chùm kín đầu, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì. Đường Nguyễn Nguyễn đột nhiên buồn cười, giọng nói giống như dỗ dành hài tử: “A Viễn…”
Tần Tu Viễn không nhúc nhích.
Nàng nắm lấy chăn của hắn, Tần Tu Viễn lại túm chặt lấy như đang giận dỗi. Đường Nguyễn không kéo được chăn, cướp mấy lần cũng không thành công, nàng cảm thấy có chút bất đắc dĩ. Đường Nguyễn Nguyễn nói: “Đừng tức giận… Thiếp, thiếp đối với huynh ấy chẳng qua gọi là người quen, từ nhỏ bọn thiếp đã cùng nhau chơi đùa đến lúc trưởng thành vẫn luôn xưng hô với huynh ấy như vậy.”
Tần Tu Viễn càng thêm tức giận: “Ta đã sớm biết, các nàng là thanh mai trúc mã…”
Đường Nguyễn Nguyễn có chút đau đầu, sự tình dường như càng bôi càng đen. Nàng nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh sập gỗ rồi nói, “Chàng ghen sao?”
Giọng điệu Tần Tu Viễn khó chịu: “Không có… Ta chỉ muốn đi ngủ.”
Đường Nguyễn Nguyễn “Ồ” một tiếng. Hồi lâu cũng không nói thêm câu gì.
Tần Tu Viễn thấy bên cạnh không có động tĩnh, hắn nghĩ thầm nàng có thể nàng đã trở về ngủ… Trong lòng cũng có chút căm hận chính mình, sao lại ấu trĩ như vậy?
Hắn thở dài, nhẹ nhàng kéo chăn xuống để khuôn mặt lộ ra. Trong bóng tối, đôi mắt đẹp như ngôi sao lấp lánh hiện ra trước mắt. Tần Tu Viễn thật sự túng quẫn: “Sao nàng còn chưa ngủ!”
Vẻ mặt Đường Nguyễn Nguyễn vô tội nói: “Chàng tức giận, làm sao thiếp ngủ được?”
Tần Tu Viễn chuẩn bị mở miệng lại nghe thấy nàng hắt hơi một tiếng! Một cái hắt hơi làm nước mắt lưng tròng. Lúc này Tần Tu Viễn mới phát hiện nàng mặc một chiếc áo đơn mỏng manh thì lập tức kéo chăn chăn xuống, vây quanh nàng: “Nàng như vậy sẽ bị cảm lạnh, mau trở về giường.”
Đường Nguyễn Nguyễn làm nũng: “Thiếp ngủ một mình, lạnh.”
Nàng rất ít khi làm nũng, Tần Tu Viễn hơi sửng sốt.
Dứt lời, nàng cởi giày ra, cả người cũng chen chúc lên sập gỗ thấp này, co lại thành một đoàn rồi nói: “Thiếp muốn ngủ với chàng.”
Tần Tu Viễn:!!!
Mỗi chữ đều rất bình thường, nhẹ nhàng nói ra từ miệng cô nương như thế nhưng khi lọt vào lỗ tai của Tần Tu Viễn, quả thực khiến người ta khí huyết dâng trào!
Tần Tu Viễn đã lấy lại bình tĩnh, hắn thu hồi tâm viên ý mãn của mình mà nói: “Ta… Ta ôm nàng qua…”
Sắc mặt hắn nóng đến đỏ rực, may mắn có bóng đêm thay hắn che đi. Tần Tu Viễn dùng chăn quấn lấy Đường Nguyễn Nguyễn, ôm nàng về giường, vừa mới đặt nàng xuống, Đường Nguyễn Nguyễn lại ôm lấy cổ hắn: “A Viễn…”
Tần Tu Viễn hơi giật mình, Đường Nguyễn Nguyễn lại ôn nhu nói: “A Viễn ca ca…”
Trong lòng Tần Tu Viễn khẽ rung động, giống như bị lông vũ lướt qua trêu chọc, vừa buồn buồn vừa ngứa ngáy. Hắn cứng đờ tại chỗ, đi cũng không được mà ở lại cũng không xong. Đường Nguyễn Nguyễn trèo lên người hắn, thấp giọng nói: “Chàng và huynh ấy, không giống nhau.”
Tần Tu Viễn cũng bình tĩnh vài phần, hắn hỏi lại: “Không giống nhau ở điểm nào?”
