Tiệm Cá Số 7 (Thất Hào Ngư Quán)

Chương 1: Ngọc bội mặt người (1)



Phần 1: Ngọc bội mặt người

Chương 1

Năm Dân quốc thứ mười bảy, Trà Thành.

Trận mưa đầu mùa sau khi lập thu mưa vô cùng lớn, lớn đến mức đường phố ở Trà Thành đều được gột rửa sạch sẽ, ngay cả những thứ bẩn thỉu đã bị giấu giếm lâu nay cũng phải lộ ra. Thứ gây kinh ngạc nhất chính là thi thể nằm ở con hẻm nhỏ trên phố Tây Tước, lục phủ ngũ tạng như bị mưa lớn cuốn hết ra, bên trong không còn sót lại bất cứ thứ gì.

Người của cục cảnh sát tới, vài đoạn dây phong tỏa đã được giăng ra nhưng vẫn không cản nổi những người dân ưa hóng chuyện. Rõ ràng rất sợ hãi nhưng rồi vì lòng hiếu kỳ thôi thúc, bọn họ vẫn không kìm được mà cố ngó nghiêng thêm.

Thi thể người đàn ông nằm trong đống rác ước chừng 26, 27 tuổi, đúng độ tráng niên. Khuôn mặt bị xéo nát trông chẳng khác gì quả cà chua thối khiến người ta rợn đến mức không dám nhìn thẳng.

Một chiếc xe cảnh sát màu đen lao tới, nước bùn bắn vổng lên cao, những người dân đang đứng hóng hớt vội vàng lùi lại. Dám lái xe phóng khoáng đến thế, ngoại trừ đội trưởng Dương Minh Trăn, sợ là không còn người nào khác.

Cửa xe vừa mở ra, một người mày kiếm mắt sáng, thân hình cao to, khí thế áp đảo bước xuống.

Trông thấy hắn, cảnh sát đang làm việc vội vàng tiến tới chào hỏi.

“Đội trưởng.” Cảnh sát vừa chỉ vào thi thể, vừa nói, “Thủ đoạn gây án vô cùng tàn nhẫn, lục phủ ngũ tạng bị moi ra hết, mặt cũng bị xéo nát nhừ. Giống hệt thi thể phát hiện ra mất hôm trước, đã là vụ thứ ba trong tháng này rồi…”

Cậu ta nói câu cuối cùng cực kỳ bé, sợ sẽ bị dân chúng đang vây xem nghe thấy. Mấy ngày trước, có người phát hiện ra một thi thể tương tự thế này dưới đầu cầu Đông. Vốn tưởng chỉ là một vụ án trả thù thông thường, không ngờ họ lại phát hiện ra thi thể thứ hai trong quá trình điều tra.

Nghe cậu cảnh sát báo cáo như vậy, sắc mặt đội trưởng Dương Minh Trăn lập tức thay đổi. Hắn nhìn lướt qua thi thể đang nằm trên đất. Vết thương kia trông không giống như bị vũ khí sắc cắt chém mà giống như bị thú dữ xé ra rồi moi nội tạng.

Nếu chuyện này bị đồn ra, sợ rằng sẽ có một phen nhốn nháo. Cục cảnh sát vẫn luôn cố dìm chuyện này xuống, nhưng giờ đã xuất hiện đến thi thể thứ ba, có lẽ việc Trà Thành xuất hiện quái vật giết người sẽ không giấu nổi nữa.

Nghe thấy tiếng bàn tán xôn xao của người dân, sắc mặt Dương Minh Trăn càng lúc càng khó coi.

Hắn hạ giọng hỏi: “Là ai báo án?”

Viên cảnh sát vội vàng kéo ông lão canh phu bên cạnh tới. Ông lão như đã sợ mất hồn mất vía, gương mặt trông trắng bệch hết cả ra, người cũng run rẩy không ngừng.

