Cửa lớn của quán cà phê Ước Hẹn Xanh Lam treo một ổ khóa trông vô cùng tinh xảo, Hà Phục dễ dàng bước vào trong. Chuyện này không phải vì y có bản lĩnh phá khóa lợi hại mà ổ khóa kia vốn chẳng hề khóa. Nó chỉ như một món đồ trang trí đẹp mắt, treo đó mà không đem lại bất kỳ tác dụng gì.
Hà Phục đẩy cửa bước vào không hề đắn đo. Hiển nhiên, chủ quán cà phê đã phát hiện ra y. Ổ khóa được treo đó nhưng không khóa lại hệt như đang thử sự can đảm của khách ghé tới xem kẻ đó có dám đi bước này hay không. Một khi đã như vậy, là khách, y nên chiều ý chủ nhà.
Sau khi vào trong quán cà phê Ước Hẹn Xanh Lam, Hà Phục như một vị khách tới tham quan. Y nhàn nhã lách qua những hàng bàn ghế, đi tới chính giữa quán cà phê. Bên trong rất tối, không có bất kỳ ánh sáng nào khác ngoài ánh trăng rọi từ ngoài vào. Y thấy bài trí trong quán cà phê vẫn giống hệt mấy ngày trước, trên bàn vẫn còn những chiếc cốc, bên trong dường như vẫn có cà phê.
Cà phê đầy trong cốc, thậm chí còn bốc lên hơi nóng như cố tình được đặt ở đó để mời người ghé tới thưởng thức.
Hà Phục cảm thấy rất kỳ lạ, ban đêm mà lại có người tới uống cà phê sao?
Y không động vào cốc cà phê đó vì trong quán có một thứ thu hút sự chú ý của y. Phía bên phải quán vô duyên vô cớ có một cái tủ rất lớn. Mấy ngày trước, khi tới đây uống cà phê, y đã để mắt đến nó. Chẳng qua lúc ấy là ban ngày, trong quán cà phê có nhiều người, hơn nữa chiếc tủ cũng được khóa lại. Một cái tủ gỗ lớn đặt ngay trong gian chính, không muốn khiến người ta chú ý cũng khó.
Cái tủ được làm bằng gỗ lim, chiều cao ngang với con người. Dựa theo kích thước này, ước chừng nó có thể chứa hai người bên trong.
Trong này sẽ giấu thứ gì? Với nghi vấn đó, Hà Phục chậm rãi bước về phía cái tủ, y gần như không phát ra tiếng bước chân. Ngay khi đến gần cái tủ, sau lưng chợt vang lên tiếng động.
Hà Phục trốn ra đằng sau tủ bằng tốc độ nhanh nhất. Cửa quán cà phê Ước Hẹn Xanh Lam bị đẩy ra, ánh trăng soi rọi, không gian quán sáng hơn hẳn. Y thấy có hai người nghênh ngang đi tới.
Đó là hai thanh niên y chưa gặp bao giờ. Nhìn từ cách ăn mặc, bọn họ không giống như người có thể tới quán cà phê Ước Hẹn Xanh Lam. Hai người họ một cao một thấp, sau khi bước vào quán cà phê, cả hai lập tức chọn chỗ ngồi xuống.
Hà Phục cảm thấy rất kỳ quái, chẳng lẽ hai người kia đêm hôm khuya khoắt tới đây uống cà phê?
Không phải đợi lâu, người cao hơn bắt đầu nói chuyện.
“Anh đã nói với chú em rồi, ban đêm quán cà phê này không khóa cửa đâu, cà phê bên trong thích uống bao nhiêu cứ uống.” Người cao hơn vỗ vai người thấp hơn, “Chẳng hiểu chú em sợ cái đếch gì, cứ mạnh dạn uống đi xem nào.”
Người thấp hơn hơi run giọng: “Nhỡ chẳng may bị người ta phát hiện thì sao?”
“Không đâu, anh đã đến đây uống nhiều lần lắm rồi. Anh nhớ có lần anh còn gặp vài thằng khác nữa kìa. Bọn họ nói trong này sẽ có một cô nàng xinh đẹp đi ra khiêu vũ.” Nói tới đây, người cao hơn đã lộ rõ vẻ hào hứng, “Phải rồi, chúng ta đi khóa cửa đi, vờ như đêm nay quán không mở. Thế thì gái đẹp sẽ thuộc về anh và chú!”
Người thấp hơn hỏi: “Cửa phải khóa từ bên ngoài, khóa rồi thì chúng ta vào làm sao?”
Người cao hơn phì cười: “Đần, chú em đần thật đấy. Chẳng phải ở đây có rất nhiều cửa sổ à. Chú em cứ chọn đại một cái để trèo ra khóa cửa, xong xuôi thì trèo vào. Chờ đến khi cô nàng xinh đẹp kia đi ra, chúng ta xong việc lại trèo cửa sổ chuồn đi.”
“Anh Hải đúng là thông minh.” Người thấp hơn cười hì hì, nói, “Vậy em ra ngoài khóa cửa. Anh không được ăn mảnh đâu đấy.”