Đường Nguyễn Nguyễn ôn nhu nói: “Từ nhỏ thiếp lớn lên cùng huynh ấy, nói hoàn toàn không có tình cảm thì là giả, thiếp cũng không muốn lừa dối chàng…”
Môi Tần Tu Viễn khẽ mím, hắn không nói gì.
Đường Nguyễn Nguyễn lại tiếp tục: “Trước kia ở bên huynh ấy, thiếp cho rằng đó là thích, cũng từng nghĩ muốn gả cho huynh ấy… Nhưng sau đó thiếp lại phát hiện ra rằng huynh ấy giống như một người ca ca, và thiếp chỉ coi huynh ấy như thân nhân mà ỷ lại.”
Đường Nguyễn Nguyễn nhớ lại ký ức nguyên thân, trong thế giới nguyên thân, mình có thể sống an an ổn ổn chính là quan trọng nhất, đối với Lưu Thư Mặc, mặc dù cũng có thích nhưng vẫn coi hắn là cọng rơm cứu mạng là chủ yếu, khi thấy không còn cách nào gả cho Lưu Thư Mặc thì dứt khoát cáo biệt thế giới này.
Tần Tu Viễn thì thầm: “Vậy, còn ta thì sao?”
Đường Nguyễn Nguyễn ôn nhu cười, mắt hạnh dịu dàng nhìn hắn: “Chàng… Chàng làm cho con tim thiếp rung động, làm thiếp luôn nhớ chàng. Khi chàng tức giận, cuộc sống hàng ngày của thiếp cũng khó an ổn, sẽ mất ăn mất ngủ.”
Nàng cũng không biết nói thế nào, dừng một chút, đỏ mặt tiếp tục nói: “Tóm lại, thiếp đối với chàng không giống như…”
Sắc mặt Tần Tu Viễn hơi giãn ra, có chút chờ mong nhìn nàng, Đường Nguyễn Nguyễn lấy hết dũng khí, tiếp tục nói: “Thiếp thích nấu ăn cho chàng, thích nhìn chàng ăn đến cao hứng, cũng thích ở bên chàng, chàng… Ưm!”
Tần Tu Viễn đã sớm không kiềm chế được niềm vui sướng trong lòng, khóe miệng nhếch lên, sau đó hắn đảo ngược tình thế đặt nàng dưới thân, hôn lên đôi môi anh đào. Đêm lạnh, nụ hôn nóng bỏng làm cho nội tâm hắn trở nên sục sôi. Hai tay Tần Tu Viễn ôm nàng vào lòng, giống như sợ cô nương trước ngực chạy mất.
Đôi môi nàng óng ánh hương thơm ngọt ngào, Tần Tu Viễn bá đạo càn quét hết lần này đến lần khác, sau đó lại cạy mở đôi môi anh đào, hơi thở hai người triền miên giao nhau. Đường Nguyễn Nguyễn cảm thấy mình như thiếu oxy, nhưng cảm xúc trầm luân, tình tứ đến mức không nhịn được ưm một tiếng, thân thể Tần Tu Viễn hơi chấn động. Môi hắn từ nụ hôn sâu chuyển thành một nụ hôn nhẹ nhàng, hắn trầm giọng lẩm bẩm: “Nguyễn Nguyễn…”
Giọng nói Tần Tu Viễn khàn khàn, không giống vẻ lạnh lùng lúc bình thường, một nửa là dục vọng, một nửa là kìm nén.
”Ừm…”
Ngữ điệu Đường Nguyễn Nguyễn vang lên không rõ. Mọi thứ dường như vượt khỏi tầm kiểm soát.
Hắn nóng như một cái lò sưởi, ngón tay Đường Nguyễn Nguyễn chạm vào da thịt của hắn cũng cảm thấy nóng rực.
Ngón tay mảnh khảnh của Đường Nguyễn Nguyễn chạm lên gương mặt nam nhân, rụt rè nhìn hắn. Tần Tu Viễn dường như vô cùng xúc động, ôm nàng càng chặt hơn. Nụ hôn của hắn chuyển đến vầng trán trơn nhẵn của nàng, sau đó là đôi mắt hạnh thích cười, mũi cao nhỏ nhắn, vành tai mịn màng… Một lát sau, Tần Tu Viễn dừng lại, hắn nghiêm túc quan sát cô nương trước mặt.
Đường Nguyễn Nguyễn nhắm chặt mắt lại, tay tay cũng nắm chặt giường, đôi môi khẽ mím không dám nhìn hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ như một đóa hải đường, vừa kiều diễm vừa quyến rũ.
