Sau khi biết Tề Thời đang gặp nguy hiểm nhờ Hà Phục cảnh báo, Dương Minh Trăn liền tách khỏi y. Hà Phục vào quán cà phê Ước Hẹn Xanh Lam tìm kiếm manh mối, hắn tới nhà họ Tề, bắt Tề Thời nhốt vào cục cảnh sát theo đề nghị của Hà Phục.
Suốt đêm, Dương Minh Trăn không dám chợp mắt. Hắn luôn ngồi ở vị trí cách Tề Thời năm bước chân, giám sát Tề Thời trong phòng giam. Nếu Tề Thời thật sự gặp nguy hiểm, cục cảnh sát Trà Thành chính là nơi tốt nhất có thể bảo vệ anh ta.
“Anh mua cô dâu rối gỗ tặng Tề Thần, tại sao?” Dương Minh Trăn trừng mắt nhìn Tề Thời. Từ khi hắn lôi người này từ nhà đến đây, anh ta luôn im lặng, hoàn toàn không có vẻ kiêu ngạo như trước đó.
Tề Thời ngồi trên ghế, sau khi nghe thấy câu hỏi, anh ta chầm chậm ngẩng đầu lên nhìn Dương Minh Trăn ở ngoài song sắt.
“Nếu tôi nói với đội trưởng Dương rằng tôi mua cô dâu rối gỗ tặng Tề Thần để hòa hoãn mối quan hệ giữa chúng tôi, anh có tin không?” Trên mặt Tề Thời là nét cười tự giễu. Ai cũng biết hai anh em nhà họ Tề đối đầu nhau, giờ anh ta lại mình tặng cô dâu rối gỗ để làm lành, chuyện này nghe cực kỳ châm chọc.
“Bất kể tôi tin hay không, anh vẫn phải trả lời.” Dương Minh Trăn nói. “Vì tình hình của anh lúc này không lạc quan lắm đâu. Tôi đã thấy anh và kẻ kia nói chuyện với nhau rồi, nếu giờ anh khai thật mọi chuyện ra, có lẽ chúng tôi còn có thể bảo vệ anh. Nếu anh thật sự đồng ý hợp tác với kẻ kia rồi, tôi chỉ có thể xử anh theo luật pháp.”
Tề Thời hơi biến sắc, “Anh nghe thấy tôi và người kia nói chuyện? Anh luôn nấp ở đó sao?”
Dương Minh Trăn gật đầu.
Tề Thần gục đầu xuống. Chuyện đến nước này, anh ta biết mình không thể giấu giếm được điều gì.
“Người ngoài cũng biết tôi và Tề Thần không hòa thuận nhưng tôi vẫn luôn coi nó là em trai ruột.” Tề Thời hồi tưởng lại rất nhiều chuyện đã trôi qua từ lâu, về những ngày anh ta sống trong nhà họ Tề cùng với Tề Thần. “Mẹ tôi mất sớm, không ai bằng lòng nói chuyện với tôi. Người hầu trong nhà họ Tề cũng biết tôi là thằng con riêng, bọn họ cũng không kính trọng tôi, trong đầu chỉ có Tề Thần. Khi đó, Tề Thần còn rất nhỏ, nó thích bám theo tôi gọi “anh ơi” dù nó vẫn nói chưa sõi, luôn gọi thành “ăn ơi”.”
“Hồi ấy tôi thấy nó phiền lắm. Nó vừa sinh ra đã là niềm tự hào của mọi người, ai cũng vây quanh nó, thế mà nó lại chịu để ý đến một thằng con riêng như tôi. Khi tôi lên chín tuổi, bắt đầu đến trường học. Nó nhỏ tuổi hơn tôi nhưng lại bảo cũng muốn đi học cùng tôi.”
