Tiệm Cá Số 7 (Thất Hào Ngư Quán)

Chương 2: Ngọc bội mặt người (2)



Phần 1: Ngọc bội mặt người

Chương 2

Đêm khuya, con phố chợ vốn phồn hoa náo nhiệt trở nên vô cùng quạnh quẽ, đi suốt cả đoạn đường dài cũng chẳng thấy nổi một bóng người. Vì ban ngày phát hiện án mạng, người dân Trà Thành không dám ra ngoài vào ban đêm. Đến cả những gã đàn ông hay tòm tem bên ngoài cũng bị vợ nhốt trong nhà.

Họ đe dọa những lão chồng mình: “Còn dám ra ngoài tìm gái, không sợ bị moi nội tạng ra à? Ông mà chết, chắc chắn tôi sẽ không đi nhặt xác đâu.”

Đám đàn ông ngoan ngoãn nằm lại giường. Nghĩ đến thi thể trông thấy lúc sáng, bọn họ sợ đến mức rùng mình mấy cái.

Một thanh niên mặc đồ đen rón rén bước ra từ con hẻm nhỏ. Lúc đi ngang qua chỗ phát hiện xác người, hắn cố tình kiễng mũi chân, sợ dính phải thứ gì dơ bẩn.

Một cơn gió lạnh thổi tới, sống lưng hắn lạnh toát, tóc gáy dựng ngược lên, sợ đến mức không dám di chuyển tiếp.

“Ông anh này, cái chết của ông anh thật sự không liên quan gì đến tôi đâu. Van xin ông anh tha cho tôi.” Thanh niên kia tỏ ra hoảng sợ đến mức thiếu điều quỳ xuống đất dập đầu với Vương Tín đã chết.

Như sực nhớ tới điều gì đó, hắn hùng hùng hổ hổ nói: “Đúng là xui tận mạng, mấy hôm rồi tỉnh dậy đều thấy có thi thể nằm cạnh. May mà đám cảnh sát vô dụng đó không phát hiện ra mình, không thì Hình Đình này có miệng cũng khó giải thích.”

Hình Đình là một đạo tặc chuyên hoạt động vào ban đêm. Nhiệm vụ hằng ngày của hắn là nhận việc từ người ủy thác rồi đi ăn trộm. Sau khi xong việc, hắn sẽ đưa đồ đã trộm được cho người thuê mình.

Mấy hôm trước, khi đang đi ăn trộm, hắn bất ngờ ngất xỉu không rõ lý do. Đến khi tỉnh lại, hắn phát hiện mình đang nằm cạnh thi thể một gã đàn ông. Thi thể kia trông vô cùng đáng sợ, khiến hắn són cả ra quần mà chạy. Hắn trốn chui trốn lủi mấy ngày liền, sợ rằng cảnh sát sẽ bắt được mình.

Thế nhưng hắn chờ tận mấy hôm, nhật báo Trà Thành vẫn chẳng đăng tin về thi thể nam kia. Hắn cũng hoài nghi liệu có phải khi đó hắn chưa tỉnh ngủ, vẫn đang nằm mơ hay không.

Đang khi hắn yên tâm rồi, tiếp tục quay lại nghề trộm cắp, hắn lại bất tỉnh vô cớ. Đến khi tỉnh dậy, hắn một lần nữa thấy bên cạnh mình là một xác nam trần truồng. Người đàn ông này cũng giống hệt người đàn ông trước đó, bụng bị moi hết nội tạng, mặt bị xéo nát nhừ.

Hắn gấp cây quạt xếp lại, tự gõ mình mấy phát, “Mẹ nó, đây đếch phải mơ!”

Hiểu ra rồi, hắn lại chạy trốn khắp nơi, sợ bị tóm về cục cảnh sát ăn cơm tù.

