“Anh đoán đúng, Thu Minh Lộ thực sự từng cải trang thành Thu Bạch Mai ra vào sảnh Long Môn vài lần mà không bị phát hiện.
Vừa tới tiệm cá Số 7, “van mồm” Dương Minh Trăn như được mở ra, một hơi nói hết tất cả manh mối điều tra được trong mấy ngày gần đây cho Hà Phục. Hình Đình đứng cạnh nghe mà tròn mắt, tất cả những gì Dương Minh Trăn nói đều khớp với suy đoán trước đó của Hà Phục.
Hà Phục ôm mèo đen yên lặng ngồi trên sô pha. Chờ đến khi Dương Minh Trăn nói xong, nét mặt y cũng không hề thay đổi, hệt như tất cả những chuyện Dương Minh Trăn vừa nói đều không khiến y bất ngờ. Một lúc lâu sau y mới hỏi: “Cậu mới nói Thu Minh Lộ ở bên Chương Vi vì cô ta có thể giúp Chương Vi cược đâu thắng đó?”
“Đúng, trên chiếu bạc, Chương Vi nghe Thu Minh Lộ răm rắp, hai người kiếm được không ít tiền.” Dương Minh Trăn vò đầu, “Đâu ra người đoán được chuẩn như thế cơ chứ?”
Hà Phục nhếch môi cười, “Có lẽ không phải đoán, là cô ta tận mắt nhìn thấy.”
“Ý anh là mắt Thu Minh Lộ có thể nhìn thấu mọi thứ trên sòng bạc?” Hình Đình bạo gan đưa ra phỏng đoán, “Chẳng lẽ Thu Minh Lộ cũng là dị nhân?”
Dương Minh Trăn đang cầm chén trà lên uống, nghe Hình Đình nói vậy, hắn lập tức trả lời: “Về Thu Minh Lộ, tôi đã bảo Thôi Lương đến bệnh viện cô ta từng khám để điều tra, nghe nói là bệnh về mắt.”
“Thú vị đấy.” Hà Phục nói, “Một đôi mắt có thể nhìn thấu canh bạc.”
“Bên cạnh chuyện này, còn một chuyện cũng thú vị không kém.” Dương Minh Trăn đặt chén trà xuống, “Hai năm trước, vụ án mất tích chấn động cả Trà Thành, trong số mười hai người mất tích, chỉ có bốn người an toàn trở về. Tên của cả bốn người này đều xuất hiện trong danh sách khách tới dự triển lãm Địa Ngục.”
Hà Phục chợt thay đổi nét mặt, nụ cười thường trực biến mất, y nhìn thẳng vào mắt Dương Minh Trăn, hỏi: “Là những ai?”
“Hướng Xuân Nguyên, Hạ Tiểu Vân, Thu Bạch Mai, Phùng Đông. Tên của bốn người này vừa khéo có đủ xuân hạ thu đông như Mỹ Nhân Địa Ngục.” Dương Minh Trăn nghiêm mặt, “Tôi nghi ngờ sự xuất hiện của Mỹ Nhân Địa Ngục chính là nhằm giết bốn người thoát chết thành công trong vụ án mất tích năm đó. Có lẽ tên hung thủ kia vẫn luôn ẩn nấp bên cạnh chúng ta. Nhưng tôi không hiểu tại sao đến tận hai năm sau gã mới giết bốn người này…”
Nghe vậy, Hình Đình thấy rất hoang mang, “Án mất tích ở Trà Thành hai năm trước không phải là do bọn buôn người lừa bán con gái nhà lành à? Sao giờ lại dây mơ rễ má gì với Mỹ Nhân Địa Ngục?”
Dương Minh Trăn liếc nhìn Hình Đình, hiện tại hắn không biết có nên nói sự thật hay không. Vụ án mất tích hai năm trước đã khiến cả Trà Thành dậy sóng, chỉ trong một tháng mất tích liên tục mười hai người, cảnh sát lại bó tay trước kẻ thủ ác. Mãi sau này bọn họ mới quyết tâm để nữ cảnh sát trong cục làm mồi nhử dụ tội phạm xuất hiện mới đánh được đến hang ổ, cứu những nạn nhân bị bắt cóc. Lần đó, đội cảnh sát ra quân mười ba người, cuối cùng bị tiêu diệt sạch, chỉ còn một mình hắn sống sót.
Cục cảnh sát Trà Thành luôn coi đây là một nỗi nhục, vậy nên cũng tuyên bố với mọi người rằng bọn bắt cóc là một nhóm buôn người.