Tu Viễn thấp giọng: “Nguyễn Nguyễn, Nguyễn Nguyễn…”
Đường Nguyễn Nguyễn nhắm mắt lại, mí mắt vẽ ra độ cong tuyệt đẹp, thấp giọng đáp: “Thiếp đây…”
Nhưng không bao lâu sau, trong viện lại đột nhiên truyền ra âm thanh…
“Tướng quân! Tướng quân, đã xảy ra chuyện!”
Nửa đêm canh ba, thanh âm Tần Trung vang lên vô cùng đột ngột, phá vỡ hết thảy bầu không khí ngọt ngào kiều diễm. Đường Nguyễn Nguyễn từ trong trầm luân bừng tỉnh, nàng giống như làm chuyện xấu bị người ta phát hiện, thẹn thùng trốn trong lòng Tần Tu Viễn, không dám lên tiếng. Tần Tu Viễn cũng có chút giật mình, đã nửa đêm rồi mà sao Tần Trung lại tới đây? Hắn ho nhẹ rồi hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Tần Tu Viễn lập tức ngồi dậy, hắn thấp giọng nói với Đường Nguyễn Nguyễn: “Nàng ngủ trước đi, ngoan.”
Đường Nguyễn Nguyễn ngây thơ gật đầu.
Tần Tu Viễn đi ra, cách cánh cửa mà nói: “Tần Trung, sao lại có chuyện này?”
Tần Trung liền đáp: “Tối nay Hình Bộ đến quân doanh bắt người, vì thế Văn Kiên và Lý Đán đều được đưa tới Hình Bộ, nhưng người của Hình Bộ vừa rồi đến báo, nói Văn Kiên đang yên đang lành, vậy mà không thấy đâu!”
Ánh mắt Tần Tu Viễn dần lạnh xuống: “Thì ra Tây Bá Hầu đi nhận tội với bệ hạ, là vì chuẩn bị cho việc này.”
Ông ta ở Ngự Thư Phòng đại nghĩa lẫm liệt phân rõ giới hạn với nhi tử, nhưng sau lưng lại phái người cướp ngục. Chỉ cần không bắt được người cướp ngục thì cũng không có cách nào chứng minh người này bị ông ta cướp đi. Ngược lại rất khéo léo.
Tần Tu Viễn ngưng thần hỏi: “Lý Đán đâu?”
Tần Trung nói: “Lý Đán vẫn còn đó, ngày mai chắc chắn bệ hạ sẽ nổi giận, nói vậy người này… Cũng không thể sống nổi.”
Thần sắc Tần Tu Viễn ngưng trọng, hắn tiếp lời: “Ta biết rồi, ngươi xuống nghỉ ngơi đi.”
Tần Trung nói: “Còn Văn Kiên thì sao?”
Tần Tu Viễn thấp giọng: “Lúc này chúng ta đuổi theo cũng đã muộn, thám tử của Nhị ca không ít, xem bên huynh ấy có tin tức gì không.”
Tần Trung lên tiếng đáp: “Vâng!”
Tần Tu Viễn lại dặn dò hai câu mới để Tần Trung lui ra. Hắn xoay người đi đến bên cạnh giường, cô nương trên giường đã ngủ thiếp đi không biết từ lúc nào, ánh trăng sáng chiếu lên gương mặt nàng, phù quang lược ảnh*, đẹp không sao tả xiết. Tần Tu Viễn nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh nàng, trìu mến xoa xoa tóc thê tử, hắn cúi đầu hôn nhẹ lên trán nàng. Đường Nguyễn Nguyễn ngủ không sâu, lông mi khẽ động nhưng vẫn không tỉnh lại. Tần Tu Viễn kéo chăn, lặng lẽ lên giường, cô nương cảm nhận được sự ấm áp bên cạnh thì tự mình lăn vào trong vòng tay ấm áp. Tần Tu Viễn thuận thế ôm lấy nàng, hắn hơi nhếch khóe miệng, cùng nàng mơ mộng.
…..
Vài ngày sau, Hình bộ ban hành chỉ thị, nói tiếp tục truy nã Văn Kiên, nhi tử của Tây Bá Hầu. Mà Tây Bá Hầu phủ mất hết mặt mũi, liền rời khỏi kinh đô, tạm thời trở về đất phong phía Bắc để tránh đầu sóng ngọn gió.
Lưu Thư Mặc bên kia bởi vì không rõ ràng từ đầu đến cuối mà đã buộc tội trọng thần, bị Hoàng Đế khiển trách vài câu, vẫn là Tả tướng ra mặt mới cứu hắn trở về. Dường như thế lực khắp nơi đều tạm thời lắng xuống….