Hình Đình cảm thấy bản thân vô cùng oan uổng. Rõ ràng hắn chỉ nhận tiền rồi trộm đồ hộ người ta để kiếm cơm ăn qua ngày, không muốn dính líu gì đến những vụ giết người, ấy thế mà lần nào trộm đồ xong tỉnh dậy cũng thấy mình đang nằm cạnh một cái xác. Đây là trừng phạt ông trời dành cho phường trộm cắp như hắn sao? Nghĩ thế, hắn muốn rửa tay chậu vàng, thành thật kiếm một công việc mưu sinh đứng đắn.

Ai ngờ sáng sớm nay, vừa tỉnh dậy, hắn thấy mình đang ở trong một căn phòng lạ lẫm. Kẻ bắt cóc hắn đứng ngoài cửa, nói: “Cô gái, chắc cô tỉnh rồi nhỉ? Yên tâm, chuyện cô giết người đêm qua không ai thấy ngoài tôi đâu. Tôi sẽ không vạch trần cô.”

Hình Đình cảm thấy đầu mình như một mớ nhão nhoét. Tên đàn ông ngoài cửa gọi hắn là cái gì cơ?

Cô gái?

Gái cục cứt nhà mày chứ gái! Ông đây đường đường một thằng đàn ông mét bảy, cô gái quái gì!

Khoan đã! Tên kia nói gì cơ? Tên đó nói đêm qua hắn giết người?

Hình Đình đang định mở miệng hỏi, người ngoài cửa lại nói tiếp: “Giờ bên ngoài nhiều cảnh sát lắm, để tôi đi thám thính tình hình cho. Tốt nhất cô đừng ra ngoài, không thi tôi cũng không giúp nổi cô đâu. Dù tôi không biết tại sao cô lại giết hai người trước đó, nhưng riêng việc cô giết gã khốn nạn Vương Tín kia giúp tôi đã đủ để tôi coi cô là ân nhân rồi. Cô cứ trốn trong này nhé, tôi đi một lúc sẽ về ngay.”

Nói xong, người ngoài cửa đã đi mất tăm.

Hình Đình ngồi trên giường không biết phải làm sao. Chỉ trong một đêm, hắn đã biến thành tội phạm giết người, hơn nữa đối phương còn tưởng rằng hắn là phụ nữ?

Về chuyện giết người đêm qua, hắn thật sự không có chút ký ức nào. Hắn chỉ biết đêm qua hắn đi ngủ rất sớm. Vừa qua giờ Tý, chẳng hiểu sao hắn cảm thấy toàn thân lạnh buốt rồi choàng tỉnh, sau đó thì không nhớ được gì nữa.

Người đàn ông kia còn nói trước đó hắn đã giết hai người, Vương Tín chính là nạn nhân thứ ba. Chẳng lẽ những thi thể hắn thấy mấy hôm trước thật sự đều do hắn giết?

Hắn và những người đó không thù không oán, tại sao hắn lại giết họ? Hơn nữa, hắn cũng chưa bao giờ trông thấy vết thương nào giống với vết thương của những người chết kia. Chắc chắn nó không phải do dao rạch, nó trông giống như một vết rách bị xé toang ra rồi moi hết nội tạng hơn.

Hình Đình tự biết bản thân không có khả năng đó. Hắn nhìn hai tay mình, chẳng biết từ bao giờ móng tay hắn lại dài đến vậy, trông chẳng khác gì mấy con dao nhọn cỡ nhỏ mọc trên đó.

“Không phải mình giết thật đâu nhỉ?” Hắn lẩm bẩm, “Nếu là mình giết thật, sao mình lại chẳng nhớ gì?”

Hình Đình cẩn thận hồi tưởng, mỗi lần có thi thể xuất hiện bên cạnh mình, hắn đều không nhớ được rốt cuộc trước đó đã xảy ra chuyện gì. Ví dụ như lúc này đây, có người nhốt hắn vào một căn phòng tối, nói rằng sẽ “bảo vệ” hắn.

Đây có thật là “bảo vệ” không?

Nhỡ kẻ ngoài cửa muốn hại hắn thì sao?

Nghĩ thế, hắn chợt thấy lạnh người. Hình Đình nhanh chóng xuống khỏi giường, đi giày, trốn khỏi căn phòng. Hắn vốn tưởng cửa phòng sẽ bị khóa, nào ngờ “kẻ bắt cóc” tốt bụng kia lại để cửa mở.