Bọn buôn người thông thường đâu thể có sức mạnh đáng gờm đến vậy. Họ không dám tiết lộ rằng thực ra kẻ bắt cóc không phải người thường mà là quái vật, một con quái vật lì lợm, đến tận hôm nay vẫn chưa ai tìm ra được nó.
“Chuyện không đơn giản vậy đâu.” Dương Minh Trăn nói, “Bất kể là án mất tích năm đó hay Mỹ Nhân Địa Ngục hiện tại, sức mạnh của kẻ thủ ác đều đã nằm ngoài sức tưởng tượng của tôi. Rất có thể bọn họ không phải con người. Với năng lực của cục cảnh sát, bọn tôi không thể bắt được lũ dị loại này…”
Nghe thấy ba chữ “lũ dị loại”, Hình Đình sững lại. Ánh mắt hắn đảo qua đảo lại quan sát Dương Minh Trăn và Hà Phục. Chẳng lẽ Dương Minh Trăn đã biết hắn và Hà Phục đều là dị nhân?
Vậy cũng có nghĩa là hiện tại Dương Minh Trăn đang nghi ngờ Hà Phục và hắn?
“Đội trưởng Dương, cậu đang nghi ngờ tôi à?”
Hà Phục thả mèo đen xuống sô pha, y ngẩng đầu mỉm cười, “Thực ra trước nay cậu chưa từng tin tưởng tôi. Mỗi lần gặp chuyện, cậu luôn chạy tới đây, nói với tôi đầu tiên, thực chất là muốn cảnh cáo tôi rằng tôi vẫn luôn nằm trong phạm vi giám sát của cậu. Nếu đã là như thế, vậy tại sao đội trưởng Dương vẫn còn muốn nói những gì cậu điều tra được cho tôi?”
“Cậu không sợ tôi sẽ giết nốt ba người còn lại à.” Y cố tình kéo dài âm cuối, nét trào phúng hiện rõ trong đôi mắt đen.
Dương Minh Trăn phẫn nộ tiến tới tóm lấy cổ áo Hà Phục, kéo y lên khỏi ghế sô pha, “Vậy anh nói tôi nghe chỗ nhốt Lương Ngẫu và thằng nhãi kia chỉ có tôi với anh biết, tại sao hai người họ lại trốn được! Thân Tiểu Văn nói với tôi rằng đêm đó chính anh đã tới căn phòng giam kia!”
Dương Minh Trăn cực kỳ tin tưởng hai anh em họ Thân. Ba người họ đã vào sinh ra tử cùng nhau nhiều lần, vậy nên khi đưa Lương Ngẫu và đứa trẻ kia vào ngục giam, chỉ có mấy người bọn họ có mặt. Đương nhiên hai anh em họ Thân sẽ không phản bội hắn, giúp Lương Ngẫu trốn thoát chỉ có thể là Hà Phục.
“Ban đầu, chính anh nói muốn thẩm vấn Lương Ngẫu nên tôi mới cho anh biết nơi giam giữ cô ta. Nhưng giờ thì sao, cô ta trốn mất rồi!” Dương Minh Trăn quát vào mặt Hà Phục, “Hôm nay khi ra khỏi cục cảnh sát, tôi thấy trên xe tôi có một tờ giấy, trên đó viết rằng đêm qua chính anh đã vào phòng giam đó. Tờ giấy là Thân Tiểu Văn để lại cho tôi vì tôi từng dặn cậu ta cẩn thận mồm miệng, đừng nói những lời dư thừa trong cục cảnh sát. Tôi nghi ngờ trong cục cảnh sát có nội gián nên cậu ta sẽ viết những chuyện quan trọng vào giấy, để trong xe cho tôi.”
Dương Minh Trăn lấy tờ giấy đó ra đặt trên bàn, giấy trắng mực đen rành rành viết rằng: Đêm qua Hà Phục tới gặp Lương Ngẫu.
Hình Đình giật mình quay sang nhìn Hà Phục, “Đêm qua anh tới nhà giam? Tôi còn tưởng nửa đêm nửa hôm tôi nhìn nhầm chứ, hóa ra anh thật sự đi ra ngoài.”
Hắn vẫn nhớ đêm qua bị đau bụng nên hắn đi vệ sinh đến ba lần, lần cuối cùng thì thấy có người bước ra từ phòng Hà Phục.
“Nhân chứng vật chứng rõ ràng.” Dương Minh Trăn nói, “Anh giải thích cho rõ ràng xem nào, tại sao anh lại thả Lương Ngẫu và đứa trẻ kia chạy trốn!”