Hôm nay ngày xuân tràn trề sức sống, hoa lê trong sân nở rộ khiến người ta mê mẩn, là một ngày thích hợp cho mở tiệc. Đường Nguyễn Nguyễn thay một bộ váy thêu hoa lan trăng trắng, trong thanh lệ có vẻ xinh đẹp động lòng người, nàng đứng trước gương soi trái phải rồi hỏi: “Hôm nay là Xuân Nhật Yến, thiếp ăn mặc như vậy có đẹp không?”
Tần Tu Viễn cũng vừa mới dậy, vẻ mặt lười biếng ngắm nàng, khóe miệng khẽ cười lên: “Đẹp.”
Đường Nguyễn Nguyễn nói: “Hôm nay đông người, lát nữa có thể thiếp sẽ ở trong bếp bận rộn một chút, tiền sảnh bên kia phải để chàng chiếu cố.”
Tần Tu Viễn khoác tạm áo ngoài, hắn đứng dậy: “Nàng chiếu cố ta là được rồi, không cần để ý đến những người không quan trọng.”
Dứt lời, hắn cúi đầu, nhẹ nhàng ngậm vành tai nhỏ nhắn của nàng. Sắc mặt Đường Nguyễn Nguyễn đỏ lên, nàng đẩy hắn ra: “Đừng nháo, thiếp sắp phải đi ra ngoài…”
Vẻ mặt Tần Tu Viễn như trêu chọc nàng, mềm giọng nói: “Nàng không giúp ta thay y phục sao? Phu nhân nhà người ta đều giúp phu quân thay y phục.”
Đường Nguyễn Nguyễn liếc hắn một cái, yên lặng cầm ngoại bào tới, khoác cho hắn, màu lam thanh lịch trầm ổn, tôn lên thân hình và khí chất của nam nhân này.
Ngón tay mảnh khảnh đùa nghịch dây áo của hắn, khéo léo buộc vào rồi lại thắt nút ổn thỏa, Đường Nguyễn Nguyễn nhìn hắn thấy vô cùng hài lòng. Nàng còn chưa kịp buông ra thì bàn tay nhỏ bé đã bị hắn nắm chặt, nam nhân mạnh mẽ kéo nàng đến bên môi nhẹ nhàng hôn một cái. Tần Tu Viễn thấp giọng: “Nguyễn Nguyễn, Xuân Nhật Yến lần này… Thậm chí Mỹ Thực Lệnh, đều khiến nàng vất vả rồi.”
Trong lòng hai người đều hiểu rất rõ ràng việc Phủ Trấn Quốc tướng quân cần mượn cơ hội này để thiết lập mối quan hệ với các đại thần, cũng cần phải tranh thủ hảo cảm cùng tín nhiệm của Hoàng Đế trong Mỹ Thực Lệnh, vì chuyện sau này mà hoàn thành thật tốt. Ánh mắt Đường Nguyễn Nguyễn trong trẻo nhìn hắn, nói: “Có thể giúp được cho chàng, ta cũng rất hưng phấn.”
Tần Tu Viễn thu hồi dáng vẻ đùa cợt thả lỏng vừa rồi, hắn nghiêm túc nói: “Ta nhất định không để nàng chịu ủy khuất.”
Đường Nguyễn Nguyễn mỉm cười, nàng dựa vào trong ngực nam nhân, Tần Tu Viễn duỗi tay ôm thê tử vào lòng. Hai người còn đang ôn tồn hỏi đáp thì nghe thấy Thải Bình ở bên ngoài gõ cửa: “Tiểu thư! Đại phu nhân đã đến đây.”
Đường Nguyễn Nguyễn ngước đầu lên rồi nói: “Ta sẽ đến ngay!”
Dứt lời, nàng cũng muốn đi mở cửa nhưng Tần Tu Viễn lại đưa tay kéo nàng vào lòng hôn một cái, chiếm hết tiện nghi mới lưu luyến buông tay ra. Đường Nguyễn Nguyễn liếc mắt một cái: “Son trên môi đều bị chàng ăn hết rồi!”
Nàng cẩn thận chỉnh đốn y phục rồi mới dám đi mở cửa.
Đại tẩu Vương Vân Vọng đứng ở trong viện, nàng mặc bộ váy mỏng nhẹ nhàng có màu sắc của hoa đinh hương, tóc dài được tỉ mỉ vấn lên, trên đó còn được cắm một cây trâm bảo thạch, dáng vẻ Vương thị thản nhiên thanh nhã làm cho trước mắt nàng cũng thấy sáng ngời.