“Tề Thiên Vạn bị nó nhõng nhẽo đến hết cách, đành cho tôi đưa nó tới trường cùng. Tề Thiên Vạn cho hiệu trưởng tiền học phí cao ngất ngưởng, nhờ ông ta phải để ý hai anh em chúng tôi thật sát sao. Cũng chính trong năm ấy, trên đường đi học về, tôi bị bắt cóc. Bọn chúng cho rằng tôi chính là cậu hai được cưng chiều nhất nhà họ Tề. Tề Thần khóc lóc nói với những kẻ kia rằng là nó mới đúng, đòi bọn chúng bắt nó đi.”
“Sau đó, bọn chúng bắt nó, thả tôi về nhà báo tin để người nhà đem tiền tới chuộc Tề Thần.”
Kể tới đây, Tề Thời dừng lại, anh ta không nói tiếp.
“Đội trưởng Dương, nếu là anh, anh có về nhà báo tin không?” Tề Thời hỏi Dương Minh Trăn.
Dương Minh Trăn trả lời: “Chắc chắn là có.”
“Nhưng tôi thì không.” Giọng điệu Tề Thời lạnh lùng hơn hẳn, trong mắt anh ta lẫn lộn nhiều cảm xúc không rõ, hai tay anh ta đan chặt vào nhau như đang cố nín nhịn điều gì khó chịu lắm. Qua hồi lâu, anh ta chỉ nói: “Tôi muốn nó chết hơn bất kỳ ai. Bởi vì nó chết rồi, nhà họ Tề sẽ chỉ còn một đứa con trai là tôi. Dù bọn họ không yêu thương thì vẫn phải chú ý đến tôi. Đứa con bọn họ yêu chết rồi, tôi là hy vọng duy nhất.”
Dương Minh Trăn sững người. Hắn không biết hồi nhỏ Tề Thời đã phải sống trong phủ lớn nhà họ Tề ra sao để đến mức mới chín tuổi mà tâm lý đã tiêu cực đến vậy.
Tề Thời cười cười, nói: “Chắc đội trưởng Dương thấy tôi rất đáng sợ nhỉ? Nhưng đâu còn cách nào đâu, tôi tận mắt chứng kiến cái chết của mẹ mình. Bà ấy bị người ta ném xuống giếng, vợ của Tề Thiên Vạn sai người lấp kín miệng giếng đó.”
“Ả đàn bà kia cười nói với tôi: A Thời, đây là cái giá để vào được nhà họ Tề, mẹ mày phải dùng thân xác mình trải đường cho mày. Thế nào, giờ mày còn dám vào không?”
“Khi đó, tôi mới năm tuổi. Ngoại trừ khóc, tôi chẳng thể làm gì. Thậm chí tôi còn không hiểu nổi câu bà ta nói với tôi có nghĩa là sao. Tôi chỉ biết rằng mẹ tôi chết rồi, bà ta dùng một cái kẹo hình thù đẹp đẽ dỗ tôi, đưa tôi về nhà họ Tề. Trở thành hộ vệ cho thằng con ba tuổi của bà ta, bà ta nói: Đó là em trai mày, từ nay về sau mày phải chú ý đến nó. Nó ăn cơm rồi mày mới được ăn, nó ngủ say rồi mày mới được ngủ.”
Nói tới đây, hốc mắt Tề Thời đã đỏ bừng, “Thế nên cái ngày lũ bắt cóc bắt Tề Thần đi, tôi vui vẻ hơn tất thảy. Cuối cùng cũng không còn ai cướp mất đồ của tôi, tôi có thể ăn ngủ theo ý mình, không cần chăm sóc nó nữa.”
“Ngày đó, sau khi về nhà, tôi không nói dù chỉ một câu với người khác.”
“Thế nhưng hôm đó, họ lại hỏi tôi: Tề Thời đâu, sao nó không về nhà cùng con?”
Dương Minh Trăn kinh ngạc: “Câu này nghĩa là sao?”