Thấy ông ta chẳng thể trả lời ra câu ra cú ngay, cậu cảnh sát bèn nói thay: “Canh phu Trương Chi Niên phụ trách việc đánh kẻng báo giờ ở phố Tây Tước, sáng sớm nay đi qua đây thì phát hiện ra thi thể.”

Trương Chi Niên vừa đi đánh kẻng xong, đang chuẩn bị quay về nhà ngủ. Lúc ấy trời vẫn còn nhá nhem, lại thêm chuyện đêm qua có mưa lớn, nền đất trơn khiến ông ta trượt chân ngã ngồi xuống đống rác. Ông ta quờ tay phải thứ gì đó giống như tóc, lại sờ tiếp lên trên thì hình như là một cái đầu người. Ông ta ngoảnh phắt lại, không ngờ bên tay phải của mình chính là một người đàn ông ở trần đang nằm đó.

Gương mặt của người đàn ông kia bị xéo nát, bụng bị moi rỗng không, vết thương to tướng trông như cái miệng máu khổng lồ há ra từ giữa thân thể. Không biết máu đã chảy ra bao nhiêu, cả đống rác cũng bị nhuộm đỏ.

Trương Chi Niên sợ đến mức ngất xỉu. Khi tỉnh lại, ông ta vội vàng chạy tới cục cảnh sát báo án.

Nghe xong lời miêu tả lắp bắp của Trương Chi Niên, Dương Minh Trăn cúi xuống quan sát thi thể kia thật kỹ.

“Có ai nhận ra người chết không?” Dương Minh Trăn nhìn chiếc quần người chết đang mặc. Chiếc quần tây kia trông rất xịn, xem ra người chết là một kẻ có tiền, khác hẳn hai nạn nhân mấy hôm trước. Trong mấy ngày điều tra, họ phát hiện hai nạn nhân chỉ là những kẻ lang thang rất tầm thường, không ai nhận ra được bọn họ.

Vừa hỏi ra câu ấy, quả nhiên có người đứng gần đó lên tiếng.

“Tôi nhận ra.” Một người đàn ông bước ra từ trong đám người. Hắn ta có tướng ngũ đoản*, bộ dạng trông như con khỉ ốm. Hắn chỉ vào thi thể trên đất, nói, “Gã ta tên Vương Tín, là một kẻ cực kỳ nghiện cờ bạc và tham tài, háo sắc.”

* Theo nhân tướng học, người có tướng ngũ đoản là trên cơ thể có 5 bộ phận ngắn, cụ thể là đầu, mặt, thân, tay và chân.

Dương Minh Trăn quay lại nhìn hắn. Từ cách miêu ta, có vẻ hắn cực kỳ thù hằn nạn nhân.

“Mặt anh ta bị xéo nát rồi, sao anh nhận ra được?” Dương Minh Trăn ngờ vực nhìn “con khỉ ốm” kia.

“Khỉ ốm” nói: “Đương nhiên tôi nhận ra chứ. Anh nhìn cái nhẫn ngọc trên tay gã kìa, đó chính là của hồi môn của Trần Thải Nhi, vợ gã.”

Dương Minh Trăn cúi xuống nhìn, quả thật ngón trỏ tay phải của cái xác nam có đeo một chiếc nhẫn ngọc.

“Khỉ ốm” khinh miệt nói: “Gã chẳng có bản lĩnh quái gì hết, cưới vợ về cũng không biết trân trọng người ta. Giờ gã chết rồi, chính ra lại là trời thương Trần Thải Nhi.”

“Ý anh là sao?” Dương Minh Trăn hỏi, “Anh tên gì, có quan hệ thế nào với người chết?”

“Tôi tên Trần Tiếu, em họ của Trần Thải Nhi.” Ánh mắt Trần Tiếu thể hiện rõ sự hận thù, “Gã Vương Tín kia chết cũng không hết tội. Gã có ngày hôm nay, âu cũng là chị tôi trên trời có linh thiêng đã trả thù gã.”