Mười ngày trước, bọn họ bắt được hai kẻ chủ mưu trong vụ án giun bờm ngựa tại quán cà phê Ước Hẹn Xanh Lam, Lương Ngẫu và đứa trẻ không có tên kia. Vì cả hai bọn họ đều là dị nhân, Dương Minh Trăn đặc biệt giam cả hai vào phòng giam mật không thể phá trong cục cảnh sát, số của căn phòng giam chỉ có bốn người biết. Hà Phục từng đề xuất yêu cầu muốn thẩm vấn Lương Ngẫu, hắn đã đồng ý.
Suốt mấy ngày trước đó, hắn vẫn chờ Hà Phục tới thẩm vấn Lương Ngẫu. Hắn cũng rất muốn biết rốt cuộc Hà Phục muốn thẩm vấn Lương Ngẫu chuyện gì.
Hắn đợi mấy hôm liền nhưng Hà Phục vẫn không có hành động gì. Đến đêm hôm qua, sau khi Hà Phục tới phòng giam, Lương Ngẫu và đứa trẻ liền biến mất.
Điều này khiến người ta không thể không nghi ngờ rằng chính Hà Phục là người đã thả bọn họ đi.
Giờ phút này, hai cặp mắt đầu nhìn chằm chằm vào Hà Phục, Dương Minh Trăn và Hình Đình đều đang chờ đợi câu trả lời của y.
“Quả thật đêm qua tôi có ra ngoài.” Hà Phục nói. “Tôi tới phòng giam 107 nhưng không thấy Lương Ngẫu, chỉ thấy Thân Tiểu Văn ngất xỉu trên sàn.”
“Anh nói dối!” Dương Minh Trăn nói. “Thân Tiểu Văn trông thấy anh đi vào, sau đó anh đánh ngất cậu ta. Giờ anh lại dám nói với tôi rằng anh không thấy Lương Ngẫu. Anh nghĩ tôi sẽ tin anh à?”
Hà Phục thong dong trả lời: “Tin hay không, chẳng phải trong lòng đội trưởng Dương đã có đáp án rồi hay sao?”
Dương Minh Trăn nghẹn họng. Đúng là hắn đã có tự đáp án trong lòng, chính là chưa bao giờ tin tưởng thanh niên trước mặt này.
“Vậy phiền anh theo tôi về cục cảnh sát.” Dương Minh Trăn lôi còng tay ra, “Anh ngoan ngoãn chờ trong phòng giam đi. Nếu anh trong sạch, tôi sẽ thả anh ra.”
Hà Phục ngoan ngoãn chìa tay tới, chờ Dương Minh Trăn đeo còng lên cho mình.
“Không thể nào, y có lý do gì để thả bọn họ chứ…” Nhìn cảnh đó, Hình Đình không biết phải làm sao. Hiện tại hắn nên nói gì đây? Ông chủ của hắn bị cảnh sát bắt mất rồi, hắn phải làm gì đây?”
Dương Minh Trăn quắc mắt với Hình Đình, “Tốt nhất cậu đừng nói linh tinh, không thì tôi bắt cả cậu luôn đấy.”
Hình Đình lập tức im miệng.
Hà Phục mỉm cười, nói: “Yên tâm, tôi sẽ về sớm thôi.”
Dương Minh Trăn dẫn Hà Phục đi, tiệm cá Số 7 chỉ còn Hình Đình và mèo đen.
Ngày hôm sau, Hình Đình ngồi trên chiếc ghế sô pha Hà Phục thường ngồi, trong lúc vô tình, tay hắn thò xuống khe đệm,
Dường như hắn chạm phải thứ gì đó bên trong.
Hình Đình vươn tay vào sâu thêm chút nữa, cuối cùng cũng chạm được hẳn vào.
“Đây là…” Hắn nhìn thứ mình lấy được ra từ trong khe đệm, đó là bốn bức ảnh đen trắng chụp lại bốn bức Mỹ Nhân Địa Ngục. Trên những bức ảnh có người dùng bút máy mực xanh viết tên bốn người.
Bốn cái tên này chính là bốn người đã an toàn trở về trong vụ án mất tích Dương Minh Trăn nói. Tuy sống sót nhưng bọn họ lại bị vẽ vào những bức tranh thể hiện cái chết.
Không ngờ Hà Phục đã điều tra ra bốn người này trước Dương Minh Trăn.
Chẳng lẽ Hà Phục thực sự là người thả cho Lương Ngẫu trốn đi?
Hình Đình vò đầu suy nghĩ, Hà Phục có lý do gì để thả Lương Ngẫu đi kia chứ?
Hình Đình tiếp tục lật xem những bức ảnh. Ngoài bốn bức chụp lại Mỹ Nhân Địa Ngục, còn có hai bức chụp hai bức tranh xuất hiện trong phòng Thu Bạch Mai.
