“Tôi vẫn không thể nào tin được chuyện một con rối gỗ có thể biến thành người sống và qua lại trót lọt với hai người đàn ông.”
Dương Minh Trăn nhìn câu nói được ghi lại trong hồ sơ. Tề Thời thực sự từng tặng một món quà như thế cho Tề Thần, đồng thời Tề Thần cũng hoàn toàn thay đổi từ ngày hôm đó. Từ cậu hai nhà họ Tề trăng hoa thành thói trở thành người vô cùng trân trọng gia đình, thái độ đối với những người xung quanh cũng khác biệt hẳn, hệt như tái sinh rồi thay da đổi thịt vậy.
Hà Phục ôm mèo đen lười biếng tựa vào ghế sô pha. Hiếm lắm mới thấy y mặc đồ đen, mèo đen như sắp hòa thành một với y, chỉ còn hai con mắt màu lưu ly nổi bật hẳn lên.
“Đúng là khó lòng nào khiến người ta tin nổi. Con rối gỗ này không những qua lại trót lọt với hai người đàn ông mà thậm chí còn thoát thân được khỏi cuộc mưu sát này.” Hà Phục khoan thai nói, đôi mắt đen hệt như hồ nước sâu không thấy đáy kia chợt lăn tăn gợn sóng. Ban đầu, y vốn cho rằng đây chỉ là một cuộc săn giết đơn thuần của oán linh rối gỗ. Nhưng sau nhiều ngày quan sát, y chắc chắn rằng cuộc săn giết này xảy ra do có người điều khiển. Chủ quán cà phê Ước Hẹn Xanh Lam đứng phía sau còn đáng sợ hơn cả rối gỗ đã mất tích.
Nếu chủ quán cà phê Ước Hẹn Xanh Lam cũng là một dị nhân, vậy thì tháng mười thợ săn đi săn sắp đến, kẻ đó đáng ra phải trốn đi chứ. Thế nhưng hiện tại kẻ đó lại gây ra hai vụ án mạng liên tiếp, chẳng lẽ không sợ bị thợ săn phát hiện ra hay sao?
Hoặc là nói kẻ đó đã có được thứ gì đó giúp bản thân thoát khỏi cuộc săn mồi.
Hà Phục mím môi, bàn tay đang vuốt lông mèo chợt dừng lại. Nếu chủ quán cà phê Ước Hẹn Xanh Lam đã nhận ra Hình Đình không đơn giản rồi bắt Hình Đình đi thì chẳng phải kẻ đó muốn lợi dụng chiếc “chìa khóa” này để mở “khóa” của bản thân hay sao. Đến lúc đó, khi đã đủ mạnh rồi, kẻ kia sẽ không phải sợ mấy tên thợ săn nhãi nhép nữa.
“Cảnh sát Dương, xem ra chúng ta phải tới quán cà phê Ước Hẹn Xanh Lam một chuyến.” Hà Phục nhìn Dương Minh Trăn còn đang ngơ ngác.
Dương Minh Trăn đang cau có nhìn hồ sơ trên tay, băn khoăn: “Dù rối gỗ có thể qua lại với cả hai người đàn ông, thay Tề Thời giết người nhưng vẫn có chuyện tôi không thể nào hiểu nổi. Tề Thời và Tiết Lệnh Thăng rõ ràng là quan hệ cấp trên cấp dưới, thân thiết hơn hẳn so với Tề Thần. Tại sao Tề Thời lại dùng rối gỗ giết chết Tiết Lệnh Thăng? Chuyện này thật khó hiểu mà…”
Hà Phục mỉm cười, nói: “Cậu có từng nghĩ tới một đáp án khác không. Tề Thời bị người ta lừa tiêu một số tiền lớn mua cô dâu rối gỗ để cải thiện mối quan hệ với Tề Thần. Thế nhưng con rối gỗ kia không hề cải thiện được mối quan hệ của hai anh em họ Tề, trái lại còn đẩy Tề Thần tới chỗ chết…”
“Không thể nào!” Dương Minh Trăn phủ định. Giữa hai anh em họ Tề, đáng ra Tề Thần phải là người muốn làm hòa, bỏ ra số tiền lớn mua cô dâu rối gỗ để hòa hoãn quan hệ mới đúng chứ? Những lời Hà Phục nói rõ ràng là quá coi thường Tề Thời rồi!