Dương Minh Trăn lập tức truy hỏi: “Nghĩa là sao? Cái chết của chị họ anh liên quan đến anh ta?”

Trần Tiếu nói: “Sau khi chị họ tôi được gả cho gã, vốn tưởng sẽ được hạnh phúc mỹ mãn, nào ngờ gã Vương Tín kia lại thay đổi hoàn toàn. Lời ngon tiếng ngọt, ân cần chu đáo trước khi kết hôn đều biến thành cờ bạc bê tha và bạo lực. Mỗi lần thua bạc, gã ta lại đi uống rượu, uống say thì về nhà đánh chị họ tôi.”

“Gia đình tôi ai cũng khuyên chị ấy ly hôn, thế nhưng chị ấy lại không nghe. Vì mỗi lần tỉnh rượu, Vương Tín lại nhận sai với chị tôi. Gã ta tự đánh tự chửi bản thân, làm chị ấy đau lòng không thôi, không nỡ ly hôn với gã. Chị họ tôi vẫn tin tưởng rằng gã sẽ thay đổi, vẫn ngày ngày ở nhà chờ gã. Ai ngờ gã Vương Tín kia chẳng những không thay đổi mà còn ra ngoài chơi gái.”

“Chị họ tôi uất ức quá, vậy là thắt cổ tự sát. Chị ấy chết rồi, Vương Tín lấy hết của hồi môn của chị ấy đi ăn chơi đàng điếm khắp nơi. Của hồi môn vốn có nhiều đồ quý giá là thế, cuối cùng bị gã phung phí đến nước chỉ còn mỗi một chiếc nhẫn ngọc.”

Trần Tiếu vừa nói vừa nghiến răng nghiến lợi, hận không thể lôi tên Vương Tín đã chết trên đất lên đánh tiếp.

“Chị ấy đối xử tốt với gia đình tôi lắm, nào ngờ lại cưới phải một tên đốn mạt rồi chết tức tưởi như thế. Gã chưa chết, tôi cũng phải giết gã!”

Nghe hắn nói đến đó, Dương Minh Trăn đanh mặt nhìn Trần Tiếu: “Anh vừa nói gì cơ?”

Trần Tiếu nhắc lại: “Tôi phải giết chết gã.”

Dương Minh Trăn nói: “Anh có biết anh nói như vậy trước mặt tôi sẽ có hậu quả thế nào không?”

Trần Tiếu cười khẩy: “Đội trưởng Dương thiết diện vô tư, tôi biết chứ. Đương nhiên anh có quyền nghi ngờ tôi, nhưng vụ án này thật sự không phải do tôi làm. Nếu tôi mà làm, còn lâu mới có chuyện tôi ném xác gã ra đống rác để các người phát hiện. Tôi sẽ cho gã vào vại mỡ mà rán, để gã vĩnh viễn không được siêu sinh!”

Dương Minh Trăn nghiêm mặt nói: “Thu hết những hắn tưởng đen tối đó lại. Giờ tôi có hai chuyện cần hỏi anh.”

Trần Tiếu nhìn hắn.

“Thứ nhất, lần cuối cùng anh gặp Vương Tín là khi nào? Thứ hai, người đàn bà bên ngoài mà anh vừa nhắc đến là ai?”

Trần Tiếu trả lời: “Lần cuối tôi thấy gã khốn đó là đêm hôm qua. Còn đàn bà, tôi không biết cảnh sát trưởng muốn hỏi ả nào? Vương Tin nuôi nhiều gái lắm.”

Dương Minh Trăn lại hỏi: “Đêm qua anh gặp anh ta ở đâu?”

“Còn có thể ở đâu nữa, đương nhiên là sảnh Long Môn, ổ điếm lớn nhất Trà Thành rồi.”