“Tẩu tẩu!” Đường Nguyễn Nguyễn tủm tỉm tươi cười đi đến, vẻ mặt thưởng thức: “Đại tẩu, hôm nay trông tẩu thật đẹp!”
Vương Vân Vọng ngại ngùng cười cười, nói: “Hôm nay Thanh Hiên trở về… Nói là còn đưa mấy đồng môn trong Thái học cùng hồi phủ… Ta chỉnh trang một chút, muội thấy ta có ổn không?”
Đường Nguyễn Nguyễn không chỉ khen ngợi: “Đâu chỉ có ôn hay không? Quả thực là mê mẩn chết người…”
Sắc mặt Vương Vân Vọng ửng đỏ, nói: “Muội đúng là biết dỗ dành người khác vui vẻ! Hôm nay ta có thể giúp gì cho muội không?”
Từ sau khi nàng bắt đầu học nấu ăn, dường như bản thân cũng bình thản hơn rất nhiều, vừa rảnh rỗi nàng lại nấu mấy món ngon cho hài tử cho nên mối quan hệ với hai hài tử cũng hòa hoãn không ít. Đường Nguyễn Nguyễn nhìn thấy khí sắc hồng nhuận của nàng cũng vô cùng cao hứng.
Đường Nguyễn Nguyễn tiếp lời: “Phòng bếp nhỏ không được rộng rãi nên hôm nay muội muốn vào phòng bếp lớn bên kia, đại tẩu có thể giúp muội một tay là quá tốt rồi!”
Trước đó nàng đã chuẩn bị xong công thức nấu ăn, đối với đầu bếp cùng nha hoàn hạ nhân trong phòng bếp lớn cũng đã giải thích đơn giản qua cho họ hiểu về món chính hôm nay nàng tự tay làm, công tác chuẩn bị thì giao cho những người khác hỗ trợ. Dứt lời, hai người vừa nói vừa cười đi về phía phòng bếp lớn.
Trong phòng bếp lớn, chủ sự chính là nữ trù Thanh Liên, nàng cùng đám hạ nhân đã sớm được Tần lão phu nhân dặn dò cẩn thận, vì thế ai nấy cũng nâng cao tinh thần để đối đãi với khách nhân hôm nay. Đường Nguyễn Nguyễn vừa vào phòng bếp lớn, Thanh Liên đã ra nghênh đón, nàng nói: “Tam phu nhân, nguyên liệu nấu ăn mà người muốn đã được chuẩn bị đầy đủ, mời người xem qua!”
Đường Nguyễn Nguyễn vừa nhìn tất cả nguyên liệu nấu ăn được xếp kín trên kệ cùng một số nguyên liệu nấu ăn dựa theo yêu cầu của nàng mà rửa sạch trước, được bày ra đĩa đang sẵn sàng chờ đợi chế biến. Đường Nguyễn Nguyễn cười nói: “Ngươi làm việc rất thỏa đáng, vất vả rồi.”
Thanh Liên mỉm cười, không lạnh không nóng mà nói: “Đều là việc nô tỳ nên làm.”
Thanh Liên chính là nữ trù vang danh Đế Đô, hơn hai mươi tuổi đã chưởng quản phòng bếp lớn của phủ Trấn Quốc tướng quân, các nữ trù thủ hạ đều phục nàng. Đối với trù nghệ của mình, nàng cũng vô cùng tin tưởng, nhưng không nghĩ tới từ sau khi Tam phu nhân tới thì tướng quân cũng rất hiếm khi ăn bữa tối do phòng bếp lớn dâng lên, điều này cũng khiến cho nàng cảm thấy hơi chán nản. Nhưng nàng e ngại thân phận của mình nên cũng rất ngượng ngùng, không dám đi hỏi Tam phu nhân này rốt cuộc có bản lĩnh gì mà so với nữ trù danh tiếng như nàng lại còn mạnh hơn?
Hôm nay vừa thấy bộ dáng dịu dàng của Tam phu nhân này, nàng còn nghĩ thầm: Chỉ sợ tướng quân mê mẩn sắc đẹp cho nên ngày ngày vây quanh Tam phu nhân!