Hình Đình vội vàng trốn luôn, vừa khéo đi qua hiện trường án mạng ở phố Tây Tước.

Hắn trông thấy rất nhiều người ở cục cảnh sát đang ở đây. Đội trưởng Dương Minh Trăn đang hỏi chuyện một thanh niên, hắn cẩn thận lắng tai nghe giọng người nọ.

Đúng chuẩn!

Người đàn ông bắt cóc hắn chính là người tên Trần Tiếu này.

Nghe Trần Tiếu kể lại chuyện chị họ Trần Thải Nhi gặp phải, hắn càng chắc chắn rằng Vương Tín do chính kẻ kia giết. Trần Tiếu trả thù cho chị họ mình nên giết chết anh rể là Vương Tín, sau đó giá họa cho hắn.

Thế nhưng có một chuyện hắn nghĩ mãi không ra: Tại sao Trần Tiếu lại gọi hắn là “cô gái”?

Hắn tự biết hắn trông nho nhã lịch thiệp, đẹp trai sáng láng, cực kỳ đàn ông. Dù nhìn từ bất kỳ góc độ nào đi nữa, chắc chắn không thể là nữ.

Chẳng lẽ tên Trần Tiếu kia là một kẻ ngốc không phân biệt nổi giới tính?

Hình Đình nấp trong góc khuất quan sát động tĩnh bên ngoài. Hắn đợi đến khi trời tối đen mới chậm chạp đi ra. hắn vốn định tới nơi Vương Tín chết để tìm chút manh mối chứng minh mình trong sạch, nào ngờ cái chỗ của nợ đó lại chẳng có gì, ngoài rác ra cũng chỉ toàn máu.

“Cậu đang tìm gì?” Một giọng nói bất thình lình vang lên từ phía sau lưng.

Hình Đình sợ đến mức suýt nữa ngã ngồi ra đất. Hắn ngoảnh lại nhìn, chỉ thấy một bóng người tối thui đang cầm một chiếc đèn lồng trên tay. Chiếc đèn kia phát ra tia sáng yếu ớt, chiếu lên gương mặt trắng trẻo, sạch sẽ, thanh tú, dịu dàng hệt như một đứa trẻ của người nọ.

Sợ bị người đó phát hiện ra điều bất thường, Hình Đình quay người toan bỏ chạy.

Ai ngờ người nọ lại khoác một tay lên vai hắn, sức lực vô cùng lớn, khiến hắn không tài nào nhúc nhích nổi.

“Lưỡng tính?”

Chất giọng lạnh nhạt kia khiến Hình Đình nhất thời ngơ ngác.

“Anh nói gì cơ?”

Người nọ nâng đèn lên soi qua soi lại trên người Hình Đình: “Có phải cậu đang giữ thứ gì không thuộc về mình không?”

Hình Đình tức giận nói: “Ai cần anh xen vào!”

Người nọ cũng không giận, chỉ khoan thai nói: “Thứ cậu đã lấy khiến cậu dính phải những vụ án mạng kia. Nếu cậu còn muốn sống tiếp thì nghe lời tôi.”

Hình Đình cười khẩy: “Nghe lời anh? Anh là ai chứ?”

“Tôi là Hà Phục, một cảnh sát.”

Nghe thấy cụm từ đó, Hình Đình nhũn cả chân. Không ngờ hắn vẫn bị cảnh sát tóm được. Xem ra hắn chắc chắn phải ăn cơm tù rồi. Hắn khóc không ra nước mắt, cầu xin: “Anh cảnh sát, anh tin tôi đi mà. Những người đó thật sự không phải do tôi giết. Tôi cũng không hiểu tại sao bọn họ lại giết bên cạnh tôi.”

Hà Phục nói: “Tôi biết không phải do cậu giết. Là cô ta giết.”

Hình Đình vội hỏi: “Ai giết? Ông đây nhất định phải đập chết nó, dám đổ vấy cho ông!”