Trần Tiếu nói rất đúng, sảnh Long Môn chính là chốn trăng hoa lớn nhất Trà Thành. Đàn bà ở đó ai cũng má phấn môi son. Dưới ánh đèn mờ ảo, bọn họ lả lướt qua lại, thoải mái mồi chài những gã đàn ông lắm tiền như những mỹ nữ rắn không ngừng thè cái lưỡi dài.

Dương Minh Trăn nhìn trang phục trên người Trần Tiếu, tổng kết lại bằng hai chữ: Nghèo khổ.

“Tôi thấy anh không giống kẻ có thể ra vào sảnh Long Môn. Anh tới đó để tìm ai? Hay phải nói anh tới đó nhằm tìm Vương Tín?” Dương Minh Trăn hỏi thẳng, “Anh định làm gì?”

Trần Tiếu nhìn thẳng vào mắt Dương Minh Trăn: “Giết gã, tôi mới nói rồi mà. Trí nhớ của đội trưởng Dương kém thế?”

“Anh chờ anh ta ở sảnh Long Môn bao lâu? Có thấy anh ta tiếp xúc với ai không?”

Hai câu hỏi liên tiếp được đưa ra, có vẻ Dương Minh Trăn đã bắt đầu nóng nảy.

Trần Tiếu cười hì hì, nói: “Chẳng phải anh cũng bảo tôi nghèo à? Tôi không có tiền, đương nhiên bị sảnh Long Môn đuổi ra ngoài rồi, sao mà biết được gã từng tiếp xúc với ai.”

Dương Minh Trăn nhìn chằm chằm vào mặt Trần Tiếu, muốn thử xem rốt cuộc hắn có đang nói dối hay không. Trần Tiếu lại nói: “Chắc đội trưởng Dương cũng hỏi hết những chuyện cần hỏi rồi nhỉ? Vậy tôi về nhà nấu cơm được chưa, tôi đói rồi.”

Cảnh sát bên cạnh phẩy tay với hắn: “Anh đi đi.”

Trần Tiếu mỉm cười lách ra khỏi đám đông hóng chuyện, miệng còn lải nhải: “Người làm bậy, ông trời bắt, báo ứng, báo ứng.”

Cảnh sát nhìn theo bóng Trần Tiếu rời đi, hỏi Dương Minh Trăn: “Đội trưởng, có cần tôi phái người theo dõi anh ta không. Tôi có cảm giác anh ta đang nói dối.”

Dương Minh Trăn khoát tay: “Không cần, Trần Tiếu không có bản lĩnh đó đâu. Cậu nhìn vóc dáng như con khỉ ốm của anh ta mà xem, thua xa nạn nhân Vương Tín. Chắc chắn anh ta không thể dùng tay xé bụng Vương Tín ra đâu. Vả lại, vết thương trên người Vương Tín cũng giống hệt hai vụ trước. Đây vốn chẳng phải ông trời giáng quả báo gì cả, chỉ là một vụ giết người liên hoàn thôi!”

Viên cảnh sát kinh ngạc: “Phải là người thế nào mới đủ sức dùng tay không xé toạc bụng người ta mà không cần công cụ vậy chứ?”

Đúng thế, người như thế nào mới đủ khả năng làm được đây?

Những người này không biết nhưng Dương Minh Trăn lại biết cực kỳ rõ. Vì hai năm trước, hắn từng chứng kiến đồng nghiệp của mình bị kẻ khác moi tim. Rõ ràng hắn có thể đi cứu người nhưng vì chân bị thương, hắn chỉ có thể nấp trong bóng tối, trơ mắt nhìn đồng nghiệp của mình chết thảm.

Trong cuộc truy bắt đó, chỉ duy nhất Dương Minh Trăn sống sót. Cấp trên cất nhắc hắn từ một cậu cảnh sát nhỏ nhoi lên thẳng chức đội trưởng, thế nhưng hắn chưa hề phá được vụ án kia, thậm chí còn không cứu được đồng nghiệp của mình. Hắn đã rất nhiều lần tự vấn rốt cuộc bản thân hắn có tư cách gì mà làm đội trưởng đội cảnh sát.