Trong lòng lại dâng lên cảm xúc không vui, dường như tay nghề của mình bị xem nhẹ. Mà tất nhiên Đường Nguyễn Nguyễn không biết nàng có nhiều tâm tư như vậy cho nên chỉ nói với mọi người: “Các vị, những năm qua, đây là lần đầu tiên phủ Trấn Quốc tướng quân ta tổ chức Xuân Nhật Yến, có mời không ít đại thần trong triều đến làm thực khách tại phủ chúng ta, kính mong mọi người cùng ta xử lý tốt việc hậu trù, sau khi thành công, mọi người đều có thưởng!”
Mọi người đồng thanh đáp lại, chỉ có Thanh Liên nói: “Tam phu nhân, không biết bây giờ chúng ta sẽ làm gì?”
Đường Nguyễn Nguyễn mỉm cười: “Chúng ta hãy làm bánh cuốn* trước, ta làm một lần để các ngươi xem, nếu như lát nữa còn thiếu thì các người cũng dễ dàng giúp ta bổ sung.”
Thanh Liên nghi hoặc nói: “Bánh cuốn sao? Ta đã học nghệ mười năm nay mà chưa bao giờ nghe nói về món bánh cuốn này.”
Đường Nguyễn Nguyễn liền đáp: “Bánh cuốn là một món điểm tâm ở Lĩnh Nam, được làm từ bột gạo, sau khi hấp chín có hương vị thơm ngon, ta thấy rất thích hợp để làm món ăn chính.”
Thanh Liên ngượng ngùng cười nói: “Nô tỳ thấy bản thân mình đúng là nông cạn…”
Đường Nguyễn Nguyễn mỉm cười: “Thiên hạ rộng lớn vô biên, điều lạ gì cũng có cho nên mấy món ăn ngươi chưa bao giờ nghe qua cũng là chuyện rất bình thường.”
Tuy rằng ngữ khí nàng nói ra rất bình thản nhưng trên mặt Thanh Liên lại đỏ ửng rồi chuyển sang tái mét.
Đường Nguyễn Nguyễn để một tiểu nha hoàn giúp nàng bóc một đĩa tỏi trước, sau đó tự mình động thủ rửa sạch nấm hương rồi đặt lên thớt gỗ. Nấm hương ngâm qua nước còn toả ra một mùi thơm độc đáo của nó, nàng cắt nấm hương thành lát mỏng, sau đó lại kiên nhẫn băm cho nhỏ hơn. Bên cạnh có nha hoàn xì xào bàn tán: “Không nghĩ tới Tam phu nhân dùng dao tốt như vậy?”
Thanh Liên hừ lạnh, nàng ta nhỏ giọng nói: “Băm nấm hương này cũng không có gì khó khăn…”
Đại tẩu Vương Vân Vọng đứng ở một bên liếc nàng ta một cái, Thanh Liên lập tức im lặng. Đường Nguyễn Nguyễn dường như không nghe thấy mấy lời này, nàng lấy một cái chảo sau đó đổ dầu vào, từ từ đun nóng. Trong lúc đợi, nàng ngẩng đầu nhìn về phía mấy nữ trù bên cạnh rồi nói: “Bước đầu tiên chính là xào nấm hương băm nhỏ cho toả ra hương thơm.”
Chờ dầu đến nhiệt độ vừa phải, nàng lại cho một bát tỏi băm vào chảo dầu, nhẹ nhàng đảo qua đảo lại vài cái tỏi băm trở nên vàng ruộm lại toả ra hương thơm bốn phía, tiếp đó nàng đổ hết một bát nấm hương băm nhỏ vào trong. Mùi thơm của nấm hương cộng với sự kích thích của tỏi, một vàng một đen kết hợp lại vô cùng đặc sắc.
Mọi người nhìn vào trong nồi, không khỏi có vài phần chờ mong.
Khi món xào còn nóng, Đường Nguyễn Nguyễn cho một ít tương nhạt, dầu tiêu và một muỗng đường nhỏ vào đó, tất cả nguyên liệu đang được xào trên lửa nóng, khi thêm gia vị vào thì lập tức phát ra âm thanh “xèo xèo”, ai biết nấu ăn cũng đều biết đây chính là khoảnh khắc vô cùng thú vị.
Nàng tỉ mỉ đảo qua đảo lại, tỏi trong nồi đã tiết ra hết hương vị của nó nên lúc này đã teo lại, hòa làm một thể với nước sốt, nấm hương cũng trở nên nâu sẫm đậm vị, mùi thơm càng thêm thuần hậu. Một nữ trù không thể không lên tiếng: “Hương vị này thật tuyệt vời!”