Tề Thời mỉm cười với Dương Minh Trăn, giọng điệu mang vẻ trêu tức: “Sau khi nghe thấy câu hỏi ấy, tôi khá bất ngờ. Chẳng lẽ mắt bọn họ có vấn đề, nhìn lầm tôi thành Tề Thần, cho rằng Tề Thời chưa về nhà. Tôi vốn định giải thích tôi là Tề Thời, tôi đã về rồi thì lại nghe mẹ Tề Thần nói: Thằng đó không về càng tốt, đi rồi thì cứ đi luôn đi. Để mẹ dẫn A Thần về phòng thử quần áo mới mua.”
“Bà ta kéo tay tôi vào phòng Tề Thần. Tôi thay bộ quần áo đẹp đẽ kia, bước tới trước chiếc gương lớn. Tôi sợ đến mức hét lên, không ngờ mặt tôi đã biến thành mặt Tề Thần!”
Dương Minh Trăn vô cùng sửng sốt, “Sao anh lại đổi mặt với Tề Thần?”
“Tôi không biết.” Tề Thời nói. “Tôi không biết tại sao từ sau khi rời khỏi tay bọn bắt cóc, mặt tôi đã biến thành mặt Tề Thần. Tôi chỉ biết sau khi biến thành Tề Thần, tôi có được mọi thứ mà trước đó chưa từng dám mơ đến. Cơm bón tận răng, nước dâng tận miệng, muốn gì được nấy, khiến tôi hoàn toàn quên luôn rằng tên mình là Tề Thời chứ không phải Tề Thần.”
“Bảo sao lúc đó bọn bắt cóc lại nhận nhầm anh em hai người. Nếu không phải Tề Thần liên tục khẳng định mình mới là cậu hai nhà họ Tề, có lẽ người bị bắt đi khi đó chính là anh.” Dương Minh Trăn phân tích.
Tề Thần gật nhẹ đầu: “Đúng vậy. Thế nên tôi vô cùng biết ơn Tề Thần đã hết lòng vì tôi. Nó chịu đòn roi thay tôi, trở thành con tin trong tay bọn chúng.”
Nghe đến đây, Dương Minh Trăn chợt cảm thấy có điểm là lạ. Hắn muốn làm rõ mạch suy nghĩ của mình, “Ban nãy anh nói anh mua cô dâu rối gỗ để hòa hoãn mối quan hệ giữa mình và Tề Thần, sau đó anh lại nói mặt anh đã biến thành mặt Tề Thần.”
“Rốt cuộc hiện tại anh là ai!” Dương Minh Trăn lạnh giọng hỏi.
Tề Thời đứng dậy, bước về phía Dương Minh Trăn ở ngoài song sắt, ý cười treo trên gương mặt.
“Cảnh sát Dương, chi bằng anh thử đoán xem tôi là ai?” Tề Thời chống tay lên song sắt.
Dương Minh Trăn rút súng, nhắm thẳng vào Tề Thời, khoảng cách giữa hai người chỉ vỏn vẹn năm bước chân.
“Sau khi trở thành Tề Thần, tôi chưa bao giờ nghĩ Tề Thần thật sẽ quay về. Nó xuất hiện trước cổng nhà họ Tề với gương mặt Tề Thời. Nó phẫn nộ ném một cục đá về phía tôi, khiến thái dương tôi bị thương một vết lớn. Sau đó, nó bị người ta đánh cho một trận.”
“Dù nó có giải thích nó mới là Tề Thần thế nào cũng không ai tin nó. Sau này, khi nó hoàn toàn trở thành Tề Thời, người trong nhà cũng biết cậu hai không bao giờ bám theo anh trai mình nữa…”
“Tôi dùng gương mặt của Tề Thần, trở thành cậu hai nhà họ Tề, sống một cuộc sống ăn chơi đàng điếm. Nó dùng gương mặt của Tề Thời nỗ lực phấn đấu, cuối cùng giành được sự công nhận của Tề Thiên Vạn, được ông ta cho thừa kế nhà hàng Tề Thiên.”