Hà Phục đặt mèo đen xuống sô pha, đứng dậy vỗ sạch lông mèo dính trên người rồi mới nói: “Đáp án này có phải thật hay không, chỉ có một cách kiểm chứng.”
Dương Minh Trăn tò mò hỏi: “Cách gì?”
“Chờ Tề Thời trở thành nạn nhân thứ ba.” Hà Phục nói, “Nếu anh ta là người bị lợi dụng, vậy anh ta cũng sẽ gặp nguy hiểm. Nếu anh ta không bị lợi dụng, chắc chắn anh ta sẽ có hành động tiếp theo để che đậy những chuyện mình đã làm, khiến chúng ta không tìm ra được sơ hở. Dù sao, chắc chắn kẻ có thể nghĩ ra cách dùng giun bờm ngựa biến dị giết người không phải người thường. Anh ta có thể nghĩ ra cách này chứng tỏ anh ta có phương diện nào đó khác người. Đây có thể là ý tưởng của anh ta, cũng có thể là nghe được từ nơi khác…”
“Tóm lại, cậu cho người tới giám sát anh ta đi.”
Nói xong câu đó, Hà Phục đẩy cửa tiệm cá Số 7, Dương Minh Trăn lập tức đi theo.
“Anh muốn đi đâu?”
“Đi uống cà phê.”
Dương Minh Trăn thấy trời đã tối đen, “Giờ này ấy hả? Quán cà phê đóng cửa từ lâu rồi.”
“Vào bằng cửa sau.” Hà Phục nói.
Dương Minh Trăn vội nói: “Anh làm thế là đột nhập nhà dân trái phép, tôi có thể bắt anh đấy.”
Hà Phục mỉm cười: “Tôi mời cậu cùng tôi đột nhập nhà dân trái phép.”
Dương Minh Trăn: “…”
Trên đường tới quán cà phê Ước Hẹn Xanh Lam, Dương Minh Trăn nhìn bộ đồ đen Hà Phục đang mặc. Dường như hắn đã phần nào hiểu được tại sao thanh niên thích mặc đồ trắng này hôm nay lại mặc đồ đen, đây chẳng phải là trang phục để hành động trong bóng đêm thì là gì? Xem ra Hà Phục đã có chuẩn bị để tới quán cà phê. Vậy tại sao y lại muốn kéo hắn đi cùng?
Hà Phục đang đi đằng trước bỗng nhiên dừng lại, nghiêng người nói với Dương Minh Trăn: “Cậu có sợ trong đó có quái vật không?”
Dương Minh Trăn sững người. Nhớ lại quái vật từng trông thấy hai năm trước, hắn thấy ớn lạnh.
“Lát nữa, dù thấy gì cậu cũng không được nổ súng.” Hà Phục hạ giọng nói, “Tôi còn muốn cứu người kia, vậy nên đừng có đánh rắn động cỏ.”
Dương Minh Trăn hỏi: “Anh chắc chắn Hình Đình ở trong đó sao?”