Mọi người cũng không còn căng thẳng như lúc ban đầu mà tham lam ngửi lấy hương vị này. Đường Nguyễn Nguyễn lại đổ thêm một bát nước lớn vào nước sốt nồng đậm, bây giờ cũng bị pha thành canh, nàng bảo nha hoàn thêm chút củi vào bếp, sau đó nhanh chóng đun sôi nước canh trong nồi lên. Đường Nguyễn Nguyễn nói: “Mọi người nhìn xem, đây chính là nước canh của bánh cuốn.”
Nàng múc ra một bát nhỏ rồi đưa cho nữ trù bên cạnh, nói: “Nếm thử chứ?”
Khi nêm nếm các món ăn mà mình nấu, ai cũng có tâm lý đắc chí tự mãn, vì vậy nàng thích mời người khác nếm thử. Nữ trù vừa mới lên tiếng nhất thời có chút thụ sủng nhược kinh, nàng ấy cười nheo mắt lại: “Đa tạ Tam phu nhân.”
Dứt lời đã ngửa đầu uống một ngụm nước canh, nấm hương được thêm đường nên vị ngọt mà không ngấy, ngược lại còn làm nổi bật vị tươi ngon của nước canh, nàng ấy chậc chậc gật đầu tấm tắc: “Rất ngon! Chỉ là…”
Thanh Liên vội hỏi: “Chỉ là cái gì?”
Nữ trù kia nhìn Tam phu nhân, nàng không dám lên tiếng nói ra. Đường Nguyễn Nguyễn ôn nhu cười cười: “Cứ nói ra, không sao.”
Nữ trù thành thật đáp: “Hơi mặn…”
Thanh Liên nghe xong câu này, khoé môi cũng bất giác nhếch lên một nụ cười khinh miệt… Tài nghệ nấu ăn của Tam phu nhân trong truyền thuyết cũng chỉ có như thế.
Đường Nguyễn Nguyễn gật đầu: “Vậy thì tốt rồi, đợi lát nữa đặt lên trên vỏ bánh, có thể làm cho vỏ bánh trở nên đậm vị hơn.”
Mọi người nghe xong cũng tỏ vẻ đã hiểu rõ.
Bất cứ món ăn nào, chỉ cần đặt lên bàn ăn mà thực khách thấy ngon thì đó là một món đạt tiêu chuẩn.
Trong quá trình nấu ăn, các loại nguyên liệu được phối hợp và hoà quyện lại giống như con người khi ở chung với nhau, giống như hai người đã vô cùng ăn ý thì lúc ở bên nhau sẽ càng hoàn thiện, bổ sung để đạt được kết quả tốt đẹp hơn.
Thanh Liên không lên tiếng, hai tay nàng ta khoanh lại trước ngực, bộ dáng đứng bên bếp chờ xem.
Chuẩn bị nước sốt nấm hương xong xuôi, Đường Nguyễn Nguyễn đập thêm hai quả trứng vào bát, sau đó đặt đũa vào khuấy đều theo vòng tròn, chỉ chốc lát hai quả trứng gà đã hoà quyện vào nhau.
Trứng gà, nấm hương, rau diếp, thịt và các nguyên liệu khác đều được chuẩn bị trên thớt.
Đường Nguyễn Nguyễn lấy một bát lớn ra, đổ bột trắng vào trong đó, nàng nói: “Bột gạo, bột mì cùng tinh bột bắp có thể kết hợp với nhau, tỷ lệ bột gạo và bột mì gần như giống nhau, hoặc bột gạo nhiều hơn một chút.”
Nàng đặt đồ dùng đo hai loại bột ở bên cạnh, thuận tiện cho các nữ trù có thể sử dụng. Sau đó, nàng lại dựa theo khối lượng bột gạo để thêm nước lạnh gấp khoảng sáu lần vào đó, dùng phới lồng nhẹ nhàng đảo qua phần đáy rồi mới khuấy lên, tránh cho bột đóng cục thành khối không thể tan.
Khuấy một vòng lại một vòng, bát bột gạo cuối cùng cũng trở nên sánh đặc mềm mại, thoạt nhìn giống như sữa bò đặc sệt, cho dù dùng muỗng lướt qua cũng không lưu lại dấu vết nào. Mọi người đang chăm chú nhìn một bát bột gạo thanh thuần trắng ngần này, có nữ trù còn đang suy tư cách dùng bột gạo.
Đường Nguyễn Nguyễn đang muốn mở miệng giới thiệu thì ai ngờ Thải Bình bước nhanh tiến vào phòng bếp lớn, vội vàng nói: “Tiểu thư! Tiểu thư!”