“Khi đó, tôi nghĩ mãi không hiểu tại sao tôi đã biến thành Tề Thần mà nó vẫn có thể cướp đoạt những thứ thuộc về tôi!”
“Sau khi nó trở thành ông chủ nhà hàng Tề Thiên, tôi và Lưu Nghênh Tuyết lên kế hoạch hãm hại nó, ai ngờ Tiết Lệnh Thăng lại cứu được nó!”
“Sau khi được cứu sống, nó nói với tôi: Anh à, em sẽ chứng minh rằng em còn phù hợp làm anh trai hơn anh.”
Tề Thời cười nhạt: “Thật nực cười, khi tôi là anh nó, nó luôn chạy theo gọi tôi “anh ơi”. Đến khi tôi thành em nó, nó lại muốn chứng minh nó có thể làm một người anh trai tốt hơn tôi. Từ trước tới nay, nó luôn muốn xuất sắc hơn tôi còn tôi thì không có chí tiến thủ, luôn đố kỵ nó, muốn cướp lấy mọi thứ của nó, từ gương mặt đến cuộc đời, thế mà nó lại chưa một lần oán hận tôi.”
“Sau khi Tề Thiên Vạn chết, tôi không tranh đấu nữa, vì kẻ ưu tú kia đã cướp hết mọi thứ của tôi rồi. Tôi nghĩ liệu tôi có nên thay đổi, trở thành một người tốt hay không. Hôm sinh nhật, nó dùng thân phận Tề Thời tặng cho tôi một cô dâu rối gỗ.”
Dương Minh Trăn lập tức truy hỏi: “Thì ra cô dâu rối gỗ kia thực sự là do “Tề Thời” tặng “Tề Thần”?”
Tề Thời tiếp tục nói: “Nó tặng cho tôi, nói rằng: Chúc mừng sinh nhật em trai, mong rằng sau này này em sẽ có một cơ thể khỏe mạnh. Khoảnh khắc ấy, tôi cảm thấy nó đang nhạo báng tôi. Sau khi cướp đoạt cơ thể nó, tôi suốt ngày ra vào chốn trăng hoa, nhưng cơ thể này vẫn bất lực… Vậy mà nó lại dám lấy chuyện này ra nhạo báng tôi!”
“Khi đó, tôi nghĩ nếu tôi có thể đổi cơ thể với nó thêm một lần nữa, vậy có phải tôi sẽ lại giành được mọi thứ thuộc về nó. Và rồi mong muốn đó trở thành hiện thực…”
Nói tới đây, Tề Thời bật cười: “Có lẽ cậu em trai thân yêu của tôi nằm mơ cũng không ngờ được rằng cuối cùng cô dâu rối gỗ sẽ nhắm vào nó. Khi người phụ nữ đó xuất hiện trong nhà tôi, cô ta nói: Anh không phải Tề Thần, anh là Tề Thời.”
“Tôi rất kinh ngạc, chuyện đã trôi qua mười mấy năm, vậy mà lại có người chỉ nhìn thoáng qua đã biết thân phận thật của tôi. Tôi thực hiện một giao dịch với người phụ nữ đó, nhờ cô ta đổi lại cơ thể giúp mình, tôi sẽ giúp cô ta có được một gia đình.”
“Gia đình đó là Tiết Lệnh Thăng!” Dương Minh Trăn thốt lên, “Anh chuyển thứ đó cho Tiết Lệnh Thăng?”
Tề Thời gật đầu, “Sau khi lấy lại được cơ thể mình, tôi đưa người phụ nữ đó tới nhà Tiết Lệnh Thăng. Tôi muốn diệt gọn chủ tớ bọn họ trong một mẻ, để bọn họ tự nếm trái đắng.”
“Tôi vốn tưởng mọi chuyện đến đó là xong, tôi chỉ cần giấu hết những thứ đó đi thật kỹ là tôi có thể tiếp tục làm ông chủ nhà hàng Tề Thiên, không phải tốn nhiều công sức đã có được thiên hạ nó dốc sức gây dựng mười mấy năm.”