Hà Phục không nói gì. Thực ra hắn cũng không hoàn toàn nắm chắc được rằng Hình Đình có ở trong đó. Nếu Hình Đình ở đây, nhiều ngày vậy rồi vẫn chưa tìm được cách bỏ trốn, chắc chắn trong quán cà phê này phải có thứ gì đó cực kỳ đáng sợ, đủ sức cản trở một dị nhân như Hình Đình. Dị năng duy nhất Hình Đình có là biến thân, thế nhưng khả năng này cũng chẳng có bao nhiêu tác dụng chiến đấu. Nếu chỉ có công phu mèo quào như một người bình thường, hắn chắc chắn không đối phó nổi với quái vật. Thế nên tình huống của Hình Đình bây giờ vô cùng nguy hiểm…
Nhưng nếu Hình Đình không ở trong quán cà phê mà nhiều ngày liền vẫn chưa trở về, có thể thấy kẻ bắt cóc hắn không phải người của quán cà phê. Nếu là người ngoài, vậy thì mọi manh mối đều phải tìm lại từ đầu. Trà Thành rộng lớn như vậy, nếu thật sự có một dị nhân muốn giấu Hình Đình đi, vậy thì Hà Phục khó lòng nào tìm ra được trong một sớm một chiều.
Cả hai giải thiết này đều vô cùng bất lợi đối với Hình Đình, Hà Phục nghĩ. Nếu chỉ là trường hợp thứ nhất, vậy thì y vẫn khá dễ để cứu được Hình Đình.
Nhưng nếu là trường hợp thứ hai, y chỉ đành nhờ Hình Đình tự cầu phúc mà thôi.
Thấy Hà Phục im lặng, Dương Minh Trăn chợt hỏi: “Cậu ấy quan trọng với anh lắm hả?”
Hình Đình trả lời: “Hiện tại mà nói, không ai quan trọng hơn cậu ấy.”
Dương Minh Trăn rùng mình một cái, nói: “Được, chúng ta vào thôi.”
Quán cà phê Ước Hẹn Xanh Lam đã đóng cửa. Bồi bàn dọn dẹp xong xuôi liền ra ngoài, khóa cửa kỹ càng. Trước khi hành động, anh ta quan sát xung quanh một lượt, đảm bảo không có gì nguy hiểm mới đi ra phía sau quán.
Hà Phục và Dương Minh Trăn nấp trong bóng tối lén lút di chuyển. Bọn họ phát hiện một cái sân bỏ hoang phía sau quán cà phê.
Dương Minh Trăn nhìn thấy tấm biển trên cánh cửa trước sân viết ba chữ: Rạp hát Tập Phương.
“Đây là rạp hát chỗ mẹ Tề Thời hát khi còn sống!” Dương Minh Trăn phát hiện mình hơi lớn tiếng, lập tức thì thầm với Hà Phục, “Tôi điều tra Tề Thiên Vạn, phát hiện con hát Thẩm Tú mà ông ta qua lại khi xưa chính là đào chính của rạp hát Tập Phương.”
“Sao bồi bàn của quán cà phê Ước Hẹn Xanh Lam lại lén lút tới cái sân hoang này giữa đêm hôm? Chẳng lẽ Tề Thời thật sự cấu kết với Ước Hẹn Xanh Lam hại chết em trai mình?”
Hai người chậm rãi đi qua rạp hát Tập Phương bị bỏ hoang đã lâu, tai áp lên tường, nghe thấy có người nói chuyện bên trong.
“Các anh giết người?” Một giọng nam lạnh tanh đang chất vấn.
Một giọng nói khác vang lên: “Chẳng phải đó là ý của anh à. Anh trả thù lao, chúng tôi làm việc.”
“Nhưng tôi không bảo các anh giết người. Tuy cậu ta luôn đối nghịch với tôi nhưng tôi chưa từng có ý định giết cậu ta.”
“Ông chủ Tề, anh buồn cười thật đấy. Người mua rối gỗ khi trước là anh, tặng nó cho em trai cũng là anh, giờ anh lại trách ngược chúng tôi?”
Dương Minh Trăn kinh hãi, không ngờ người xuất hiện tại đây thật sự là Tề Thời. Anh ta thuê kẻ khác giết người?