Anh Hải nói sang sảng: “Anh với chú em là gì với nhau nào. Chẳng phải anh thấy chú em chưa bao giờ được uống cà phê của Tây nên mới dẫn chú em đến đây thưởng thức à. Mau đi khóa cửa đi, gái đẹp sắp ra rồi đấy.”
“Vâng vâng vâng, em đi ngay.”
Cửa sổ mà người kia chọn khá gần chỗ Hà Phục nấp. Thấy hắn đi sang phía này, Hà Phục nhanh chóng nấp sang góc khác của tủ. Kẻ kia thoáng thấy một cái bóng đen di chuyển, hắn nhìn sang phía cái tủ, “Anh ơi, sao em cảm giác chỗ này có người ấy?”
“Hỏi thừa, đương nhiên là có người rồi. Cô nàng kia sống trong quán cà phê, chỉ là ban ngày không trông thấy, đến tối mới xuất hiện thôi.” Anh Hải ngả người tựa vào lưng ghế, hai chân gác lên bàn, hận không thể bắt cô nàng kia đấm vai bóp chân cho mình ngay và luôn.
“À.” Người thấp hơn thành thật đi về phía cửa sổ. “Phịch” một tiếng, hắn nhảy ra ngoài, đi qua khóa cửa chính lại sau đó nhanh nhẹn trở về chỗ anh Hải.
Dựa theo cuộc đối thoại của bọn họ, Hà Phục phỏng đoán, quán cà phê vẫn mở cửa vào ban đêm. Chẳng qua vì bên trong không bật đèn nên người qua đường cũng không biết có người ở đó. Cô gái mà bọn họ nhắc tới có thể là chủ nhân chưa từng lộ diện của quán cà phê Ước Hẹn Xanh Lam, cũng có thể là cô dâu rối gỗ đang mất tích.
Nghĩ đến đây, Hà Phục quyết định rời khỏi chỗ nấp. Y cũng muốn nhìn xem rốt cuộc cô gái xinh đẹp kia trông ra sao.
Đang lúc y dợm bước, tiếng kẽo kẹt nho nhỏ chợt vang lên từ trong cái tủ. Hai thanh niên đang uống cà phê không chú ý đến nhưng Hà Phục lại nghe thấy rất rõ. Cánh cửa tủ mở ra.
Người thấp hơn chợt hét lên: “Ối, làm em hết cả hồn. Em còn tưởng là nữ quỷ nữa chứ.”
Anh Hải nhìn theo ánh mắt hắn, thấy một cô gái trẻ trung đang đi về phía hai người. Cô gái mặc một bộ váy lụa, mái tóc đen búi cao trông rất đẹp.
“Anh nói chú ngây đúng nỏ sai!” Anh Hải vừa hứng lên, tiếng địa phương cũng buột miệng thốt ra. Hắn tóm lấy người thấp hơn kia, nói, “Nữ quỷ đâu mà nữ quỷ, để anh cho chú mày cùng hưởng tiên trên trời.”
Hai người cùng nhìn về phía cô gái kia. Cô gái nhoẻn miệng cười trông rất dịu dàng, thùy mị: “Hai vị khách quý, cà phê đêm nay ngon không ạ?”
Anh Hải lập tức cầm cốc cà phê lên uống cạn, khen lấy khen để: “Rất ngon, cực kỳ ngon. Không biết đêm nay em Lương muốn biểu diễn bài gì?”
Em Lương? Hà Phục sững người. Khi Hình Đình kể chuyện của Tiết Lệnh Thăng cho y nghe, cô gái đóng giả làm vợ Tiết Lệnh Thăng chẳng phải tên Lương Ngẫu hay sao?
Lương Ngẫu bật cười: “Anh này nữa. Đêm nay Lương Ngẫu không biểu diễn. Lương Ngẫu muốn chọn một trong hai người làm chồng.”
Anh Hải và người thấp hơn nghe thấy thế thì mừng húm. Cả hai hồ hởi xoa tay, nhoáng cái đã quên béng tình nghĩa anh em khi trước, hô với Lương Ngẫu: “Chọn anh, chọn anh này!”
Lương Ngẫu nhìn hai người trước mặt mình, ra vẻ đắn đo: “Cả hai anh đều là thanh niên tốt, nhưng Lương Ngẫu chỉ có một mình thôi, không thể phân thân thành hai. Chi bằng…”
“Chi bằng chọn tôi đi, cô Lương.” Một giọng nói bất thình lình vang lên cắt ngang lời Lương Ngẫu. Anh Hải và người thấp hơn kia đồng loạt nhìn về phía thanh niên xuất hiện sau lưng Lương Ngẫu.
“Mày vào đây từ bao giờ?” Người thấp hơn cảm thấy rất kỳ lạ. “Nãy giờ mày vẫn trốn phía sau cái tủ!”
Hà Phục nhếch môi cười, “Tôi không trốn. Tôi chỉ đang nghiên cứu xem trong cái tủ này cất giấu bí mật gì. Hóa ra…”
Y cố ý kéo dài giọng, mắt chăm chăm quan sát từng biểu cảm trên mặt Lương Ngẫu: “… Là cất giấu một mỹ nhân.”