Mọi câu trả lời đều biến thành nụ cười khổ trên khóe môi.

Trà Thành xuất hiện quái vật giết người, bên trên muốn ém nhẹm tin tức đó nên lệnh cho tất cả mọi người không được tiết lộ sự thật. Những người biết về bí mật đó đều đã chết trong tay quái nhân, chỉ một mình hắn sống sót. Để bịt miệng, bọn họ mới thăng chức cho hắn.

Vốn tưởng hai năm yên bình trôi qua, những chuyện kỳ lạ đó đã có thể coi như kết thúc.

Mãi đến gần đây hắn mới biết, giờ chẳng qua chỉ là ác mộng tái diễn mà thôi.

Nếu người kia vẫn ở đây, có lẽ hắn còn có thể hỏi một câu. Thế nhưng người đó đã bị hắn ép phải bỏ đi rồi, đến giờ vẫn không rõ tung tích…

Hắn liếc nhìn thi thể Vương Tín, vết thương đáng sợ kia khiến lòng hắn chợt thấy lạnh sống lưng không rõ nguyên do.

Nếu khi trước chân hắn không bị thương, hắn sẽ bước ra. Người chết sẽ là Dương Minh Trăn chứ không phải người đồng nghiệp đã hy sinh vì bảo vệ hắn…

Pháp y Úc Thung bên cạnh thấy sắc mặt Dương Minh Trăn rất khó coi, bèn hỏi thăm: “Sắc mặt đội trưởng Dương trông khá tệ đấy, bị ốm sao?”

Dương Minh Trăn xua tay: “Tôi không sao.”

Nói xong, hắn lướt mắt nhìn người trẻ tuổi đối diện. Trông hơi quen quen nhưng lại không nhớ ra được tên.

“Cậu tên gì?”

Úc Thung nở nụ cười, ôn hòa tự giới thiệu: “Úc Thung, pháp y thực tập mới tới. Mấy hôm trước tôi còn ngồi ăn cơm cùng bàn với đội trưởng Dương đấy.”

Đội trưởng Dương gật nhẹ đầu. Hắn nhớ ra rồi, đúng là có một người như thế. Vì pháp y cũ của cục cảnh sát đã đến tuổi nghỉ hưu, bọn họ buộc phải tìm người mới về thay. Ngày đầu tiên người mới này tới, bọn họ tổ chức một buổi ăn cơm chung. Cũng chính hôm đó, Trà Thành yên bình lâu nay xuất hiện án mạng đầu tiên.

Dương Minh Trăn đưa tay vỗ vai Úc Thung: “Có phát hiện gì không?”

Úc Thung lắc đầu: “Cái chết của Vương Tín giống hệt nạn nhân mấy hôm trước. Lục phủ ngũ tạng bị moi ra, mặt cũng bị xéo nát. Không có manh mối nào đáng nói hơn, còn phải tiến hành khám nghiệm thêm.”

Dương Minh Trăn gật đầu: “Đưa thi thể về cục cảnh sát. Phiền pháp y Úc rồi.”

“Đây là trách nhiệm của tôi mà, không phiền.” Úc Thung lại nói thêm, “Nhưng theo quan sát của tôi, đội trưởng Dương thật sự nên nghỉ ngơi một chút đi. Anh mà đổ bệnh thì ai đi bắt hung thủ đây?”

“Tôi biết rồi. Lát nữa tôi sẽ qua hiệu thuốc mua một ít.” Dương Minh Trăn dặn mọi người, “Mọi người về cục cảnh sát trước, tôi ra ngoài có việc.”

Úc Thung gật đầu, mỉm cười nhìn theo bóng Dương Minh Trăn rời đi.