Hà Phục chỉ vào ngực hắn, nói: “Là người phụ nữ trong cơ thể cậu.”

Hình Đình trợn tròn mắt: “Người phụ nữ trong cơ thể tôi? Sao trong cơ thể tôi lại có người phụ nữ khác!”

Hà Phục mỉm cười: “Chuyện này phải hỏi cậu chứ. Rốt cuộc mấy ngày gần đây cậu đã lấy thứ gì không thuộc về mình.”

“Tôi lấy cái gì ấy hả? Một thằng trộm như tôi lấy nhiều thứ lắm…” Nghĩ đến đây, Hình Đình chợt vỗ tay cái “bép”: “Tôi nhớ ra rồi, tôi nhặt được một miếng ngọc bội trong nghĩa địa. Miếng ngọc bội kia bị một nhánh cây giữ chặt lấy, khó khăn lắm tôi mới lôi được nó ra.”

“Nhánh cây giữ chặt?” Hà Phục hơi khó hiểu.

Hình Đình nói: “Đúng, tôi trông thấy nó ở dưới tán cây hòe trước một ngôi mộ. Tôi vốn định mót chút đồ trong mộ đi bán lấy tiền tiêu thì bất chợt trông thấy một nhánh cây giữ chặt viên ngọc bội như cái tay người.”

“Lúc lấy được miếng ngọc bội đó, tôi thấy hãi lắm. Tại vì miếng ngọc bội kia có hình gương mặt một người phụ nữ!”

“Ngọc bội mặt người.” Hà Phục khẳng định.

Hình Đình gật đầu: “Đúng, sau khi lấy được miếng ngọc bội mặt người, tôi cầm nó ngắm nghía một lát, không ngờ nó lại hấp thụ máu từ vết thương của tôi. Sau đó nó chui vào người tôi, moi thế nào cũng không ra! Tôi vốn tưởng đó chỉ là ảo giác nên không bận tâm lắm. Giờ anh nhắc vậy tôi mới nghĩ ra những thi thể tôi thấy mỗi khi tỉnh lại chắc chắn đều do miếng ngọc bội này tác oai tác quái.”

Thấy hắn kích động như thế, Hà Phục chỉ thản nhiên nói một câu: “Ngọc bội mặt người nhập xác, mười lăm ngày sau, cậu sẽ bị cô ta thế chỗ hoàn toàn.”

Hình Đình còn chưa kịp hiểu: “Thế chỗ kiểu gì cơ?”

Hà Phục nói: “Tôi đã điều tra rồi, ba người kia đều chết vào ngày chẵn. Điều này cho thấy người phụ nữ ở trong cơ thể cậu không thực sự ổn định, chỉ có thể hành động vào những ngày chẵn, sang ngày lẻ, ý thức của cậu sẽ tỉnh lại. Thời gian cô ta ở trong cơ thể cậu càng dài, khả năng cậu không thể tỉnh lại sẽ càng lớn. Đến cuối cùng, cậu sẽ biến thành cô ta…”

“Trên đời này sẽ không còn Hình Đình nữa.”

Nghe thấy thế, Hình Đình nhũn cả chân. Hắn sống hai mươi mấy năm trên đời, tuy sống cực kỳ thất bại nhưng hắn không hề muốn bản thân sẽ hoàn toàn biến mất khỏi thế giới. Bởi lẽ một khi hắn biến mất, chắc chắn trên đời này sẽ không có bất kỳ ai nhớ đến hắn.

Cách thức tàn ác nhất để khiến một người biến mất chính là làm cho kẻ đó bị lãng quên hoàn toàn.

Hình Đình cuống cuồng vươn tay ra, nắm chặt lấy tay phải đang cầm đèn của Hà Phục. Dù thấy tay đối phương lạnh ngắt cực kỳ bất thường, hắn cũng không rảnh bận tâm nhiều, chỉ nhìn Hà Phục bằng ánh mắt đáng thương.

“Anh cảnh sát, cầu xin anh cứu tôi với. Tôi còn trẻ, tôi chưa muốn chết.”

Hà Phục mỉm cười: “Được thôi.”