Hai bức tranh này được vẽ một cách vô cùng rối loạn, đó là cảm giác đầu tiên chúng mang đến cho người ta. Hình Đình từng nhiều lần nhìn thấy Hà Phục cầm hai bức ảnh này quan sát, dường như y từng ghép chúng vào với nhau…
“Ghép vào thế này nhỉ?” Hình Đình ghép hai bức tranh vào với nhau theo hướng trái phải nhưng không phát hiện gì. Tiếp đó, hắn ghép thử theo hướng trên dưới, hắn kinh hãi, “Gì thế này?”
Hai bức tranh ghép thành một hoa văn quái dị, trông giống như một đóa hoa.
Hình Đình tin rằng những bức ảnh này do Hà Phục giấu vào trong sô pha. Y cố tình giấu vào đây để hắn tìm ra!
Nhưng hoa văn quái dị này có thể nói lên điều gì? Chắc chắn Hà Phục đã phát hiện được bí mật này, thế nhưng y lại chẳng nói gì cả, tình nguyện để cho Dương Minh Trăn bắt đi. Rốt cuộc là tại sao?
Hình Đình nghĩ không ra. Hắn chưa từng thấy hoa văn này, đương nhiên cũng không thể đoán được điều gì hữu ích.
Hắn chợt nhớ tới vụ án quái đản ở nhà họ Trương do cá trong tiệm cá Số 7 trốn đi gây chuyện. Vậy lần này liệu có phải cũng là một con cá khác trốn đi, biến thành hình hài Hà Phục, thả Lương Ngẫu và đứa trẻ kia đi không?
Nghĩ vậy, Hình Đình lập tức chạy tới chỗ bể cá.
Bể cá cao ngang người có ánh sáng màu xanh lục chiếu ngược lên từ dưới đáy, bầy cá đang bơi lội bên trong, hắn nghiêm túc nhẩm đếm…
Ngoại trừ Ảnh Ngư đã bị bắt, trong bể còn đúng sáu con.
“Không có cá bỏ trốn, chẳng lẽ thật sự là Hà Phục thả Lương Ngẫu đi?” Hình Đình vẫn cảm thấy không thể nào tin nổi. Tại sao Hà Phục lại phải thả Lương Ngẫu y khó khăn lắm mới bắt được đi. Không thể có chuyện đó được, chắc chắn là có người giả mạo Hà Phục.
Hắn sờ lên mặt mình, chẳng lẽ trong Trà Thành còn có dị nhân khác, dị nhân kia cũng biết đổi mặt?
Nếu đúng như thế, vậy thì dị nhân biết đổi mặt chính là nội gián mà Dương Minh Trăn nói?
Hình Đình càng nghĩ càng cảm thấy đáng sợ. Nếu trong cục cảnh sát thật sự có nội gián, vậy có phải Hà Phục vào đó sẽ lành ít dữ nhiều không? Dù sao ngay từ đầu Dương Minh Trăn chưa bao giờ nghĩ sẽ đứng về phía Hà Phục, hai người họ luôn đối đầu nhau. Giả sử nội gián muốn giết Hà Phục, vậy thì giờ Hà Phục vào tù chẳng phải đúng như những gì kẻ đó mong muốn sao?
“Không được, dù gì anh cũng từng giúp tôi. Làm người không thể vong ân phụ nghĩa. Chờ đó tôi tới cứu anh!”
Nghĩ vậy, Hình Đình cầm con dao gọt hoa quả trên bàn lên, một lần nữa rạch lên vết sẹo phía sau tai.
Hắn phải biến thành Dương Minh Trăn tới cục cảnh sát cứu Hà Phục.
Tuy chuyện này rất mạo hiểm nhưng nhất thời hắn cũng không thể đắn đo thêm nữa. Nếu còn tiếp tục chần chừ, có lẽ Hà Phục sẽ mất mạng.
Giờ đã rất gần tháng mười rồi, nếu có thợ săn xuất hiện, dị nhân không ở trong tiệm cá Số 7 rất dễ trở thành thức ăn trên đĩa của kẻ khác.
Tuy Hà Phục là chủ nhân của tiệm cá Số 7 nhưng điều này cũng không thể cam đoan rằng y không sợ thợ săn.
Một lát sau, Hình Đình phá kén chui ra. Hắn có một gương mặt hoàn toàn mới, chủ của gương mặt này chính là Dương Minh Trăn.
Hắn quay sang ôm lấy Meo, nhẹ nhàng xoa đầu nó: “Meo, chờ anh tìm ông chủ lớn của bé về nhé.”