Đường Nguyễn Nguyễn ngước mắt lên hỏi: “Sao vậy? Có chuyện gì mà khẩn trương thế?”
Nàng nhất thời đặt nguyên liệu nấu ăn trong tay xuống, có chút nghi hoặc nhìn Thải Bình.
Thải Bình gấp đến độ nói năng lộn xộn: “Bên ngoài! Có rất nhiều người vừa đến!” Nàng hớt hải chạy một mạch đến đây, trên trán cũng lấm tấm mồ hôi.
Đường Nguyễn Nguyễn gật đầu: “Hôm nay vốn đông người, chỉ sợ có hơn mười đại nhân tới…”
Nguyên liệu nấu ăn và số lượng người mời đều là Tần Tu Viễn cùng nàng tính toán để định ra trước, tất cả đều nằm trong kế hoạch mới đúng.
Thải Bình vừa thở dốc vừa nói: “Không phải như vậy! Đâu chỉ có hơn mười người? Các văn thần còn chưa tới, chỉ riêng bên võ tướng đã có hai đội nhân mã! Ước chừng ba bốn mươi người, chính sảnh đã chật kín, có lẽ không đủ chỗ đứng? Họ… Nhìn bọn họ như đã chuẩn bị tâm thế đến ăn…”
Đường Nguyễn Nguyễn kinh hãi: “Sao?”
Trong lòng Đường Nguyễn Nguyễn cả kinh, trên mặt lại bất động thanh sắc mà nói: “Ta đi xem một chút.”
Thải Bình lên tiếng dẫn đường, khi Đường Nguyễn Nguyễn đi đến cửa phòng bếp lớn, nàng lại quay đầu dặn dò: “Thanh Liên, ta sẽ nhanh chóng trở về, ngươi cứ bảo mọi người làm theo các bước ta vừa nói một lần trước đi.”
Những nữ trù và nha hoàn này đều là người có kinh nghiệm, các bước nhào bột cũng không tính là quá khó khăn, lúc trước nàng đã giảng giải qua mà hôm nay lại làm mẫu một lần nữa, có lẽ bọn họ sẽ nắm bắt được bảy tám phần. Cho dù trong lòng Thanh Liên không vui vẻ gì nhưng cũng không dám trái ý, đành đáp: “Vâng, Tam phu nhân.”
Đường Nguyễn Nguyễn cũng buông lỏng bên phòng bếp lớn mà nhớ tới mấy chục người ở tiền sảnh kia, nàng có chút lo lắng, vừa đi vừa hỏi: “Sao đột nhiên lại có nhiều người tới như vậy?”
Thải Bình nói: “Nô tỳ cũng không biết, vốn dĩ tướng quân bảo Tần Trung cùng Thải Vi đi ra cửa đón, đưa Tiền phó tướng cùng Vi phó tướng vào, nhưng ai biết, hai người bọn họ lại dẫn nhiều người đến như vậy…”
Nói đến hai người này, Đường Nguyễn Nguyễn lại còn có chút ấn tượng, dường như bọn họ đều là thân tín của Tần Tu Viễn, một người tiêu sái, một người nho nhã tuấn mỹ, hai người ghép lại với nhau lại vô cùng thú vị. Rất nhanh, Đường Nguyễn Nguyễn và Thải Bình đã đi hết khúc hành lang dài, ngang qua phòng khách, mắt thấy sắp đến tiền sảnh.
Tiền sảnh không có cửa ngăn, toàn bộ đều dựa vào mấy cây cột lớn chống đỡ, xem như là một không gian nửa khép nửa mở, bình thường hai hàng ghế giao nhau bày ra để tiếp khách, trước sảnh có một mảnh đất trống, vừa vặn có thể thưởng thức cảnh xuân của phòng khách. Mà cảnh tượng tiền sảnh lúc này đã khiến Đường Nguyễn Nguyễn dừng bước, khuôn mặt xinh đẹp cũng đang bất ngờ vì bị kinh hãi, nàng trợn mắt há mồm…
* “Phù quang lược ảnh” dùng để chỉ những thứ ta quan sát không kỹ hoặc ấn tượng không sâu sắc, như ánh phản quang trên mặt nước hay cái bóng chợt lóe, vụt qua chớp mắt rồi thôi. Đồng thời nó cũng dùng để chỉ những thứ lửng lơ không cố định, khó nắm bắt.
*肠粉Bánh cuốn: Món bánh này có nhân tôm; xá xíu được bọc bởi lớp vỏ làm từ bột gạo.