“Ha ha, sao anh đây dám mạnh miệng đòi em chọn anh vậy.” Lương Ngẫu hơi nhếch môi, nở một nụ cười trào phúng, “Anh có điểm gì hơn người?”
“Không có gì hơn người cả. Chỉ là tôi sẽ lâu chết hơn tất cả những người chồng trước của cô.” Hà Phục nghiêm túc nói, “Vì cô sẽ chết trước tôi.”
“Mày!” Anh Hải và người thấp hơn cùng quát lên, “Mày đang nguyền rủa bọn tao đấy à!”
Nét cười trên mặt Lương Ngẫu càng sâu thêm, “Thật ư? Em đây mỏi mắt chờ mong.”
“Thực ra tôi rất ghét những kẻ cười giả tạo hơn cả tôi.” Hà Phục nâng tay phải, sợi tơ đỏ trong lòng bàn tay như một con rắn nhỏ xíu lao thẳng về phía Lương Ngẫu.
Lương Ngẫu phản ứng rất nhanh. Cô ta lùi về phía sau, đẩy anh Hải và người thấp hơn kia ra đằng trước. Sợi tơ đỏ dừng khựng lại giữa không trung.
“Mày không nên chọc điên tao sớm như vậy.” Lương Ngẫu nói, “Tính mạng bọn họ vẫn đang nằm trong tay tao.”
Nói rồi, cả anh Hải và người thấp hơn đồng loạt mất ý thức. Bọn họ điên cuồng tấn công về phía Hà Phục. Cùng lúc đó, vài con giun bờm ngựa choi ra từ mắt, mũi, miệng bọn họ.
Sợi tơ đỏ trong tay Hà Phục lạnh lùng xuyên thủng bụng hai người kia. Y cực kỳ ghét thứ sâu bọ hạ đẳng này.
“Ta tới đây vốn không phải vì cứu bọn họ.”
Tơ đỏ của Hà Phục xuyên qua bụng anh Hải, lao nhanh về phía đầu Lương Ngẫu. Lương Ngẫu tiếp tục lùi về sau, tay phải cầm đao chém đứt sợi tơ.
Sợi tơ kia đứt rồi lại dài ra!
Thấy vậy, nét mặt Lương Ngẫu thay đổi. Màu da cô ta vốn đã trắng hơn người bình thường rất nhiều, giờ lại càng bợt bạt hệt như tờ giấy. Giọng cô ta run rẩy: “Mày là chủ tiệm cá Số 7?”
Hà Phục không hề có ý định thu tay, sợi tơ đỏ tiếp tục tấn công Lương Ngẫu.
“Mày chưa bao giờ nhúng mũi vào những chuyện này. Vì tính mạng mình nên tao mới phải làm như thế.” Lương Ngẫu quát lên, “Mày không có quyền quản tao!”
“Ngươi động vào người của ta. Ta muốn ngươi nói cho ta biết cậu ấy ở đâu.”
Không biết Hà Phục đã xuất hiện trước mặt Lương Ngẫu từ bao giờ. Sợi tơ đỏ trong tay y siết lấy cổ Lương Ngẫu, làn da trắng trẻo của cô ta xuất hiện vết hằn đỏ. Chỉ cần nhẹ nhàng thít chặt thêm, dù là người hay gỗ, cô ta vẫn sẽ mất đầu.
“Ai chứ?” Lương Ngẫu đau đớn hỏi.
“Hình Đình, người bị các ngươi bắt đi.” Hà Phục nói, “Chỉ cần giao cậu ấy ra, ngươi sẽ không mất đầu lần nữa.”
Lương Ngẫu sững sờ nhìn y: “Bảy trăm năm trước, đầu tao do mày cắt?”
Hà Phục ngơ ngẩn ngẫm lại câu mình vừa nói. Ngươi sẽ không mất đầu lần nữa? Chẳng phải điều này có nghĩa là bảy trăm năm trước, cô dâu rối gỗ kia đã bị y cắt đầu một lần hay sao? Y và cô ta biết nhau nhưng Hà Phục lại không nhớ nổi. Gương mặt của Lương Ngẫu là gương mặt y trông thấy lần đầu tiên, y hoàn toàn không biết gì về những chuyện đã qua.
“Người đàn ông khi xưa tạo ra tao đã không tiếc công mời chủ tiệm cá Số 7 tới cắt đầu tao để giết tao. Tao ngủ say bảy trăm năm, là chủ quán cà phê Ước Hẹn Xanh Lam đã đánh thức tao. Ông ta hứa rằng chỉ cần tao làm việc cho ông ta, vết thương trên cổ tao có thể lành lại.” Giọng Lương Ngẫu trở nên vô cùng âm u, lạnh lão, “Giờ tao sẽ không để mày cắt đầu tao nữa!”
Hà Phục cảm giác được rằng cơ thể Lương Ngẫu đang biến đổi, cô ta đang điều khiển một thứ gì đó.
Cho đến khi một giọng trẻ con non nớt chợt vang lên sau lưng, y mới biết rốt cuộc Lương Ngẫu đã triệu hồi thứ gì.