“Cho đến khi người của quán cà phê Ước Hẹn Xanh Lam tìm tới, tôi mới biết phía sau chuyện này còn có âm mưu lớn đến thế.”
Dương Minh Trăn đi vòng qua cái bàn, tiến về phía Tề Thời phía bên trong song sắt, “Âm mưu gì!”
Tề Thần bỗng nhiên ôm bụng, nét mặt đau đớn.
“Anh làm sao thế hả!” Dương Minh Trăn hỏi.
“Hình như bụng tôi hơi khó chịu, tôi muốn uống nước…” Tề Thời lặp đi lặp lại, “Tôi muốn uống nước, muốn uống nước.”
Dương Minh Trăn không nghĩ gì đã đưa cốc trên bàn của mình cho anh ta.
Nhận lấy cốc nước, Tề Thời uống cạn trong một hơi. Anh ta không ngừng nói: “Tôi khát quá, tôi vẫn muốn uống nước, uống thật nhiều, thật nhiều nước.”
Dương Minh Trăn lập tức nhận ra Tề Thời cũng trúng phải loại độc giống như Tiết Lệnh Thăng và Tề Thần. Có lẽ trong bụng anh ta cũng có giun bờm ngựa biến dị.
Tề Thời khổ sở kêu gào, tay anh ta không ngừng đập vào song sắt, chỉ hận không thể đập nó gãy làm đôi.
Ngay sau đó, gân xanh nổi vằn vện trên mặt anh ta, một con sâu dài ngoẵng màu đen chui ra từng miệng.
Đó là lần đầu tiên Dương Minh Trăn nhìn thấy giun bờm ngựa. Nó phải to gấp mấy lần giun bờm ngựa bình thường, ước chừng to cỡ ngón tay út.
Hết con này đến con khác bò ra từ miệng, mũi, tai Tề Thần.
Tề Thần vẫn tiếp tục gào thét: “Nước! Nước!…”
Dương Minh Trăn biết giun bờm ngựa muốn rời khỏi vật chủ rồi. Dù có uống nước hay không, vật chủ Tề Thời đều sẽ chết, giống như bọ ngựa vậy.
Tiếng gào của Tề Thời càng lúc càng to hơn. Mặt anh ta không còn là mặt của một người bình thường nữa mà đã xảy ra biến dị.
Dưới lớp da mặt anh ta, dường như có con giun bờm ngựa khổng lồ đang bò. Mục tiêu cuối cùng của chúng là đôi mắt.
Tề Thần gào thét: “ĐAU QUÁ! CỨU TÔI VỚI!”
Dương Minh Trăn giơ súng, nhìn anh ta với vẻ không đành lòng: “Có lẽ tôi có thể giúp anh kết thúc sự đau đớn này.”
Khung cảnh này hệt như khoảnh khắc hắn nổ súng vào Hà Phục hai năm trước.
“Pằng” một tiếng, một viên đạn găm thẳng vào tim Tề Thời.
Anh ta ngã vật ra đất, ba, bốn con giun bờm ngựa chui ra khỏi lỗ đạn.
Hắn không thể đếm được rốt cuộc tên bồi bàn của quán cà phê Ước Hẹn Xanh Lam kia đã gieo vào cơ thể người này bao nhiêu con giun bờm ngựa.
Nếu sức mạnh của bồi bàn quán cà phê Ước Hẹn Xanh Lam đã lớn đến thế, vậy phải chăng Hà Phục một mình lẻn vào đó đang lành ít dữ nhiều?
Nghĩ đến đây, Dương Minh Trăn quay người, sải bước lao ra ngoài, ra lệnh: “Lập tức theo tôi tới quán cà phê Ước Hẹn Xanh Lam!”
Cậu cảnh sát trực ban đang ngủ gà ngủ gật ngã lăn khói ghế, trông thấy đội trưởng cao to dũng mãnh của cục mình đang cầm súng lao ra khỏi cục cảnh sát.