“Các người không hề nói với tôi rằng con rối gỗ đó sẽ giết người!” Tề Thời nói, “Nếu các người nói, chắc chắn tôi sẽ không mua. Giờ người của cục cảnh sát tìm tới điều tra tôi rồi, tôi đã bị nghi ngờ, các người cũng không yên chuyện đâu!”
Hà Phục chợt thấy thương cho đầu óc của ông chủ Tề này. Một mình chạy tới rạp hát Tập Phương giữa đêm nói chuyện với người của quán cà phê Ước Hẹn Xanh Lam, chẳng lẽ anh ta không sợ bị diệt khẩu hay sao?
Quả nhiên, người của quán cà phê Ước Hẹn Xanh Lam lập tức uy hiếp: “Có phải mấy ngày nay ông chủ Tề bị người bên cục cảnh sát dọa cho khiếp vía, đầu óc không còn minh mẫn nữa nên mới đến uy hiếp chúng tôi đúng không? Anh không sợ anh không thể rời khỏi nơi này à!”
“Anh uy hiếp tôi?!” Tề Thần giận dữ quát.
“Cũng không hẳn.” Người kia nói, “Anh thử nghĩ mà xem, cậu hai họ Tề chết rồi, anh mới là người được lợi cuối cùng. Chỉ cần anh chịu tiếp tục hợp tác với chúng tôi, chúng tôi sẽ giúp anh không bao giờ bị cảnh sát tóm được sơ hở. Tôi tin anh cũng đã hiểu năng lực của chúng tôi rồi, ông chủ Tề có hứng thú chơi thêm một lần nữa không?”
Dương Minh Trăn rủa thầm trong bụng: Mày muốn hiểu chút về năng lực một súng bắn chết mày của ông đây không!
Hà Phục bình thản liếc một cái, hắn lập tức thôi rục rịch.
Bây giờ không phải lúc để hành động thiếu suy nghĩ. Nếu đường đột xông vào, Tề Thời sẽ gặp nguy hiểm, mọi manh mối đều đứt đoạn.
Biện pháp tốt nhất là chờ cho Tề Thời đồng ý yêu cầu của kẻ kia, đưa ra tính toán tiếp theo.
“Anh muốn làm gì?” Tề Thời hỏi, “Một chủ nhà hàng như tôi thì có gì để hợp tác cùng các anh.”
“Chúng tôi cần khách, kiểu như em trai anh và Tiết Lệnh Thăng ấy.”
“Các anh còn muốn tiếp tục giết người?”
“Đây không phải giết người, đây là một kiểu bồi dưỡng.” Bồi bàn sửa lại cho đúng. “Em trai anh và Tiết Lệnh Thăng chưa chết, bọn họ chỉ tiến vào giai đoạn bồi dưỡng thôi.”
“Anh có ý gì? Rõ ràng họ đã chết rồi!”
“Chưa chết. Chúng tôi chỉ bồi dưỡng họ thành một dạng người khác, anh sẽ được thấy hiệu quả sớm thôi.” Bồi bàn nói, “Chúng tôi cảm thấy có vẻ ông chủ Tề cũng phù hợp lắm đấy, chi bằng anh cũng tham gia đi?”
“Bệnh hoạn! Tôi sẽ không bao giờ hợp tác với đám quái vật các người nữa.” Tề Thời giận dữ bỏ lại câu này rồi đi thẳng ra khỏi rạp hát Tập Phương.
Hà Phục và Dương Minh Trăn nấp trong góc tối cảm thấy vô cùng khó tin. Bọn họ không thể ngờ rằng người kia lại thả cho Tề Thời đi dễ dàng như thế.
Tề Thời đi rồi, Hà Phục và Dương Minh Trăn chờ mãi vẫn không thấy người kia ra ngoài.
Dương Minh Trăn cảm thấy rất kỳ lạ, chẳng lẽ tên đó muốn ở lại cái sân bỏ hoang này cả đêm hay sao?
Nửa canh giờ trôi qua, Hà Phục xông vào. Rạp hát Tập Phương đã không còn một bóng người.